“Ta sẽ an toàn trở về, đến lúc đó nếu ngươi trong ba tháng ta đi mà gầy mất cân nào, thì ta sẽ nói cho ngươi xem. Biết không?”. Bàn tay nhéo nhéo mặt Đông Dương, gần hai năm dùng dược ngọc bảo dưỡng mà khí sắc đã trở nên hồng nhuận, xúc cảm trên tay thật là tốt.
Quai hàm bị nắm tới biến dạng, Đông Dương tức giận mà đẩy tay hắn ra.
Từ trên thuyền vang lên tiếng kèn thúc giục mọi người, Dịch Vân Khanh quay lại nhìn, huých nhẹ Đông Dương: “Về nhà phải tiếp tục ăn uống tẩm bổ, buồn thì đi tìm Vân Thục tán gẫu chút nhàn thoại, bình thường thấy nhàm chán thì xuất môn đi dạo một chút, nhưng phải để quản gia mang theo thị vệ, biết chưa? Ba tháng, chín mươi ngày nữa là ta có thể trở về, nếu để ta biết được ngươi không hảo hảo chiếu cố bản thân hoặc bị bệnh, ta đây có mang về ngoạn ý đặc biệt nào cũng không cho ngươi!”
Đông Dương bĩu môi.
Dịch Vân Khanh giận lại nắm lấy quai hàm y, hung tợn nói: “Chính là ta trở về ngươi lại dám cho ta leo cây thử xem. Nghe không?”
“…”
“Ân?”
“… Nghe được…”
Biểu tình hung tợn lập tức thay đổi: “Lúc này mới ngoan.” Nói xong liền nhanh chóng mà dán tới hôn lên khóe miệng y, thừa dịp người còn ngơ ngẩn chưa sinh khí liền nhanh chóng xoay người lên thuyền.
Đông Dương giật mình, đưa mắt nhìn chung quanh thấy không ai chú ý mới nhẹ nhàng thở ra. Nâng mắt lên, thấy hình bóng tuấn dật của người nọ đang đứng ở mũi thuyền nhìn mình, theo thương thuyền đi xa mà mơ hồ dần.
“Thiếu phu nhân…”
Đông Dương hoàn hồn lên xe ngựa, nhấc lên sa liêm nhìn về phía biển xa không còn bóng dáng người kia, sau một lúc lâu mới buông mành: “…Đi, hồi phủ.”
Chuyện Dịch Vân Khanh rời bến là gạt Dịch Vân Thục, thứ nhất là chuyện này phải giữ bí mật, thứ hai cũng sợ Dịch Vân Thục đang mang thai sáu tháng lại lo lắng dẫn tới động thai khí. Nhưng chung quy thì sau đó hai tháng Dịch Vân Thục cũng biết được, cả kinh liền động thai khí, đem Vương chưởng quỹ bị dọa sợ tới mặt mũi trắng bệch.
Đông Dương biết được vội chạy đến, đi cùng còn có đại phu nổi danh nhất trong phủ thành.
Sau khi ổn định thai khí, Dịch Vân Thục vẫn là tức giận khó tiêu, đối Đông Dương rống giận: “Đại tẩu! Đại ca hồ nháo sao tẩu cũng theo người hồ nháo chứ? Đại ca là tri phủ Phúc Châu, nào có vị tri phủ nào đi theo thương thuyền bán dạo chứ?! Không nói tới những nguy hiểm trên biển, chỉ riêng việc đại ca thân là tri phủ mà chưa có mệnh lệnh từ triều đình đã dám rời bỏ cương vị đã là một tội lớn, mặc kệ có công hay không đều sẽ bị giáng chức! Trời cao hoàng đế xa, đại ca lại không ở, hoàng thượng lại tin lời đàm tiếu của đám quan lại, giáng tội khi quân, như vậy là sẽ mất đầu!”
Một hơi rống giận này khiến cho Dịch Vân Thục hô hấp không thông, Vương chưởng quỹ sợ hãi, vội chạy tới giúp nàng thuận khí. Dịch Vân thục giận dữ đẩy ra: “Ngươi cũng gạt ta phải không?”
Lúc này cho dù là có gạt nàng thì có cho Vương chưởng quỹ cái gan lớn như trời cũng không dám nói có, trong đầu nhanh nghĩ ra một ý: “Không, ta thật sự không biết. Hôm qua ta mới nghe tin, hôm nay đang muốn đi tìm đại tẩu để hỏi lại, thì nghe nha hoàn báo ngươi biết chuyện nên động thai khí.”
Đông Dương một thân cứng ngắc, y đến không phải là vì sinh khí mà muốn xem Dịch Vân Thục đang có cái bụng bầu to bằng quả bí đỏ kia, rất sợ rằng nàng tức giận lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Đại nha hoàn cũng thông minh, một đám đi lên đưa thuốc cùng canh thuận khí.
Dịch Vân Thục cũng biết hiện tại sinh khí chỉ là chuyện vô bổ, nhưng thân mình đang mang thai nên tính tình táo bạo, nhưng nghe thấy chuyện lớn như vậy mà lại gạt nàng lại liền tức giận. Nếu nàng biết được, cho dù người đã lên thuyền thì nàng cũng phải đem người buộc trở về!… Nghĩ tới, tâm can nàng lại càng đau.
Đông Dương nói với quản sự một câu, rồi rời phòng ở.
Hai đại nha hoàn vỗ vỗ trái tim bé nhỏ, bộ dáng đã bị quá mức kinh hãi, cẩn thận nói: “… Thực nhìn không ra cô nãi nãi ngày thường dịu ngoan nhu thuận, lúc tức giận tính tình táo bạo như vậy, thật dọa người.”
Đông Dương cũng khiếp sợ, ngay cả cơm trưa cũng không dám ăn mà vội vã lên xe ngựa trở về phủ thành.
Dịch Vân Thục nguôi giận, nghe tin Đông Dương đã ra về lại thiếu điều đốt hỏa lần nữa, Vương chưởng quỹ thấy vậy lại nhanh chân chạy tới khuyên giải, khiến Dịch Vân Thục tức cười: “Thật là, đại tẩu cũng không phải là sợ việc này khiến người ta đàm tiếu, y là sợ ta lại thấy y liền tức giận động thai khí.” Ngẫm lại lại thấy hỏa khí bốc lên: “Nhưng chuyện này lại nhắm mắt làm ngơ, không thể nóng nảy sao?” Nhớ tới chuyện này lại vội hỏi: “ Việc này phải giấu kín, không thể để gia gia nãi nãi bọn họ ở kinh thành biết được, bọn họ đều đã có tuổi, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta ở xa không thể làm gì được.”
Vương chưởng quỹ nghĩ nghĩ: “Nếu vậy thì ngày mai ta đi phủ thành cùng quản sự thương lượng, trước phái người tới kinh thành báo bình an. Việc đại ca rời bến, trong kinh thành khẳng định cũng nhận được tin, việc này phải cùng gia gia bọn họ thông khí, nhân tiện tham thính tin tức.” Vương chưởng quỹ đối với chuyện hải thị cũng có tham gia, cũng rất rõ ràng lời lãi từ hải thị nhiều như nào, khiến bao nhiêu người thèm nhỏ dãi mà Dịch Vân Khanh lại cự tuyệt bao nhiêu người.
Việc tạm thời rời khỏi cương vị đã được truyền tới kinh thành, khẳng định sẽ bị người có dụng ý lấy đó làm cớ, nếu lập được công an toàn trở về thì hoàn hảo nếu tổn thất quá nặng, vậy thì những quý huân thế gia đã từng bị cự tuyệt dùng một hơi nước bọt đem người chết đuối!
Nghe vậy, Dịch Vân Thục lắc đầu: “Đại ca rời bến khẳng định đã suy nghĩ kĩ lưỡng, dựa vào tâm kế làm người của đại ca khẳng định đã âm thầm chuẩn bị chu toàn đường lui. Ngươi mạo muội phái người đi kinh thành tham tin tức, sợ sẽ đả thảo kinh xà, thứ hai cũng sợ bị người lợi dụng lộng xảo thành chuyên.” Nghĩ nghĩ nói: “Quản sự cũng có thể sẽ phái người trở về kinh thành, cứ như vậy đi, ngươi chọn lấy một người thông minh ổn trọng, tới kinh thành cũng chỉ quan tâm tới thân thể sức khỏe của bốn vị lão nhân, thời điểm mấu chốt biết cách an ủi bọn họ, vạn lần không được để họ bị thương tổn, chuyện còn lại đều không cần quản, cũng không được cùng ngoại nhân nói bất cứ cái gì về chuyện này.”
Vương chưởng quỹ đã ghi nhớ.Đỡ Dịch Vân Thục nằm xuống, rồi ngồi bên cạnh bồi nàng.
Bà bầu tám tháng nằm thế nào cũng không thoải mái, Dịch Vân Thục chỉ có thể nằm nghiêng người.“Chờ đại ca trở về, việc này ta cùng hắn không để yên! Không nghĩ đại tẩu, cũng không nghĩ tới bốn vị lão nhân trong kinh, lần này đại ca trở về, ta thế nào cũng phải lên kinh thành một chuyến cáo trạng hắn với bốn vị lão nhân, không ăn gậy sẽ không nhớ lâu được!”
Cáo trạng Dịch Vân Khanh?Vương chưởng quỹ đổ mồ hôi lạnh, xem ra, lần này Dịch Vân Thục đã thực sự sinh khí.
Tin tức Dịch Vân Khanh tạm rời cương vị công tác truyền tới kinh thành liền khiến cho nhiều người chú ý, ám thiên ám địa trình tấu chương chỉ trích làm cho những vị quan lớn đau đầu, bất quá tấu chương đòi định tội hắn vẫn chưa có cái nào được đệ lên. Dù sao ai cũng biết quốc khố đang trống rỗng, phần lớn cũng đang ngóng trông chuyện hải vụ của Dịch Vân Khanh kiếm ra tiền để lấp vào quốc khố, dù người an toàn trở về lại buôn bán có lời, thì Dịch Vân Khanh cũng không thể bị tránh khỏi trách phạt.
Cho nên, trong kinh quý huân đang chờ, ngay cả hoàng đế Chu Lễ cũng đang chờ.
Ba tháng cũng đã gần qua, Đông Dương trực tiếp chuyển tới phụ cận hải cảng ở, ngay cả Dịch Vân Thục cũng nhịn không được mà mang theo cái bụng to tới đây, mỗi ngày ba bốn lượt qua hỏi, mỗi lần hỏi đều thất vọng ra về,mỗi lần tâm can lại càng đau thêm, ngay cả Vương chưởng quỹ còn trẻ đầu cũng đã bạc.
Đông Dương cũng giận, một bên sợ Dịch Vân Thục khó sinh, một bên sợ Dịch Vân Khanh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, lo lắng quá nhiều khiến cho khí sắc cũng kém đi vài phần.
Biển rộng tựa như một cự thú hung mãnh khổng lồ, hỉ nộ vô thường, một khắc trước còn đang sóng yên biển lặng mà dông tố đã kéo tới, giờ ngọ ngày hôm đó rõ ràng là trời nắng đẹp, nhưng sau giờ ngọ gió biển lại dồn dập thổi đến, chạng vạng gió càng thổi lớn, càng về sau lại càng thổi mạnh. Gió, mưa, sấm, sét đều có khiến cho không khí giống như ngày tận thế.
Đông Dương có chút lo lắng, đứa nhỏ trong bụng Dịch Vân Thục dường như muốn vô giúp vui mà rộn ràng đòi chui ra, Vương chưởng quỹ càng hoang mang lo sợ, cũng may Đông Dương sớm đã thỉnh đại phu cùng bà đỡ ở lại trong nhà, chuẩn bị đầy đủ nên cũng không hẳn bó tay không biện pháp.
Những tai họa không hay ho đều ở bên nhau, đứa nhỏ dù muốn sinh, cũng là khó sinh. Đại phu cùng bà đỡ đầu đầy mồ hôi lạnh, nhân sâm tục mệnh cũng đưa vào trong phòng nhưng mỗi lần đi ra đều là từng chậu huyết thủy.
Vương chưởng quỹ bị hù tới sắc mặt xanh trắng.
Đông Dương tinh thần cũng căng thẳng, chỉ sợ họa vô đơn chí, vì ngọn hải đăng để chỉ dẫn thuyền trên biển lại bị gió thổi ngã.“Có thể sửa được không?”Nếu lúc trời đang mưa bão như này lại không có hải đăng dẫn đường, thương thuyền khẳng định sẽ không có biện pháp phân rõ phương hướng.Bị mất phương hướng khi trên biển là điều vô cùng nguy hiểm.
“Đang suy nghĩ biện pháp.”
“Vô luận như thế nào cũng phải đem hải đăng sửa xong. Trước khi hải đăng sửa xong, Lưu quản sự mang theo thi vệ trong phủ đi lên trên núi tìm biện pháp dấy lên đống lửa, thông tri cho thông phán đến từng nhà dân kêu họ đăng đèn lên, càng cao càng sáng càng tốt! Thông phán đại nhân có hỏi lý do thì nói là do ta nói, có hậu quả gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm!” Đông Dương bị bức nóng nảy, sai thông phán phái người tới từng nhà yêu cầu thắp đèn, nếu như đến tai người khác đều sẽ bị cho là đang nhiễu dân. Quan lại khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này, định tội hắn không nghiêm quản nhân gia, nhưng trên biển thực sự có thương thuyền đang trở về thì sao?Đông Dương thật sự không dám tưởng tượng nữa.
Ở trên đỉnh núi, gian nan dấy lên được một đống lửa, toàn bộ nhà dân ở gần hải cảng đều thắp đền, một ngọn, mười ngọn, trăm ngọn đèn so với đêm đen mưa gió như này có thể là mỏng manh, nhưng đồng thời thắp lên như này thật có chút khiến người ta khiếp sợ.
Trong khi bách tính còn đang oán giận, thì bọn họ lại không biết đại thương thuyền trên biển khi nhìn thấy những điểm tinh quang này thì vô cùng kích động, vì đó chính là phương hướng về nhà, là hy vọng sống của bọn họ!
Mãn đà, quẹo phải!
Mãn đà, quẹo phải!!
Mãn đà, quẹo phải!!!
Một tiếng rống to khàn khàn lần lượt rơi vào tai những người phía sau, trong lúc tuyệt vọng lại tìm được hi vọng khiến cho một đám thuyền viên vốn đang kiệt sức lập tức được tăng thêm sức mạnh!
Mãn đà quẹo phải! Đó là phương hướng về nhà của bọn họ!!
Dịch Vân Khanh nhìn phía xa xa dấy lên từng ngọn đèn, cũng có chút kích động, tay nắm thành thuyền cũng bị dùng sức đến trắng bệch, người khác có lẽ nghĩ hắn đang cố gắng đứng vững, chỉ có chính hắn mới biết đó là vì hắn khẩn trương.
Người phụ trách hộ tống đội tàu đi tới, chà xát khuôn mặt đầy nước mưa, vui vẻ nói: “Mặc kệ là người nào khiến cho dân chúng phải thắp đèn lên, lão tử cũng phải tìm bằng được, đối với người đó khấu đầu ba cái. Mụ nội nó, thật đúng lúc!” Nghĩ tới hậu quả những ngọn đèn chỉ thắp lên chậm nửa canh giờ nữa thôi, vị đại hán thân cao bảy thước này cũng nhịn không được mà trong lòng phát run.
Dịch Vân Khanh cười nói: “Thời điểm đó nhớ gọi cả bản quan, bản quan cũng muốn hảo hảo cám ơn người này.”