Ngày hôm sau, khi hai nước trao đổi hiệp ước hòa bình mà không có kết quả, Thát Đát đã khơi mào chiến tranh. Cuối cùng, chiến tranh cũng đã xảy ra!
Sức mạnh của hai nước kì thực là tương đương nhau, nhưng biên cảnh phương Bắc là một khu bình nguyên, nên kị binh của Thát Đát liền chiếm ưu thế. Thường Đông chỉ huy quân tiên phong đánh trước hai trận đều bị áp chế, tâm tình hiện cực kì khó chịu. Ngồi ở đó với khuôn mặt đen xì, như thể ai đó nợ y ngàn vạn lượng bạc.
Quân sư, tướng quân mỗi người đều đưa ra chủ ý, thái tử Chu Lễ ở chủ vị thập phần bình ổn.Từ bên quân doanh không cho ra kết quả gì, liền hỏi người mình, Chu Lễ hỏi Dịch Vân Khanh: “Có ý kiến gì không?”
Dịch Vân Khanh cũng không khiêm tốn, thi lễ rồi nói: “Thát Đát cùng đại quân của ta khác nhau ở kị chiến”
Chu Lễ gật đầu: “Kị binh của Thát Đát mấy trăm năm nay đều có tiếng, bọn họ trời sinh là sống trên lưng ngựa, một vạn binh thì có tới tám ngàn là kị binh, mà từng kỵ binh đều có ba con ngựa. Hai con chở lương thực, một con ra trận, đến lúc hai con kia ăn no lại có thể đổi chiến mã mới, mà còn một con nếu cần có thể giết để ăn.” Một con ngựa đã bằng ba tên lính, huống chi bên Thát Đát ngựa đều là những con tốt nhất, hàng năm lại còn có hội thi phân cao thấp giữa các kị bih, khiến ai cũng có khí lực hơn bình thường.
“Mà điểm yếu lớn nhất của Thát Đát chính là lương thảo. Người ăn, ngựa cũng ăn.”
Chu Lễ cười khổ: “Ai cũng biết điều này. ‘Binh mã vị động’ bọn họ mỗi người đều mang theo lương thực đủ cho một tháng, lại còn có hậu phương duy trì, trận này thật khó đánh.”
“Điện hạ.” Dịch Vân Khanh bình tĩnh nói: ” Thành sự tại nhân. Nếu ngựa của đối phương lợi hại thì chúng ta sẽ giết ngựa của họ, lương thảo là điểm yếu thì chúng ta liền chặt đứt lương thực của bọn họ. Thát Đát không phải làm bằng sắt, có thể đối phó được.”
Chu Lễ có hưng chí nhìn hắn: “Xem ra ngươi đã có biện pháp.”
“Trước giết ngựa sau chặt đứt lương thảo.”
“Bằng cách nào?”
“Nếu là ngựa thì nhất định cần phải ăn cỏ, với một đoàn ngựa lớn như vậy, nếu chỉ dựa vào mã lương thì rất khó duy trì.”
“Ngươi định phá mã lương của bọn họ? Nhưng mà, mã lương ở thời điểm cho ngựa ăn nhất định là phải trải qua kiểm độc, có độc thì rất nhanh có thể bị phát hiện.”
Dịch Vân Khanh tính kế: “Không vội làm hỏng mã lương, trước ta muốn lừa họ một phen.”
Chu Lễ tỏ vẻ chính mình đang mỏi mắt mong chờ.
Dịch Vân Khanh sai người đem loại thảo dược không mùi không vị vẩy lên loại cỏ xanh mà ngựa thích ăn nhất, sau đó đem binh mã Thát Đát dẫn tới khu vực này, cuối cùng giả vờ thất bại mà lui về khiến cho binh mã Thát Đát buông lỏng phòng bị. Khi đã buông lỏng phòng bị thì kị binh sẽ không ngăn cản ngựa ăn cỏ nhìn như những loại cỏ xanh bình thường ven đường. Hẳn là người Thát Đát sẽ cho ngựa ăn, vì sợ chiến mã khi ra trận không chuyên tâm, cho nên trước đó chắc chắn là sẽ đem ngựa cho ăn thực no, ngựa ăn no thì mới không bị những vật xung quanh gây ảnh hưởng.
Nhưng Dịch Vân Khanh lại dùng loại cỏ khô mà ngựa nào cũng thích ăn, khi ngửi thấy loại hương vị này đều không kìm được mà phải ăn.
Chỉ cần có lần đầu tiên, mà mùi vị lại hấp dẫn, thì sẽ lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, mà loại dược mà Dịch Vân Khanh hạ, chỉ cho phép hạ một ít, có thể làm cho một con ngựa khỏe mạnh cũng phải trở nên vô lực.
Hiệu quả của dược cũng không phải quá nhanh, cho nên chờ đến lúc kị binh Thát Đát phát hiện, thì đã có đại bộ phân ngựa đã ăn cỏ xanh ven đường. Kết quả cũng có thể thấy được, Dich Vân Khanh đoán chắc thời điểm mà đuổi theo, đem kị binh nổi tiếng trăm năm của Thát Đát giết không sót một ai.
Một ngàn kị binh tiên phong toàn diệt không còn lấy một mảnh giáp, cùng với tù binh là tám trăm chiến mã hiện vẫn còn đang đi đứng vô lực của Thát Đát.
Thường Đông thấy được chiến quả này, hưng phấn như thế mình lấy được vợ, nếu không có ánh mắt nghiêm túc của Thái tử khiến y im lặng, bằng không thế nào cũng phải nhảy dựng lên.
Tướng quân họ Thường đối với trận chiến này quả thực là phi thường kích động, nhưng lại có chút tiếc nuối: “ Ngựa Thát Đát chính là những chiến mã tốt, thật đáng tiếc.”
Những tướng quân còn lại cũng gật đầu, bọn họ đều là tướng quân cũng có chút công danh, bản thân cũng là quân nhân tốt, phi thường hiểu rõ, có một hảo mã ở trên chiến trường quan trọng thế nào.
Chu Lễ ho nhẹ, ý bảo mọi người im lặng: “Tám trăm con ngựa này đều không thể giữ.”
“Thái tử ý là?”
“Thuốc này chỉ có hiệu quả trong hai ngày, sau khi nghỉ ngơi hai ngày sẽ bình phục, là một hảo mã!”
Toàn bộ các vị tướng quân đều hưng phấn, có thêm tám trăm bảo mã gia nhập quân đội, như vậy không phải là tăng thêm sức mạnh cho kị binh của họ sao?!
“Các ngươi đừng cao hứng quá sớm. Người Thát Đát rất biết cách chăm ngựa, nếu các ngươi nghĩ tới việc cưỡi ngựa ra chiến trường, mà ngựa lại nghe địch nhân chỉ huy, thì có thể thử xem.”
Thường Đông đến vừa nghe lập tức ỉu xìu. ” Vậy chỗ ngựa đó phải làm sao bây giờ? Không thể ra chiến trường, mà giết thì lại tiếc, chẳng lẽ nuôi?”
“Cũng không cần phải giết, bắt bọn chúng đưa cho viện quân dùng để vận chuyển lương thực. Chỉ cần không tiếp xúc với người Thát Đát thì hẳn là không thành vấn đề.”
Việc một ngàn chiến mã cùng một ngàn kị binh bị tiêu diệt khiến cho tướng lĩnh Thát Đát rất là tức giận, mỗi ngày đều cho người xao xao trống trận, cho binh lính đi khiêu chiến, nhưng bên này rất ít khi ứng chiến, có ứng chiến thì cũng không dám truy theo vì sợ lại trúng kế. Bởi vì bọn họ đã bị dọa sợ, liên tiếp trúng kế khiến cho tổn thất hai nghìn một trăm chiến mã hiếu chiến, con số này ngay cả Thát Đát đại vương nghe được cũng phải đau lòng!
Trong lúc tướng Thát Đát còn đang tức giận vì tổn thất này, thì quân Thát Đát lại có phát hiện, mã lương đều bị dính một loại thuốc khiến cho ngựa phát cuồng, liền bị tức giận tới hộc máu, nhưng lại không biện pháp nào, chỉ còn biết yêu cầu viện quân liên tục đem mã lương tới. Khiến cho hậu phương phải chịu áp lực cực kì lớn.
Dịch Vân Khanh dùng một chút dược liệu khiến cho quân Thát Đát phải chịu không biết bao nhiêu là quả đắng, khiến trong quân cũng vô cùng vui mừng, liên tục cử hành yến hội khánh công.
Thường Đông cao hứng cùng Dịch Vân Khanh uống ngay hai bát lớn.
Chúng tướng quân cũng nhận thức vị thị vệ nho nhã diệu thấp bên người thái tử này.
Chu Lễ cũng thật cao hứng, dù sao y là chủ soái, trận này đánh thắng, tuy rằng chủ ý không phải y ra, nhưng tin truyền về kinh thành thì y sẽ đạt được vinh quang không phải sao? Chuyện đặc xá tội cho Dịch gia đang bị lưu đày tạm chưa nói tới, mà hiện tại đã có thể phong cho Dịch Vân Khanh một quân hàm nho nhỏ.
“Tạ thái tử điện hạ ân điển!” Dịch Vân Khanh trong lòng vui mừng, hận không thể lập tức đem tin tức này mang về cho một nhà lão thái gia đang ở Dương Châu.
“Đứng lên đi. Đây là ngươi nên được.” Chu Lễ luôn luôn nhìn trúng nhân tài, người ta có thực lực thì không thể bởi vì chút liên lụy mà liền bóp nát tài năng được, ‘Có tội thì phải bị trừng trị, Có công đương nhiên là được thường.’, đây chính là cách mà y dùng người, cũng là cách mà y bảo trụ vững vàng ngôi vị thái tử!
Thường Đông cười lớn đi tới, vỗ một cái lên lưng Dịch Vân Khanh, cao hứng nói: “Lại đem tới hai cái diệu kế nữa, đem người Thát Đát diệt hết! Một lúc liền kiếm được chức ngang tướng quân!”
Dịch Vân Khanh xoa xoa bả vai bị đập đau, nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên. Nghe vậy, buông tay, nghiêm mặt nói: ” Mưu kế dùng dược này chung quy cũng không phải là thượng sách, chi là tạm thời, không thể dùng lâu dài được. Một là vì đối phương đã có phòng bị, sẽ không lại mắc mưu. Hai cũng là thanh danh của ta.” Một tướng quân chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế chắc cũng không thể khiến người ta tôn kính, trên chiến trường, cái tâm huyết nhất chính là khí thế. Hiện tại, chủ soái chính là Đông Cung thái tử, luôn dùng ám chiêu, dùng dược làm diệu kế lại càng không thể. “ Thái tử điện hạ, kế tiếp, chỉ sợ sẽ tay đao tay thương vài lần!”
Chu Lễ thực vừa lòng với giác ngộ của Dịch Vân Khanh, lúc này gật đầu: “Yên tâm, phải tay đao tay thương, Bổn cung cũng không sợ bọn Thát Đát mọi rợ!”