• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Đăng ở phía sau nên không nhìn thấy được biểu cảm kinh ngạc đến đứng hình ấy của mẹ mình. Thấy bà không bước đi nữa, cũng chẳng ý ới gì anh liền lắc nhẹ vai mẹ hỏi:

“Được không hả mẹ?”

“Hả?”

“Mẹ thấy em ấy được không ạ?”

Tim bà Thu như vừa rơi một nhịp thật mạnh, gượng gạo đáp lời:

“Con bé cũng xinh xắn, ngoan ngoãn.”

Suốt bữa sáng, bà Thu không tập trung mấy cứ thất thần nhìn con trai, lại nhìn sang con gái. Thông tin Thành Đăng vừa tiết lộ cho mình khiến bà nhất thời không biết phải tiếp nhận ra sao, thấy con trai vui vẻ lại khiến lòng người làm mẹ lấn cấn băn khoăn.

Vân An chợt reo lên, thu hút sự chú ý của cả nhà:

“Dưa anh đã hẹn được Tuệ Ngọc chưa?”

“Anh gọi rồi mà em ấy bảo để xem lịch đã.”

“Tuệ Ngọc là ai?” Bố của họ thắc mắc.

Vân An vui vẻ đáp lời:

“Bạn của bọn con ạ! Bố còn nhớ hồi con với Dưa anh đi khóa tu ở chùa Tâm Thiên không ạ?”

Ông Long khẽ gật đầu, Vân An lại tiếp lời:

“Lúc con đi lạc ở trong rừng, là Tuệ Ngọc tìm thấy ấy bố.”

Nghe con gái nhắc lại chuyện ấy, ông Long chợt trở nên trầm ngâm. Bà Thu lặng lẽ đưa mắt nhìn chồng, dường như đọc được ra tâm tư của ông ấy. Trong khi đó hai anh em Thành Đăng vẫn tíu tít nói về cuộc hẹn gặp cuối tuần của họ với Ngọc My mà chẳng hề hay biết tâm sự trong lòng bố mẹ.

Ăn sáng xong, Thành Đăng và Vân An đi lên phòng. Bà Thu dọn dẹp phòng bếp, ông Long ở bên cạnh.

“Đứa bé ấy đang làm việc ở bệnh viện cùng Hoàng Bách à?”

Nghe chồng hỏi, bà Thu chợt giật mình, tay đang cầm khăn lau bàn khựng lại. Bà biết ông đang muốn nói đến người nào, thấy động thái đó của vợ thì ôn tồn lên tiếng:

“Cũng hai mươi mấy năm rồi, trẻ con nó cũng phải lớn. Em nhờ Hoàng Bách phải không?”

“Vâng! Em xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì chứ? Ngồi xuống đi đừng lau nữa. Để lát con nó lau. Em mới làm phẫu thuật xong đấy.”

“Vết mổ không sao, ngồi một chỗ em cuồng chân, tay lắm. Anh à!”

“Hử?”

Ông Long nghiêng đầu, nhìn vợ đầy trìu mến, ánh mắt dành cho bà Quỳnh Thu lúc nào cũng dạt dào tình cảm như thuở mới yêu nhau.

“Anh có giận em không?”

“Vì cái gì chứ?”

“Vì…”

Bà ngập ngừng không nói hết, nhưng ông Long cũng đoán được vợ muốn nhắc đến chuyện gì, thì lẳng lặng vòng tay ôm vợ vào lòng, trầm giọng nói với bà:



“Anh có bao giờ giận được em? Em làm cái gì cũng đều là nghĩ rồi mới làm. Quá khứ qua rồi, chẳng đào bới hay thù hằn gì nữa. Người chết thì đã chết, người sống không gây tội. Anh cũng chẳng ấu trĩ đến mức nhất định dây dưa hận thù đời này sang đời khác, để sân hận với một đứa trẻ con làm gì cả.”

Lời của chồng, khiến bà Quỳnh Thu xúc động, tay bám lấy tay ông Long càng siết chặt hơn.

Mỗi lần bà nhìn ba đứa trẻ, lại nghĩ đến quá khứ đau thương. Thành Đăng và Vân An không hề biết chuyện chúng được bác ruột của mình mang thai hộ sinh ra. Chuyện ân oán của đời trước, tất cả đều được người lớn trong nhà giấu nhẹm đi.

Ông Long biết vợ mình không bao giờ quên được nỗi đau trong quá khứ, cũng như là đứa trẻ đáng thương kia. Nó không có tội, vợ ông cũng không có tội. Nhưng bà Quỳnh Thu lại chưa bao giờ ngừng dõi theo đứa trẻ ấy, chỉ đến khi có người ra tay đỡ đầu cho nó mới có chút nhẹ lòng và vơi bớt thấp thỏm.

Nó mới sinh ra đã phát hiện bị mắc bệnh tim, bà Thu cho tiền làm phẫu thuật. Sau khi làm phẫu thuật cho Ngọc My, thì gia đình cũng khánh kiệt, đến nơi trú ngụ cuối cùng cũng phải bán đi. Lúc bà cháu con bé bơ vơ không nơi nương tựa lại là người phụ nữ bao dung này cho họ kế sinh nhai. Nhiều lúc nhìn vợ, ông Long lại tự hỏi, không biết ai mới nợ ai nữa? Thì lại càng thương bà hơn.



Hoàng Vũ vệ sinh cá nhân xong, vừa bước ra phòng khách, đã ngửi thấy mùi hương trầm ấm quẩn trong không gian, lần này rõ rệt và đậm hơn rất nhiều so với tối qua. Anh tò mò hỏi Ngọc My đang ngồi gấp đồ trên sô pha:

“Có mùi gì thế?”

“Mùi gì cơ?”

“Giống mùi gỗ, nồng ấm.”

“À, cháu đốt trầm nụ cho ấm nhà ấy mà. Tí ra khỏi nhà thì tắt đi, tối về nó vẫn lưu hương lại. Nhà lúc nào cũng ấm áp với không có mùi nấm mốc ấy chú.”

“Ừm.”

Anh vừa ngồi xuống, Ngọc My đã ôm quần áo gấp xong mang vào phòng cất.

Hoàng Vũ vừa đặt tay xuống mặt sô pha, đã chạm phải thứ gì đó mềm mềm thì thuận tay dơ lên xem thử.

Đập vào mắt anh là mảnh áo bra màu đen, nhìn giống áo tập nhưng lại ngắn hơn áo tập rất nhiều. Hoàng Vũ dùng ánh mắt phân tích tội phạm để phân tích vật thể lạ lẫm trong tay mình. Con bé này nó có thời gian rảnh để đi tập luôn cơ à?

Anh còn chưa phân tích xong thì cái áo đã bị giật phăng đi. Ngọc My mặt đỏ tía tai, ghét bỏ lườm Hoàng Vũ, cái áo bra bị thu về, ngay lập tức giấu nhẹm ra sau lưng. Môi cô run run mắng mỏ:

“Chú biến thái à mà lấy đồ lót của người khác thế?”

“Ai lấy? Rơi trên ghế thì nhấc lên thôi. Mà cái gì cơ, đây là đồ lót á? Đồ lót của trẻ mới dậy thì à?”

“Thì làm sao?”

Ngọc My tức tối đi một mạch vào phòng, mang áo cất vào tủ.

Từ lúc dậy thì đến giờ cô vẫn mặc loại bra dành cho bé gái mới lớn này, vừa rẻ vừa thoải mái, lớp đệm rất mỏng không khiến vòng một trở nên ngồn ngộn xôi thịt như người khác. Ngọc My không thích người khác để ý đến hình thể của mình, càng phẳng càng tránh được những con mắt háo sắc nhìn vào.

Lúc cô quay ra, đã sẵn tâm thế tống cổ người kia đi, nhưng Hoàng Vũ lại đang nghe điện thoại. Ngọc My ngồi xuống đối diện, chăm chú nhìn theo, vẻ mặt anh khá căng thẳng, đầu mày cứ nhíu chặt, chưa thấy giãn ra lúc nào.

Cấp dưới vừa gọi điện báo cáo, tuyến huyện báo về, thời gian gần đây có một vài trường hợp người dân báo án có trẻ nhỏ mất tích, ba trường hợp đều là những bé dưới năm tuổi.

Hoàng Vũ vừa tắt máy, Ngọc My đã hỏi:

“Chú không đi làm à?”

“Không đang nghỉ phép mà. Chờ chút.”

Điện thoại lại đổ chuông, vẫn là công việc, Hoàng Vũ lại tập trung nhận điện. Ngọc My bĩu môi, nghỉ phép mà điện thoại công việc đổ chuông liên tục thế kia ư? Nhìn người đàn ông trước mặt, qua điện thoại giao việc cho cấp dưới của mình, vô cùng nghiêm túc và dứt khoát. Ngọc My một lần nữa lại có cái nhìn khác về Hoàng Vũ, hóa ra ngoài lúc cợt nhả, chú ta cũng có lúc nghiêm túc như thế này.

Cô búng ngón tay thu hút sự chú ý của Hoàng Vũ, rồi dùng khẩu hình miệng nói với anh sẽ đi nấu mì, hỏi anh có ăn không? Hoàng Vũ vẫn nói chuyện điện thoại, tay đưa lên làm dấu ok. Tiếp đó lại làm dấu ý hỏi bao nhiêu tiền? Ngọc My liền lắc đầu, nhỏ giọng đáp:

“Miễn phí.”

Cô rời khỏi ghế, anh đưa mắt nhìn theo, chợt nở nụ cười.

Nhưng Ngọc My mới đi chưa được ba bước, phía trước đã tối sầm lại. Cùng lúc ấy Hoàng Vũ nghe xong điện thoại ngoảnh mặt nhìn sang, thấy cô có biểu hiện khác lạ thì cau mày lên tiếng:

“Này nhóc!”

Anh vừa dứt lời thì thân hình bé nhỏ cũng chao đảo rồi đổ phịch xuống sàn nhà, Hoàng Vũ thất kinh vội chạy đến nâng cô dậy.

“Này nhóc, Ngọc My! Sao đấy? Mở mắt xem nào, cho tiền này…”

Mặc anh lay gọi, hai mắt Ngọc My vẫn nhắm nghiền không động đậy, cả người đã lả đi, nặng hơn bình thường. Không chần chừ thêm giây nào, Hoàng Vũ gồng người ôm Ngọc My trên tay, vội vã lao ra khỏi nhà.

Thang máy vừa mở cửa, Hoàng Vũ đã lao ra, va cả vào người khác. Họ định chửi nhưng thấy anh bế người bất tỉnh, luôn miệng gấp gáp gọi bảo vệ gọi taxi thì hiếu kỳ nhìn theo.

Lúc đến bệnh viện Ngọc My nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, nhân viên y tế ngăn không cho Hoàng Vũ vào. Anh đành đứng bên ngoài, nhưng chưa thật sự buông xuống được lo lắng. Anh không biết Ngọc My bị gì, mà lại lăn đùng ra ngất như vậy, cứ hết đi lại, lại thở dài.

Hoàng Vũ gọi Hoàng Bách tới xem sao. Nhận được điện thoại của anh vợ, Hoàng Bách đang ở trên phòng làm việc vội xuống phòng cấp cứu.

Lúc này ở trong phòng, bác sĩ trực kiểm tra cho Ngọc My xong thì bảo nhau không vấn đề gì, cô chỉ là suy nhược cơ thể nên mới ngất đi.

Nhân viên y tế lắc đầu cảm thán:

“Ngày nào nó cũng xin trực cả sáng lẫn đêm, làm gì có thời gian nghỉ ngơi mà chẳng suy nhược.”

“Khoa đấy buồn cười vậy, bác sĩ nội trú mà cho trực nguyên tuần thế cũng được à?”

“Ai mà biết. Ôi!”



Bác sĩ trực đang điều chỉnh dây truyền dịch, nghe tiếng nhân viên y tế thốt lên thì liếc nhìn sang:

“Sao thế?”

“Trên áo dính máu, kiểm tra xem còn vết thương ở đâu không?”

Cả bác sĩ lẫn nhân viên y tế, thấy vết máu loang lổ trên vạt áo mặc nhà của Ngọc My thì cùng hốt hoảng, nhưng khi vạch áo lên kiểm tra lại không phát hiện trên người cô có vết thương nào, lại đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.

Lúc này ở bên ngoài, Hoàng Bách cũng vừa chạy xuống, vừa nhìn thấy đã túm lấy Hoàng Vũ hỏi han:

“Ngọc My bị sao thế anh?”

“Anh cũng không biết, đang yên đang lành thì lăn đùng ra. Ựm.”

Anh vừa cử động, nơi vết thương ở bụng đã truyền đến cơn đau của da thịt bị căng rách. Hoàng Vũ đưa tay ôm bụng, Hoàng Bách thấy anh nhăn mặt liền hỏi han:

“Sao thế anh?”

Hoàng Vũ nén đau đưa bàn tay đã thấm ướt máu dơ ra, lúc này mới phát hiện vết thương lại rách ra rồi. Hoàng Bách thảng thốt kêu lên:

“Vết thương rách rồi. Anh…”

Hoàng Bách còn chưa nói hết câu, thì Hoàng Vũ đã đổ gục người xuống, trán anh tựa vào cổ em rể, lạnh toát cả đi. Mồ hôi lạnh cũng dần rịn ướt.

Có lẽ lúc anh bế Ngọc My đi viện đã kinh động đến vết thương làm nó rách ra chảy máu, mà Hoàng Vũ không hề hay biết. Khi ấy anh chỉ nhất nhất để tâm đến đứa nhóc đang ngất lịm trong lòng mình, chỉ lo sợ con bé bị làm sao mà thôi. Hoàng Vũ mặc áo đen, nên không ai phát hiện ra máu thấm ướt từ lúc nào.

Truyền được nửa chai nước, Ngọc My mới tỉnh lại, phản xạ đầu tiên là ngơ ngác nhìn quanh, lại ngước mắt lên chai nước truyền lủng lẳng trên thanh chống mới phát hiện ra mình đang ở chỗ nào. Nhân viên y tế đang lúi húi ở giường bên cạnh, thấy Ngọc My tỉnh rồi thì lẳng lặng đi sang, kiểm tra nước truyền cho cô.

“Tỉnh rồi à? Thấy thế nào, có chóng mặt hay gì không?”

“Sao em lại ở đây ạ?”

“Suy nhược cơ thể, ngất đi nên được đưa vào đây.”

“Ai đưa ạ?”

“Ông chú biến thái của em đấy. Mà ông ấy cũng xỉu luôn rồi.”

“Bị sao ạ?”

“Rách vết thương, mất máu bị choáng nên xỉu luôn trước phòng cấp cứu.”

Ngọc My bám giường ngồi dậy, đảo mắt nhìn một vòng, “Chú ấy đâu rồi ạ?”. Truyện Xuyên Không

Nhân viên y tế đứng tránh sang bên, để Ngọc My nhìn thấy người đang nằm cách giường của cô một giường khác. Ngọc My xuống khỏi giường tay cầm theo cây treo chai dịch truyền di động, đẩy sang chỗ Hoàng Vũ đang nằm.

Tấm áo dính máu đã bị thay bằng áo bệnh nhân, Hoàng Vũ lúc này nằm yên bất động, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều giống như đang ngủ.

Ngọc My vừa quay đi thì Hoàng Vũ cũng mơ màng cựa quậy, chân anh co lên, muốn nằm nghiêng lại động tới vết thương thì khe khẽ xuýt xoa,

“Ưm…”

“Chú từ đã.”

Giọng nói trong trẻo có lẫn chút khẩn trương va vào màng nhĩ, đánh thức ý thức của Hoàng Vũ. Anh nhíu mày mở mắt thấy gương mặt hiền lành, có chút nhợt nhạt thì khẽ thở hắt ra:

“Tỉnh rồi à?”

“Vâng!”

Ngọc My gật đầu, tay buông khỏi thanh inox, ngồi xuống bên cạnh giường, ánh nhìn của cô có chút săm soi, tay không yên đã muốn vạch áo kiểm tra vết thương của Hoàng Vũ.

Anh muốn ngồi dậy, nhân viên y tế vội chạy tới giúp. Hoàng Vũ ngồi tựa lưng vào thành giường, chăm chăm nhìn Ngọc My ở trước mặt, tuy nét mặt không biểu cảm gì nhưng giọng nói lại xen lẫn sự lo lắng,

“Bị làm sao mà lại ngất vậy?”

“Không sao.”

Nhân viên y tế ngứa miệng nói thay:

“Sao đầy trời đấy, em còn làm việc kiểu liều mạng như thế này thì sớm muộn gì cũng chết sớm thôi My ạ!”

“Hì!”

Cô chỉ biết cười trừ, chứ không dám cãi. Vì muốn có thêm tiền thường trực mà xin lịch 24/24. Hôm nào không phải trực lại nhận việc làm thêm. Sức trẻ dù có khỏe đến đâu cũng có ngày gục ngã. Hoàng Vũ nghe họ nói qua lại, cũng phần nào đoán được nguyên do, chợt cau mày lên tiếng:

“Bác sĩ lại không biết tự chăm sóc sức khỏe của mình thì có thể lo cho ai nữa?”

“Chú biết gì mà nói?”

Ngọc My cắn môi cãi trả, lại bị Hoàng Vũ trừng mắt nạt:

“Còn cãi?”

“Chả cãi.”



Ngọc My vếch mặt quay đi, tự nhiên lại bị mắng khiến cô ấm ức trong lòng. Họ làm sao biết được cô đang cố gắng vì cái gì? Không ở trong hoàn cảnh bữa sáng chưa xong đã lo bữa tối, làm sao hiểu. Sự tủi thân tự nhiên dâng ngập lòng, khiến Ngọc My khó chịu.

Định sẽ hỏi thăm vết thương của Hoàng Vũ, nhưng bị anh mắng cho thì lại thôi, vì sự ấm ức đã dâng lên nghẹn họng. Sợ nói ra câu nào sẽ khiến người kia phát hiện bản thân đang yếu đuối.

Không gian trong phòng cấp cứu chợt trở nên yên ắng. Chỉ có ba giường là có người nằm, còn một vài cái để trống không. Nhân viên y tế cũng vừa đi ra khỏi.

Ngọc My vừa định trở về giường nằm thì Hoàng Bách và Nam My tới. Hôm nay cô ấy trực tối nên giờ chưa phải tới cơ quan. Vừa nhìn thấy anh trai đã cáu kỉnh nhiếc móc vì già đầu rồi còn không biết tự lo cho bản thân mình. Xong mới quay sang hỏi han Ngọc My, nhưng cô lại đợi người chị em nói xong liền lên tiếng bênh vực người kia:

“Chú ấy mang em đến bệnh viện nên vết thương mới bị rách ạ.”

Nam My ngờ vực lườm nguýt anh họ một cái. Hoàng Vũ không đáp chỉ nhún vai, mắt lại đặt lên người vừa bênh vực mình, ánh nhìn không giấu được sự ngạc nhiên, không ngờ lại được con bé nó bênh.

“Cái gì? Sao anh Vũ lại ở nhà em?”

“Anh cũng đang định hỏi câu ấy.”

Hoàng Bách hùa vào với vợ.

Bốn con mắt hau háu như diều hâu rình gà con, chiếu thẳng lên hai kẻ đang ngồi trên giường. Ngọc My bị hỏi nhất thời lúng túng, hai tai đã đỏ bừng bừng.

“Anh không có nhà để về.”

“Chú ấy ngủ thuê.”

Cả hai cùng nói một lúc. Hai vợ chồng Hoàng Bách khó hiểu nhìn nhau. Sợ bị hiểu lầm, cả Hoàng Vũ lẫn Ngọc My cùng phân bua:

“Anh gọi thằng Bách rồi còn gì?”

“Chú ấy bảo nhà ở xa, muộn rồi về sẽ làm mẹ chú ấy tỉnh giấc, người già khó ngủ lỡ tỉnh dậy giữa chừng sẽ mất ngủ nên em…”

Ngọc My e dè, lén nhìn Nam My. Cô ấy lại đùng đùng nổi giận lườm nguýt anh họ, rõ ràng con bé bị anh phỉnh mà. Mẹ Hoàng Vũ còn chưa tới sáu mươi lăm tuổi, bà còn chăm chỉ chạy bộ và tập yoga, trông qua còn dẻo dai hơn cả mẹ Nam My. Già cái gì mà già? Cũng chẳng khó ngủ như Hoàng Vũ nói. Nam My quay sang xử lý Ngọc My trước:

“Chị nói em nghe này. Em còn chưa biết người đàn ông này nguy hiểm như thế nào ư? Sao lại dẫn sói vào nhà thế hả My? Chắc chắn lúc đến anh ấy đã uống rượu. Đàn ông có cồn trong người, đều là thú dữ đấy biết không hả?”

“Ơ cái con bé này, anh là anh mày đấy.”

Hoàng Vũ vừa lên tiếng, Nam My đã quay ngoắt lại, khiến anh giật mình ngồi yên bất động. Nam My điên tiết túm cổ áo anh chất vấn:

“Anh Vũ, anh làm gì con bé rồi hả?”

Ngọc My sợ Nam My làm ảnh hưởng đến vết thương của Hoàng Vũ, vội vàng níu tay cô can ngăn:

“Chị, chị từ đã. Chú ấy không làm gì em cả. Thật đấy.”

Nam My quắc mắt lườm Ngọc My một cái. Chồng cô lại đưa tay ra hiệu cho vợ nhỏ giọng vì còn có bệnh nhân khác ở trong phòng này. Nam My mới chịu buông lỏng tay, nghiến răng nhắc nhở:

“Lần sau không được phép cho đàn ông vào nhà ở qua đêm biết chưa? Họ chỉ tử tế đến trước cửa nhà thôi. Bước được chân vào nhà rồi sẽ bộc lộ thú tính, hiện nguyên hình là sói dữ đấy. Biết chưa? Đặc biệt là người đàn ông kia.”

Nam My thẳng tay chỉ mặt ông anh họ đang ở trên giường. Hoàng Vũ nghe qua cô ấy nói thì giống đùa cợt, mà nhìn cái mặt em họ lại chẳng giống đùa chút nào.

Hoàng Bách đứng dự thính vợ dạy em ún nãy giờ, lại nhìn thấy mặt anh vợ đã dài ra như cái bơm, sắc diện kém hẳn thì buồn cười mà phải nhịn lại. Ai bảo anh ta lăng nhăng cho lắm vào. Ngọc My thì đã rất được hội chị em để tâm đến.

Hoàng Vũ đang yên đang lành bị mắng thì ức lắm mà không cãi trả được, bởi trong ba người này không có người nào đứng về phía anh. Con nhóc kia đã bị đứa em họ bà chằn dọa cho rúm ró lại rồi.

Anh không vừa ý, cáu kỉnh lẩm bẩm trong miệng:

“Con bé nó chẳng khôn như gì ấy, chắc phải cần em dạy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK