Quản sự nhìn thấy sự cẩn trọng trong mắt Vương chưởng quỹ, thái độ nhu hòa nói: “Vương chưởng quỹ, xin đừng lo sợ, chủ tử của ta không có ác ý. Chỉ là thấy Vương chưởng quỹ rất quen nên mới tới hỏi một câu, có lẽ lại là cố nhân.”
Vương chưởng quỹ chắp tay, cẩn thận trả lời: “Nội tử đúng là xuất thân từ Bình Dương Dịch gia, không biết chủ nhân quý gia là bạn cũ nhà ai?”
“Thật sự là xuất thân từ Bình Dương Dịch gia?”Quản sự xác nhận lại, hắn cũng biết chủ tử nhà mình là họ Dịch, lại đến từ Bình Dương. “Vương chưởng quỹ không nhớ lầm chứ?”
“Đúng là xuất thân từ Bình Dương Dịch gia.Nội tử cùng tại hạ đã kết tóc được gần năm năm, sao dám quên xuất thân của nội tử được chứ?”
Quản gia thấy Vương chưởng quỹ không có nét nói dối, trong lòng liền vui vẻ, thái độ lại càng lễ ngộ, nói: “Vậy xin Vương chưởng quỹ chờ một chút, ta đi trả lời chủ tử.”
Vương chưởng quỹ bồn chồn, không biết vị cố nhân này là địch hay là bạn, trong lòng không yên, không dám đi theo thăm dò. Cho tới khi Đông Dương tới cửa, Vương chưởng quỹ liền ngẩn ra, bởi vì hắn phát hiện ra hắn không quen người này.
Không thể trách Vương chưởng quỹ không biết, Đông Dương so với khi trước hơn kém thật sự rất lớn, một thân quý khí, y phục sang quý, còn có sắc mặt sau một năm rưỡi sống trong an nhàn sung sướng, cho dù có người nói cho Vương chưởng quỹ biết thân phận của Đông Dương, hắn cũng không dám tiến tới làm quen.
Vương chưởng quỹ đang đánh giá Đông Dương, thì y cũng đang đánh giá Vương chưởng quỹ, kì thật, nói tới vị em rể này, số lần cũng không quá năm ngón tay, số lần nói chuyện với nhau lại càng ít tới đáng thương, cho nên y không dám nhận, phải làm phiền quản gia tới hỏi thăm.
Vương chưởng quỹ chần chờ chắp tay, không dám mạo muội.
Đông Dương cười nói: “Vân Thục cũng đang ở Phúc Châu?”
Vương chưởng quỹ ngẩn ra, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc. Họ Dịch của phu nhân nhà hắn thì cũng thực dễ dàng có thể nghe được, nhưng khuê danh thì người bình thường cũng không thể nghe được, trong đầu Vương chưởng quỹ liền xẹt qua một tia sáng. Lại cẩn thận nhìn lại Đông Dương, lập tức trừng lớn mắt, chắp tay hành lễ thiếu chút nữa còn nói lắp: “Là… đại tẩu?”
Đông Dương khẽ mỉm cười gật đầu. Năm đó, y cùng vị tam thiếu gia họ Vương này đúng là không quen, nghe nói trước khi xảy ra chiến tranh, hắn đã mang Vân Thục tới nơi khác, tránh được kiếp nạn Dương Châu, nhưng việc binh hoảng mã loạn này ai có thể cam đoan là sẽ không bị ảnh hưởng? Sau kiếp nạn đó thì Dịch Vân Khanh tới Dương Châu nhậm chức, trong một năm đó không ngừng hỏi thăm tin tức thân thích, không phải không có mà tin tức cũng không lạc quan, không nghĩ tới hôm nay, may mắn y lại nhìn thấy một vị.
Vương chưởng quỹ vẻ mặt kích động, vội vàng nói với tiểu nhị bên cạnh: “Đi, về nhà nói với phu nhân, bảo phu nhân quét dọn nhà cửa, chào đón khách quý, nói là đại tẩu đang đợi.” Nếu là vị thân thích nào khác thì Vương chưởng quỹ cũng không có kích động như vậy, nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ, thời điểm hắn khó khăn nhất, thiếu thốn tiền bạc nhất, chính Dịch Vân Thục đã xuất ra vốn riêng là hai trăm lượng bạc giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này, mà hai trăm lượng này lại đến từ nhà đại ca đại tẩu mà nàng quý trọng nhất. Kiếp nạn Dương Châu đó khiến Dịch Vân Thục không còn được gặp lại thân nhân, thậm chí có mấy lần khóc tới ngất đi, đợt đó cơ hồ mỗi ngày nàng đều lấy nước mắt rửa mặt. “Đại tẩu, mời.” Cửa hàng này hắn bán chính là hải sản, chủ yếu là hướng đất liền làm chút sinh ý nho nhỏ, có vẻ cực kì thanh tĩnh, dẫn Đông Dương tới gian phòng nhỏ bên cạnh ngồi, quay đầu nói với tiểu nhị: “Đi, đem bình bích hoa xuân trân quý của ta đến đây, cùng một bình trà ngon tới đây.”
Đại nha hoàn há mồm muốn nói bọn họ có mang theo nước trà, quản gia đối hai người lắc đầu, ý bảo không thể lỗ mãng. Là thân thích, nếu đối phương đã tỉ mỉ chuẩn bị trà cũng không nguyện uống mà lại dùng nước trà mình tự mang theo, đó là vô cùng thất lễ, nói ra lại nghĩ Đông Dương ghét bỏ vị thân thích này.
“Xin hỏi đại tẩu sao lại tới Phúc Châu? Đại ca cũng đang ở đây? Bá bá, bá mẫu còn có thái gia gia, lão phu nhân vẫn khỏe chứ ạ?” Lúc chiến tranh xảy ra thì hắn mang Thục Vân tới nơi khác, tuy là tránh được một kiếp nhưng lại mất đi liên lạc với thân thích, sau này còn có tin tức từ Vương gia nhà hắn, nhưng không có chút thân thích nào từ Dịch gia. Sau một quãng đường nghiêng ngả lảo đảo, an gia tại Phúc Châu, sau khi hết chiến tranh cũng sai người về Dương Châu hỏi thăm tin tức, nhưng đều bặt vô âm tín, vì thế, Dịch Vân Thục suýt chút nữa thì đẻ non.
Đông Dương yếu ớt cười, đang định mở miệng, bảy tám thanh niên với biểu tình đến gây sự đi tới cửa, tiểu nhị tiến lên cần theo gậy ngăn cản, đối phương lại càng kiêu ngạo, ai cũng dám đánh.
Càng kiêu ngạo chính là đối phương dám lôi cả tục danh của Vương chưởng quỹ ra để gọi, thái độ quả thực là kiêu ngạo tới cực điểm.
Đông Dương ngẩn ra, Vương chưởng quỹ đỏ mặt, vừa xẩu hổ vừa tức giận,. Lưu gia ỷ vào mình là tri huyện nhạc gia liền vô pháp vô thiên mà ở cái thị trấn nho nhỏ này dương oai giễu võ, nhìn trúng cửa hàng của hắn có nguồn tiêu thụ tốt liền ép mua, nếu giá cả được hắn cũng không muốn đắc tội vị bá vương ở nơi này, nhưng lại chỉ có một trăm lượng, này chính là khinh người quá đáng! Thấy hắn không chịu bán, liền sai mấy tay sai trong nhà tới đây quấy rối, ý muốn làm cho hắn sống không nổi!
Quản gia vẫn luôn đứng ở một bên nhíu mày, đã sớm không còn kiên nhẫn, đánh ánh mắt tới các gia đinh, lập tức hai ba gia đinh lủi tới đánh cho vài quyền vài đá liền khiến đám người vốn kiêu ngạo nay đứng dậy không nổi. Mỗi lần xuất môn, Đông Dương yêu cầu không có nhiều người đi theo, Dịch Vân Khanh liền sai quản gia an bài tốt đám thị vệ, không tới mức một trọi một trăm, nhưng một đánh mười vẫn là có thể. Với bảy tám tên ngoài mạnh trong yếu, du thủ du thực này mà nói, không đủ để ba người thị vệ làm nóng người.
Vương chưởng quỹ cùng tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn thân thủ của đám gia đinh mà Đông Dương mang theo, trong lòng cũng hoảng sợ, bởi vì hắn nhận ra, người vừa rồi kiêu ngạo nhất cũng là người bị đánh tới thảm nhất chính là thứ thiếu gia của Lưu gia, ấn theo cách làm việc quái đản của Lưu gia, mặc kệ lần này nói chuyện thế nào cũng sẽ không chịu hiểu.
Hai đại nha hoàn nhíu mày, đánh ánh mắt sang quản gia.Quản gia lập tức sai gia đinh đem mấy tên du thủ du thực đi không vững này ra chỗ khác, lại cố ý ý bảo mang ra chỗ nào xa xa chút, miễn làm bẩn mắt chủ tử.
Bốn gia đinh cười hì hì mang theo người ra cửa, đi tới góc đường lại tiếp tục quyền đấm cước đá một phen, hướng tới người bị đánh thảm nhất nói: “Lưu thiếu gia đúng không? Không cần cảm thấy ủy khuất, nếu dựa vào chút quyền lực liền hoành hành ngang ngược thì cũng phải biết núi này cao hơn núi kia, đạo lý này cũng phải rõ chứ. Cửa hàng của Vương chưởng quỹ là thân thích của chủ tử nhà ta, không muốn chết thì cút xa một chút!”Thái độ của gia đinh cũng giống như Đông Dương, thích diệu thấp, tuy không nói rõ thân phận của Đông Dương, nhưng là người thông minh nghe thấy vậy cũng sẽ án binh bất động, đi nghe ngóng thân phận Đông Dương, biết là tri phủ phu nhân thì sẽ không dám tìm tới cửa gây rối nữa, nhát gan sợ phiền phức còn cẩn thận tự vác thân tới mà đền tội.
Cái chính là Lưu gia thiếu gia lại không phải là một người thông minh, ác bá như hắn, cho tới bây giờ chỉ có hắn đánh người, nào có đạo lý hắn lại bị đánh? Huống chi thân là một tên không có nhãn giới, nào biết hậu quả khủng khiếp khi núi thấp dám đấu lại núi cao hơn? Ghi hận trong lòng, trở về nhà liền đem mọi chuyện đổi trắng thay đen nói ra, lập tức khiến cho lão gia Lưu gia cũng chính là phụ thân hắn giận tới nổi bão, tuy là thứ tử nhưng vẫn là con hắn, nào có chuyện nhi tử bị đánh thành đầu heo mà hắn là lão tử lại không ra mặt đòi công đạo? Hắn đối với gia cảnh, xuất thân của Vương chưởng quỹ đã tra cứu cẩn thận, bất quá cũng chỉ là thương nhân nho nhỏ tránh nạn Dương Châu đợt trước mà chạy tới đây, thân thích hiển hách nhất cũng chỉ có một vị con rể là huyện thừa, cho dù người tới chính là vị quan huyện kia cũng chả phải là cường long áp rắn độc bọn hắn, huống chi ai là long ai là rắn cũng chưa biết được! Phải biết rằng tới cuối năm, tiểu nữ trong nhà có thể cùng vị phủ thành kia đính hôn, đến lúc đó, hanh hanh.