• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến lúc lão thái gia tới được kinh thành đã là trung tuần tháng chạp.

Đại tuyết bao chùm cả tòa Tử Cấm thánh. Lão thái gia từ cửa xe trông thấy ngã tư đường sạch sẽ cùng với người không ngừng qua lại như cũ, trong tâm không khỏi thổn thức: “Ta đã cho rằng, cả đời này sẽ không có cơ hội lại được quay lại kinh thành.”

Lão phu nhân trong lòng cũng đầy thương cảm: “Chúng ta đây đều là được hưởng phúc của Vân Khanh. Ai, đây đều là số mệnh, lúc trước lão nhị làm quan nhị phẩm trong kinh đã khiến chúng ta mê muội, cho là việc đem Dịch gia quay lại huy hoàng là dựa vào hắn, cho nên nghe hắn nói, chèn ép Vân Khanh, bức bách Vân Khanh, kết quả thì sao chứ? Không chỉ không có huy hoàng, ngược lại còn làm ra đại họa cho toàn gia, chính mình còn bị sao trảm cả nhà. Nhưng Vâng Khanh, dứt khoát tham gia quân doanh, dùng tính mạng mà giành được đặc xá của Thái tử cho Dịch gia, nơm nớp lo sợ, không ngại cực khổ mà trùng kiến Dương Châu phủ, nên giờ mới có vinh quang này.” Nhớ tới đứa con thứ hai từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, lão phu nhân không khỏi xoa xoa nước mắt, mặc kệ là phạm phải tội gì, rơi xuống cái kết cục gì, cấp cho cả nhà cái tai họa gì, thì đó vẫn là máu thịt của nàng, là mẹ, vĩnh viễn không có biện pháp để thực tâm thống hận con mình, huống chi hiện tại, một nhà lão nhị đều đã bị sao trảm, rốt cuộc cũng không còn gì.

Lão thái gia an ủi vỗ vỗ tay lão phu nhân.

“Lão thái gia, tới rồi.” Quản gia ở ngoài xe nhẹ giọng gọi. Mở cửa xe, đỡ lão thái gia, lão phu nhân, Đại lão gia cùng Dư thị xuống xe rồi đến phân biệt giúp đỡ.

Đông Dương từ chiếc xe ngựa cuối cùng đi xuống, trong lòng còn ôm theo Dịch Khiêm đang ngủ say.

Trước đại môn tuyết đã được quét dọn, nha hoàn, quản gia cùng tiểu tư đứng ở cửa hông đợi, xem nhân số không dưới năm sáu chục người. Đại môn còn hồng nước sơn, bên cạnh trái phải có hai cái cửa nhỏ, trước cửa còn có hai thạch sư uy vũ khí phách, không chỉ có lão thái gia kinh ngạc, ngay cả lão phu nhân cũng giật nảy mình.

Quản gia đã sớm tới mang theo toàn bộ gia nô hành lễ: “Tham kiến lão thái gia, lão phu nhân, đại lão gia, đại phu nhân, phu nhân, tiểu thiếu gia.”

“Tiền chưởng quỹ?” Lão thái gia nhận ra, quản gia này chính là Tiền chưởng quỹ lúc trước đã tới khuyên bọn họ rời đi.

“Tạ lão thái gia còn nhớ rõ lão nô.” Quản gia đúng là Tiền chưởng quỹ lúc trước của thực phô trên trấn, nói đến thì đây cũng là mệnh của hắn. Phản quân tác loạn thì hắn lại liều chết chạy vào trong thôn để đưa tin cho lão thái gia bọn họ, tránh cho họ gặp phải tai họa, về sau quay lại Dương Châu thì hắn lại làm nội ứng lập được công, hai công lao này hợp lai, lại càng chứng mình hắn là một người tận tâm trung thành lại làm việc ổn trọng. Dịch Vân Khanh liền sai hắn lên kinh thành. Hiện tại lại rõ ràng Dịch gia được Hoàng thượng ban thưởng một tòa đại trạch mới, so với làm một tên chưởng quầy của một thực phô nhỏ mà nói, xem như mệnh hắn hết khổ.

Lão thái gia hiện tại cũng không có tâm tư ôn chuyện, vội hỏi: “Vân Khanh hiện tại chỉ có chức quan tứ phẩm, tòa nhà này…?” Trong kinh, đại trạch đều quy theo chức quan, tòa đại trạch trước mắt này rõ ràng vượt quá phẩm cấp của Dịch Vân Khanh!

Tiền chưởng quỹ hơi hơi hạ thấp người: “Lão thái gia xin yên tâm, mấy ngày trước, Đại thiếu gia tới, lúc sau liền vào diện thánh, Hoàng Thượng đã thăng Đại thiếu gia làm một chức quan tứ phẩm, sau trước mặt các văn võ bá quan thưởng tòa nhà này.” Ngụ ý đó là, Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, được ban thưởng mà không nhận hoặc cãi mệnh mới là bất kính lớn nhất.

Đại lão gia nhìn nhìn, khuyên nhủ: “Cha, nếu Khanh nhi nhận ban thưởng này, tất nhiên là có đạo lý của hắn. Nếu còn thật sự lo lắng, chờ Khanh nhi trở về chúng ta lại hảo hảo hỏi hắn một chút.”

Lão thái gia cũng biết Dịch Vân Khanh sẽ không xằng bậy, chính là trong lòng vẫn có chút lo lắng, bởi vì tòa nhà này thật sự quá hoành tráng!

Dư thị làm nữ nhân không hiểu được những rắc rối ẩn chứa bên trong, mà khi đi vào, lại thấy đình đài lầu các núi giả thạch đạo, mười bước thì có một đình, năm bước lại có một cảnh, mới thật sự ý thức được lão thái gia nói ‘quá hoành tráng’ là có ý gì! Này không phải là nơi chỉ dành cho một quan viên tứ phẩm, mà quan nhất phẩm cũng không có vấn đề gì!

Buổi chiều, Dịch Vân Khanh trở về thấy cả nhà nhìn chằm chằm, cười nói: “Gia gia, nãi nãi cứ việc yên tâm, Hoàng thượng ban thưởng tòa nhà này, là muốn bồi thường cho ta công lao lập được trong quân. Dù sao, hiện tại ta đang theo là quan văn, ở trong quân lập công là không thể ban thêm. Thứ hai là, cấp cho quan viên trong triều xem. Thứ ba, sợ là Hoàng thượng sau này lại lười ban thưởng tòa nhà khác.” Rõ ràng một lần làm được nhiều việc, lười về sau lại phải xuống chỉ. Việc này trong lịch sử chưa có vị hoàng thượng nào từng làm qua, nhưng đối với Hoàng thượng Chu Lễ mà nói là bất quá cũng chỉ là bình thường!

Lão thái gia, đại lão gia bọn họ ngươi nhìn ta, ta  nhìn ngươi, cuối cùng lão thái gia ho nhẹ một tiếng, dặn dò Dịch Vân Khanh không thể kiêu ngạo tự mãn, rồi từ từ quay lại viện của mình.

Đông Dương đi đường mệt nhọc, Dư thị liền sớm cho về phòng nghỉ  ngơi. Dịch Vân Khanh tiến sân, thì Đông Dương mới ngủ không lâu, Dịch Khiêm bên cạnh cũng đang ngủ, vẻ mặt đỏ bừng.

‘Hư’ ý bảo nha hoàn chớ có lên tiếng, nhẹ nhàng nhấc sa liêm, ôm Dịch Khiêm ra, đưa cho nhóm nha hoàn mang về phòng, Dịch Vân Khanh thì tự mình khinh thủ khinh cước cởi quần áo nằm bên cạnh, chờ tay không còn lạnh nữa mới tiến lại gần đem người ôm vào trong lòng. Lúc sau liền nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai Đông Dương tỉnh lại, chớp mắt, tựa hồ lập tức không thể hiểu được tại sao trước là ngủ cùng tiểu nhân sao tỉnh ngủ lại thành đại?

Dịch Vân Khanh mị hí mắt, cánh tay chụp tới đem người lại ôm vào trong lòng, nói thầm: “Ngủ tiếp…”

“… Đại thiếu gia, vào triều…”

“Hôm nay mộc hưu.” (mộc hưu: ngày nghỉ không phải lên triều)

Đông Dương giãy dụa chui ra: “… Kia còn phải thỉnh an lão thái gia, đại lão gia bọn họ. Khiêm nhi hẳn cũng đã tới rồi.”

Nói tới Dịch Khiêm, Dịch Vân Khanh còn có ý kiến, liền trước mắt cắn cổ y: “Hôm qua như thế nào lại để Khiêm nhi ngủ ở đây?”

Rụt lui: “… Khiêm nhi còn nhỏ…”

Dịch Vân Khanh thay đổi cái địa phương, cắn: “Còn nhỏ? Thời điểm ta lớn như vậy đều đã không còn được tính nhỏ. Ngươi nha, cũng không thể chiều hắn như vậy.” Nhắc tới tên nhóc đó, hắn vẫn chưa nói hết, mỗi lần dặn thỉnh an không cần sớm như vậy, nó lại luôn không nghe, hại Đông Dương cũng không dám cùng hắn ngủ tiếp, không muốn bị nhốt trong ổ chăn, khiến hắn không được đón sớm mai với lạc thú vành tai tóc mai chạm nhau.

Đông Dương trừng mắt, chui ra ổ chăn.

Đại nha hoàn đang đợi bên ngoài nghe thấy tiếng động liền dẫn một đoàn tiểu nhà hoàn đẩy cửa tiến vào, cho thêm thán hỏa vào hỏa lô, mang theo y phục được hơ ấm, nhấc sa liêm lên, sau lại xuyên qua bình phong chiếu ngọc đi vào trong, run rẩy đem bào phục tơ lụa đưa cho Đông Dương mặc vào.

Đông Dương giơ tay, từ trong tay nha hoàn tiếp nhận y phục, tự mình mặc. Mặc kệ là bao lâu, y vẫn không thể quen được việc để nha hoàn mặc y phục cho mình.

Hai đại nha hoàn thấy vậy, liền từ từ lui ra ngoài, đứng sau bình phong, để cho Đông Dương tự mình xuyên y mang hài.

Dịch Vân Khanh thấy cười: “Ngươi nha, có việc nhỏ như thế sao lại không thể quen được?” Buổi sáng không có thói quen để người ngoài hầu hạ, ăn cơm không có thói quen để người chia thức ăn, tắm rửa lại càng không có thói quen bị nhìn chằm chằm, hại các nha hoàn bên người đều cho rằng Đông Dương không thích các nàng.

“Chính mình có tay có chân, sao phải để các nàng làm?”  Vả lại nam nữ không thể quá thân cận, cùng các nha hoàn này tiếp xúc gần, nam nhân mà ngay cả nhi tử cũng ăn dấm chua thì cùng các nha hoàn này còn có sự tình gì khác xảy ra chứ.

Dịch Vân Khanh đối với chuyện Đông Dương âm thầm xem thường làm như không thấy, xốc lên ổ chăn, đứng dậy mặc y phục, hai tay nâng lên để Đông Dương đeo đai lưng cho hắn.

Một thân miên bào tơ lụa màu trắng, mặt trên còn có xa hoa ám tú được thêu chìm, sau lại rất xứng với đai lưng tường vân ám tú chuế ngọc, đem bề ngoài của hắn lại càng thêm cao gầy khí chất lại càng bất phàm.

Nhóm nha hoàn lúc trước lui ra vừa nhấc sa liêm lên, Dịch Khiêm giống như cơn gió chạy đến. Miệng vĩnh viễn trước tiên là phải gọi Đông Dương: “Tiểu phụ thân, Khiêm nhi tới thỉnh an người.”

Đông Dương cười, thân thủ xoa xoa cổ áo cho nó.

Dịch Vân Khanh đen mặt liếc mắt.

Dịch Khiêm rồi mới hướng tới hắn hành lễ thỉnh an: “Phụ thân, Khiêm nhi thỉnh an ngài.” Dịch Khiêm đây là tâm tính của tiểu hài tử, vẫn còn giận Dịch Vân Khanh tối qua không hỏi ý kiến nó đã đem nó cho nha hoàn ôm trở về phòng, lại không cho nó được tiếp tục ngủ bên cạnh tiểu phụ thân. Phải biết rằng, một năm ở trong sơn động kia, nó đều ngủ cạnh tiểu phụ thân, đáng tiếc vừa ra khỏi núi, vị kia lại không cho. Tối hôm qua, nó nghĩ sẽ lại được ngủ cùng tiểu phụ thân, nhưng kết quả giật mình tỉnh dậy lại là trên giường mình, cái loại tâm tình mà sáng sớm thức dậy đã thấy khó chịu này ai lại có thể bỏ qua được chứ?

Dịch Khiêm khó chịu, Dịch Vân Khanh lại càng không thích, cho nên vốn dĩ tính toán muốn dẫn nó cùng đi xem hoa mai, nay sửa lại chỉ mang theo một mình Đông Dương theo.

Nhìn ánh mắt chăm chú phía sau của Dịch Khiêm, Đông Dương mềm lòng.

Dịch Vân Khanh ngăn cản y: “Xuân tới sẽ có kì thi cho học trò nhỏ, lúc này rất quan trọng, không thể phân tâm.”

“Nhưng mà…”

“Khiêm nhi tâm đã muốn dã, nếu giờ không thu lại chỉ sợ trên khoa cử sẽ không có thành tựu gì. Hoàng thượng có ý hủy bỏ chế độ đề bạt, thống nhất từ khoa khảo tuyển chọn quan viên mới, cho nên Khiêm nhi muốn nhập quan chỉ có thể thông qua thành tích khoa khảo.” Dịch Vân Khanh nói như vậy chính là đã nhắm trúng tính cách Đông Dương, việc nhỏ thường hay mềm lòng, nhưng đại sự tuyệt nhiên sẽ không hàm hồ.

Kì thực chuyện hắn vừa nói cũng là sự thật, Chu Lễ muốn hủy bỏ chuyện đề bạt, nhưng đó là để đối phó với các thế gia đại tộc dùng thủ đoạn nho nhỏ để tự đề bạt hậu bối trong nhà, Dịch Vân Khanh sau lưng làm chút thủ đoạn này, bày mưu tính kế người khác, nếu muốn cho nhi tử mình làm một chức quan nhỏ còn không phải là dễ dàng sao?

Đông Dương không biết mấy chuyện loạn thất bát tao đằng sau, nhưng vừa nghe thấy nghiêm trọng như vậy liền lập tức thu lại một chút mềm lòng vừa nãy. Tới sơn viên hoa mai, Đông Dương thấy khắp núi nơi nào cũng có hoa mai, khoác lên mình từng hạt tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng ngông nghênh, cho dù y không hiểu thi từ, không biết tuyết trắng hồng mai là phong nhã thế nào, cũng thấy cảnh sắc trước mắt là cảnh đẹp độc nhất: “Ta có thể trích hai cành mang về?” Đông Dương hỏi.

“Ta cho người đi hỏi chủ nhân của mai viên.” Biết Đông Dương chiết mai không phải để chơi, mà là để cho Dịch Khiêm không được đi một chút quà nhỏ.

Tùy tùng đi hỏi, trở về lắc lắc đầu.

Đông Dương cũng biết, hoa mai đẹp như vậy bị chiết cũng có điểm đáng tiếc, cho nên cũng không thể nói rõ thất vọng.

“Để tý nữa về thì bảo người đi mua chút hoa mai, dù sao ngươi không nói, ta không nói, cũng không ai nói cho Khiêm nhi biết hoa này là mua chứ không phải chiết mang về.” Việc nói dối này, Dịch Vân Khanh nói cũng không hề thấy tâm lý nặng nề.

Đông Dương do dự rồi gật đầu, vỗn dĩ nghĩ tới Dịch Khiêm không được đi đã không vui, nay chút quà cũng lại không thể làm nó thất vọng. Đông Dương đối với việc chiết mai đã không còn hứng thú, cũng không nghĩ từ xa lại thấy có ba tiểu thư quý tộc đang được nha hoàn theo giúp đi tới, trong đó có một nữ tử một thân áo choàng trắng, trên đầu mang kim phượng trâm sáng ngời trong tay có một bó hồng mai lớn, chân thành mà đến, khuôn mặt trắng cùng hai gò má ửng hồng, lại thêm hồng mai lại càng phát ra hồng nhuận.

Ba người, mỗi người một vẻ, tiểu thư hoa phục quý phái, xấu hổ đi tới trước mặt Dịch Vân Khanh, chậm rãi thi lễ: “Tiểu nữ tham kiến đại nhân.”

“Tiểu nữ tham kiến đại nhân.”

“Tiểu nữ tham kiến đại nhân.”

Dịch Vân Khanh dù bận vẫn ung dung nhìn, hơi gật gật đầu xem như đáp lễ.

Nữ tử đang ôm bó hồng mai tiến lên từng bước, xấu hổ nói: “Tiểu nữ họ Phúc, là Thiếu chủ nhân của mai viên này. Vừa rồi nghe gia nhân nói, đại nhân muốn chiết mấy cành mai, cho nên tiểu nữ mang đến tặng ngài. Mong đại nhân bỏ qua cho gia nô đã mạo phạm ngài.” Nói xong hơi hạ thấp người thi lễ, quả nhiên là dung mạo sáng ngời, ôn nhu thục nữ, dáng vẻ vô cùng nhã nhặn.

Dịch Vân Khanh năm nay hai mươi sáu tuổi, làm quan tứ phẩm cũng không phải thấp, dù sao so với đám quý tử còn lại trong kinh mà nói, chức quan tứ phẩm cũng chưa đánh để lọt vào mắt, nhưng  không chịu nổi người này lại lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, tin tức linh thông liền biết, khi hoàng thượng còn là thái tử, ở trên chiến trường bị trọng thương suýt mất mạng, may là người này lúc ấy xuất ra nhân sâm ngàn năm mới cứu được mạng của Hoàng thượng. Ân cứu mạng này cùng công trạng, từ trước khi Dịch Vân Khanh tiến tới kinh thành cũng đã truyền khắp toàn bộ kinh thành. Các thế gia hỏi thăm xuất xử của Dịch Vân Khanh, phát hiện là từ Dịch gia ở Bình Dương phủ, bị đánh áp, lưu đày, tham gia quân ngũ, lập công, sau lại nhậm chức tri phu Dương Châu, truyền kì này  chảy vào trong tai các vị thiên kim tiểu thư đều khiến xuân tâm nảy mầm, nam nhân có xuất thân thế gia bậc này, lại văn thao võ lược, phong thần tuấn tú còn không phải là vị đức lang quân như ý sao?

Dịch Vân Khanh vừa vào kinh liền được Hoàng thượng triệu kiến, thăng quan tiến chức còn chưa nói, lại còn thưởng cho một tòa đại trạch vượt quá phẩm cấp, thâm ý này người có tài một chút đều có thể nhìn ra, Cái gọi là vua nào quân thần ấy, Dịch Vân Khanh được như vậy liền thành khách quý mới lại gần với thiên tử như vậy, ai cũng đều muốn kết thân. Nhận thức không bằng quen biết, quen biết không bằng kết thân, nhà nào có nữ tử đều cố nhắm vào vị trí thê tử Dịch Vân Khanh, về phần cái gọi là ‘nam thê’ kia mỗi người cũng đều cười trừ. Nam thê thôi mà, từ trước tới nay so với nữ thê vẫn luôn kém hơn nửa phần, chỉ cần hắn nghĩ muốn ở kinh thành sống yên ổn, tiến sâu thêm vào triều đình, như vậy thì tất phải thú nữ tử cao quý!

Tựa hồ tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, tựa hồ các nhà thế gia quý tộc còn nữ nhân chờ gả đi đều ngắm vị trí này, nhưng Dịch Vân Khanh trải qua phồn hoa, thất thế, lại đến tiền đồ như bây giờ, hắn lại có thể dễ dàng bị khống chế?

Thật lâu trước đây hắn đã quyết định, hắn sẽ không thú quý nữ cũng không nâng quý thiếp, kiếp này chỉ cần có một người liền đã trọn hỉ.

Đối với lời của ba vị tiểu thư đây, Dịch Vân Khanh quay sang Đông Dương nở nụ cười: “Thế này thật tốt, ngươi muốn chiết hoa mai nay lại có người đưa tới.” Đại nha hoàn nghe xong, nhanh nhẹn tiếp nhận hoa mai từ tay nữ tử, khẽ khom người.

“Nô tỳ thay mặt thiếu phu nhân tạ hảo ý của tiểu thư.”

Vị tiểu thư này trên mặt liền trắng bệch, cơ hồ đứng không vững. Trong lòng thình thịch, vì cái gì? Chuyện gì đây? Rõ ràng là tự mình lại đây tiếp đón, về sau nàng xấu hổ nói, ý tứ hai nhà giao hảo không cần nói cũng biết, sang năm nàng liền có thể trở thành Dịch thiếu phu nhân! Nhưng vì cái gì? Không nhận thì thôi, lại còn quay đầu tặng cho ‘nam thê’ của mình?! Lời này mà truyền ra ngoài, mắng nhiếc cũng là mặt nàng, xấu hổ cũng là nàng, mà còn tổn hại khuê dự của chính nàng!

Dịch Vân Khanh đối với nữ tử chủ động đưa mình lên cửa này cũng không có sắc mặt hòa nhã gì, nhưng nghĩ còn cùng cha của nàng làm quan trong triều, xé rách da mặt ai cũng rất khó coi, nhân tiện nói: “Mai này là nội nhân của ta muốn chiết cho nhi tử, nay ta liền thay nội nhân, nhi tử cảm ơn tiểu thư. Phúc đại nhân cùng ta làm quan trong triều, thỉnh tiểu thư thay ta chuyển lời vấn an.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Dịch Vân Khanh nói lời này cũng cấp cho thiên kim tiểu thư một đường sống, thể diện đánh mất nhưng cũng không ảnh hưởng tới khuê dự. Coi như là bán cho Phúc thượng thư một cái nhân tình đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK