• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nhắc tới chuyện Lý Dịch thị trở về xử trí Lý Thục Thục thế nào, chạng vạng Dịch Vân Khanh trở về nghe được chuyện này, lúc ấy liền cười lạnh. Hắn cũng không cần ngấm ngầm mưu lược cái gì, chỉ cần trong triều tỏ ra không quen biết vị cô phụ* kia, thì sẽ có những kẻ nịnh bợ hắn thay hắn thu thập Lý gia.

*Cô phụ: chồng của cô hay cô gia.

Vị cô phụ Lý gia bị Dịch Vân Khanh bỏ qua đó, trực tiếp liền bị quan trên vốn không quen nhìn vị cô gia này mà động tới một lần, một lần này cũng đủ để đem ra cho các văn võ bá quan xem. Lúc này, Lý gia vốn tính toán gia oai phủ đầu mới ngộ ra, mà tới bồi tội rồi thỉnh cầu ra sao. Thật không muốn đề cập tới.

Mắt thấy thời điểm cuối năm gần tới, Dư thị vội vàng chuẩn bị quà tết, đồ tết để đón khách lui tới, cả ngày không có lúc nào để thở. Ngày hôm đó, chưa thở được mấy hơi, Tiền quản gia đã tiến tới đáp lời: “Đại phu nhân.”

Dư thị nhấc lên mí mắt: “Lão thái gia có gì phân phó sao?”

“Không phải ạ. Là ngoài đại môn có một chiếc xe ngựa, nói là di nương hồi phủ.”

Dư thị kinh ngạc buông chén trà: “Di nương? Tiền quản gia, ngươi hẳn là nghe nhầm đi?”

“Đại phu nhân, ta cũng thấy kỳ quái.” Hắn ở bên cạnh làm việc lâu như vậy, chưa từng nghe nói qua Dịch gia còn có vị di nương nào nha.” Lão nô có đi ra hỏi, liền nói tiểu thư Lâu phủ ở Bình Dương thành.”

“Bình Dương Lâu phủ?” Dư thị cười lạnh. Nàng nhớ tới, trước kia Dịch Vân Khanh từng có một vị thiếp thất họ Lâu, nhưng vị thiếp thất này gả vào chưa lâu thì xảy ra chuyện lưu đày, nhà bên đó thấy không chiếm được tiện nghi gì liền ngay đêm đó sai người đem nàng trở về. Giờ thì sao? Lúc này thấy Dịch gia phục khởi, lại muốn tới dựa hơi sao? Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy?! “ Đi nói với người gác cổng, đem người đuổi đi. Lúc ấy hai nhà trao đổi, hưu thư cũng đã gửi đi, như vậy thì hai bên cũng không có thiếu nợ gì nhau!”

Tiền quản gia ra ngoài xử lý, không lâu sau thần tình xấu hổ mà quay trở vào: “Đại phu nhân, kia Lâu Thất không chịu đi, còn đang muốn nháo loạn ở ngoài đại môn. Còn có, người đưa thiếp thất kia tới là đến từ Thành Đông Lâu phủ ạ.”

“Thành đông lâu phủ?”

“Lão nô đã hỏi qua, kia chính là lão gia Lâu phủ đang làm quan ngũ phẩm trong kinh, là thân thúc thúc của Lâu Thất.” Tiền quản gia cả đời cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng thân thúc thúc đưa nữ chất (cháu gái) tới cửa nhà người ta để nhận lại thân phận thiếp thất, đã vậy lại còn có mặt mũi mà làm náo loạn trước cửa nhà người ta sao? Này đến tột cùng là hại thể diện của ai a?

Dư thị cũng không biết là nên khóc hay cười, lúc sa cơ thì hận không thể phủi sạch quan hệ, nay phất khởi, thì cái gì ngưu quỷ xà thần đều tới cả. “Việc này trước không cần kinh động lão thái gia cùng lão phu nhân. Ngươi dẫn người tới phủ họ Lâu ở Thành Đông giải thích rõ tình huống, để họ đem Lâu Thất mang đi, nếu Lâu phủ không chịu, ngươi trực tiếp báo quan. Để cho quan phủ giải quyết.” Một thiếp thất lại không sinh được con thì hưu thư quy chuẩn cũng không có, Lâu gia dựa vào đâu để làm loạn chứ?

“Hay để lão nô cho người trói lại, mang trả cho Lâu phủ?” Nháo loạn trước đại môn thật sự rất kì cục.

“Không cần. Đừng khiến người ta cảm thấy Dịch gia chúng ta ỷ thế khinh người. Cứ vậy đi, ngươi phái ba bốn tên gia đinh biết ăn nói ra canh giữ bên ngoài, đem sự tình nói cho rõ ràng, nếu có ai tò mò tới hỏi thăm thì dặn bọn nha đinh thông minh lên  một chút.” Lâu Thất đại náo trước cửa là để nàng xem sao, để nàng nhìn không nổi mà đem người mời vào trong sao?  Từng thiếp thất tiến phủ, ngay cả có bảy tám há mồm đều nói không rõ. Nói tới mất mặt, sao có thể so được với sự tham luyến hư vinh, ái mộ vinh hoa, chỉ khẳng cộng phú quý không chịu cùng phạm tội cùng nan nữ nhân? Hơn nữa nữ nhân này còn là một không chỗ nào ra thiếp thất! Thành Đông, Lâu phủ vọng tưởng chỉ bằng một cái nữ nhân như vậy là được sao, thật là si tâm vọng tưởng.

Có lẽ ai cũng không nghĩ tới Dịch gia có thể nhẫn nhịn như vậy được, mặc cho từng thiếp thất khóc lớn đại náo ở đại môn, Dư thị vẫn trầm mặc mà chống đỡ, nhất định khiến Lâu phủ đi trộm gà còn mất nắm thóc. Làm xấu thanh danh còn chưa bàn tới, hiện đã hoàn toàn đắc tội Dịch Vân Khanh.

Bởi vì Lâu Thất đại náo khiến Đông Dương chú ý tới, đêm đó liền bị sốt nhẹ.

Dịch Vân Khanh hồi phủ thì Đông Dương cũng vừa uống thuốc xong mà ngủ thiếp đi, khi biết được sự tình từ đầu tới cuối lại vừa tức vừa đau lòng. Cởi áo choàng, nằm lên giường, tay lạnh lẽo dò xét độ ấm cái trán của Đông Dương, cảm giác này lộ ra vẻ mặt thoải mái, một tay vươn ra thay cho y cái khăn khác. Lúc sau lại càng không khách khí, liền há mồm cắn y: “Cứ thích miên man suy nghĩ! Đem mình gây sức ép đến bị bệnh, luôn làm ta đau lòng!”

“… Không…”

“Còn nói là trong tâm thấy không vui thì phát tiết a, dùng chỗi đuổi đi, nếu chưa hết giận thì lấy gậy gộc đánh, trong nhà có nhiều người như vậy, còn sợ đánh không lại hai ba người đó sao?”

Bởi vì phát sốt có điểm không thoải mái, Đông Dương cảm giác có điểm ủy khuất: “… Tốt xấu là di nương…”

Dịch Vân Khanh khí tái cắn một hơi: “Đã từng!”

“…” Khóe miệng bị cắn đau, liền lần đầu sinh hờn dỗi.

Dịch Vân Khanh lấy hắn không tạm. Tay niết cằm tránh né của y, lại đi lên hôn nhẹ, giống như an ủi mà cũng như đang trấn an, lại đau lòng nói: “Đông Dương nghe này,” ôm lấy y, trán đối trán: “Lời này ta chỉ nói một lần. Từ nay về sau chỉ có một mình ngươi, mãi mãi bên nhau, bách niên giai lão.”

“… Đại thiếu gia…”

Dịch Vân Khanh thở dài. Tình cảnh này, vì cái gì vẫn là ‘ đại thiếu gia ‘?

Chuyện từng thiếp thất tới cửa này làm cho các nhân sĩ trong kinh có chuyện hay để bàn, khen chê không đồng nhất, nhưng nội quyến của các gia tộc đối với việc Dư thị trầm mặc không đả động làm phương thức xử lý đều tán thưởng. Nguyên nhân chính là, từng vị thiếp thất này lại khiến đương gia chủ mẫu phải xuất môn ứng phục, nói thế nào cũng là cấp thể diện cho thiếp thất, có cớ lên mặt với những người nhiều sự khác, đến lúc đó lại càng khó giải quyết. Trầm mặc, còn nháo thì tới báo qua, để quan giải quyết, chiêu rút củi dưới đáy nồi này mới là cao tay!

Dư thị không nghĩ rằng bản thân làm như vậy lại nhận được nhiều hảo cảm của nhiều phu nhân trong kinh như vậy, nhất thời, bái thiếp được gửi tới như gió thu đưa lá rụng.

Đảo mắt cũng đã tới lễ mừng năm mới, Dịch Vân Khanh cố ý tránh yến tiệc trong cung, cùng người nhà trải qua lễ mừng năm mới.

Cả nhà vây quanh bàn ăn tất niên, lão thái gia ăn tới một miệng đầy dầu mỡ: “Đã lâu chưa được thưởng thức tài nghệ của Đông Dương. Còn nhớ hồi còn ở trong sơn động, chúng ta yêu nhất cũng chính là mấy món ăn dân dã mà Đông Dương săn được nấu cùng nấm hương mộc nhĩ, mỗi lần ăn chỉ hận không thể kéo dài cái dạ dày ra.”

Đông Dương bởi vì thân thể không tốt, toàn gia cũng không thể lại để y xuống bếp, nhiều nhất cũng chỉ để y xuống tiểu trù phòng nấu chút điểm tâm khuya cho Dịch Vân Khanh, còn giống như bữa cơm tất niên này thật đúng là không có.

Dư thị vẫy lui nha hoàn tự mình gắp thức ăn cho lão phu nhân: “Đủ rồi, đủ rồi, lão đại tức phụ, ngươi ngồi xuống ăn đi. Ta tự gắp được mà.”

Dịch Vân Khanh cùng Đại lão gia và cả lão thái gia nữa chậm rãi uống rượu.

Đông Dương gắp thức ăn cho Dịch Khiêm.

Toàn gia thân thiết vô cùng vây thành một bàn, ăn uống trò chuyện đều thích ý vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK