• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở phía người vừa phát ra lời khiêu khích vừa rồi còn nghe ra được tiếng cười rúc rích đùa cợt của phụ nữ thu hút sự chú ý của Ngọc My, cô quắc mắt nhìn sang bên ấy. Nhưng chỉ có thể thấy được nửa thân trên của người phụ nữ bên phải anh ta. Mỗi nhóm bàn được bài trí theo hình chữ u, đúng chỗ người đàn ông kia ngồi lại tối thui nên chỉ thấy được điểm sáng ở phần vai anh ta. Tuấn Trung nghếch đầu nhìn về phía Ngọc My một cái rồi quay sang nhìn người kia cười cợt:

“Anh lại định dở trò gì vậy? Con bé mặt non choẹt thế kia không biết đã đủ mười tám tuổi chưa?”

“Bar của cậu lại cho phép trẻ vị thành niên vào cơ à?”

“Pg thôi mà, đoán chơi chơi vậy chứ. Mà nhìn vậy nhưng chưa chắc đã là vậy.”

Anh ta nhàn nhạt buông lời rồi ngả hẳn lưng ra sau ghế, nhàn hạ ngồi xem Hoàng Vũ định dở trò gì tiếp theo.

Ngọc My lỉnh lỉnh muốn chuồn khỏi chỗ này đi tới khu phòng vip thì bất ngờ bị gọi giật lại:

“Này nhóc, khách muốn mua hàng mà lẳng lặng bỏ đi là làm sao? Dịc.h vụ gì mà kém vậy? Hay sản phẩm không như lời quảng cáo nên sợ?”

Ngọc My nóng máu lẩm bẩm:

“Ai mà sợ?”

Mấy người đàn ông đang uống rượu ở gần chỗ cô cũng buông lời hùa theo:

“Thật, cô em tính b.án hàng giả cho bọn này à? Lỡ mà dùng xong lại mắc bệnh hơn thì làm sao? Hay là em cùng bọn anh thử trước đi.”

Dứt lời tên đó phát lên cười, những kẻ khác cũng cợt nhả theo. Ngọc My tính phân bua thì kẻ kia đã túm lấy cô tạo thành thế giằng co, khiến Ngọc My phát hoảng thì hét toáng lên:

“Anh làm gì vậy?”

“Giúp em thử BCS, ngoan.”

“Buông tôi ra, xin anh tự trọng.”

“Giả vờ cành cao làm gì? Cho anh hôn một cái, sờ một tí thôi, gì mà…”

“Này nhóc!” Hai bên đang còn giằng co thì đã bị tiếng quát có lực làm cho khựng lại.

Kẻ đang quấy rối Ngọc My bị làm cho mất hứng thì đứng thẳng dậy phóng mắt nhìn sang bên đó, mấy đứa đi cùng hắn cũng hùng hổ đứng phắt dậy theo, nhưng vừa thấy người đàn ông ngồi quay lưng lại từ từ ngoảnh mặt nhìn sang thì kẻ nào cũng tự động cúi đầu né đi.

“Bị điếc hay sao?”

Người kia có chút phẫn nộ, giọng anh ta trầm và có sức nặng. Ngọc My đoán người này cũng phải ngoài ba mươi hoặc hơn chứ chẳng ít. Cô hơi run ngoảnh mặt nhìn sang:

“Chú hỏi ai?”

“Nhóc đấy.”

Ngọc My không biết là phúc hay họa, nhưng rất nhanh đã giật tay về khiến kẻ vừa định dở trò với cô bị hẫng thì thảng thốt nhìn lên, hắn định bắt Ngọc My lại nhưng lại bị kẻ ở gần mình níu lấy tay rồi lặng lẽ lắc đầu, “Đừng dây vào bên đấy. Quản lý bar đang nhìn bọn mình. Nó tống khứ cả bọn đi bây giờ đấy. Thằng vừa lên tiếng cũng không dây vào được đâu. Long đầu trọc còn phải nể nó.”

Hắn thì thào đủ để tên kia nghe được, nhắc đến Long đầu trọc khiến kẻ kia cũng phải chùn lòng. Giới xã hội trong cái thành phố Biển này có ai còn lạ anh ta nữa. Một tay giang hồ cộm cán chuyên thâu tóm các bến bãi trong khu vực, cũng chưa từng ngán bất cứ một kẻ sừng sỏ nào. Người mà để Long đầu trọc phải nể trọng thì không thể xem thường được.

Người ở bên kia lại lên tiếng, lần này đích thị là ra lệnh cho Ngọc My,

“Đi sang bên này. Nếu không phải hàng đểu thì mang lại đây. Nếu đúng như quảng cáo sẽ mua tất.”

Cô không dám nhìn những kẻ đang hau háu nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện ý mà ba chân bốn cẳng đi về phía đó. Dù biết ở lại hay đi thì cũng là tự mang thân đi cho người ta sỉ nhục. Bốn giờ đồng hồ đổi lấy ba trăm nghìn, có quá lắm rồi không?

Bên hãng nói ngoài số tiề.n lươ.ng cứng sẽ trả nếu b.án được sản phẩ.m còn được ăn phần tră.m nên nghe người kia nói sẽ m.ua tất thì Ngọc My đã mừng thầm trong lòng. Chí ít thì ông trời cũng không quá bạc đãi cô, bán hết đống này thì không cần lê la ở chốn sa đọa này nữa mà sẽ được về sớm, sáng mai cô còn phải tới bệnh viện nữa. Nghĩ tới đấy thôi đã khiến tinh thần cô gái nhỏ trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.

Hai cô gái tiếp rượu ngả ngớn bên cạnh người đàn ông kia thấy Ngọc My đi tới thì đưa mắt thăm dò cô từ đầu đến chân, quần jean áo phông màu hồng in logo hãng bao c.ao s.u và nhiều hình minh họa sặc sỡ trông cũng sến súa quá rồi thì khẽ cười khẩy mà chẳng thèm nể nang khách khí.

Đám người buôn phấn bán hương ăn mặc hở hang gợi cảm này Ngọc My cũng không mấy để tâm lắm, từ nhỏ ở chùa cô đã được sư thầy dạy không sân si với đời, việc mình mình làm, việc người kệ họ. Không đánh giá hay bình phẩm, nên tâm vững như bàn thạch khó bị chút chê bai lộ liễu kia làm cho dao động.

Ngọc My phớt lờ hai cô gái, trực diện đặt tầm nhìn vào người đàn ông bị bóng tối phủ lên ở giữa họ. Chú ta lại lên tiếng:

“Ê nhóc! Có biết là b.án bcs trong bar như thế này là ngang nhiên tiếp tay cho cánh đàn ông nổi thú tính không hả?”

“Không tôi nghĩ là mình đang giúp giảm thiểu số người mắc bệnh xã hội vì tình d.ục không lành mạnh và giảm tỉ lệ nạ.o phá th.ai thưa chú!”

Màn đối đáp sắc bén của Ngọc My với Hoàng Vũ khiến Tuấn Trung ở bên cạnh phải gật gù cái đầu khen ngợi cô gái này.

“Không biết là chú muốn mua bao nhiêu ạ?”

“Thử chất lượng xem thế nào đã. Có hàng thử không?”

“Có ạ! Chú muốn loại bằng ca.o su tự nhiên hay nhân tạo? Vị chuối hay dâu tây?”

Nghe Ngọc My chào hàng, Hoàng Vũ phá lên cười thích thú:

“Lại còn có vị nữa cơ à? Dùng thử bao giờ chưa? Nói thử xem cảm giác như thế nào?”

Bị hỏi bất ngờ lại là chuyện nhạy cảm Ngọc My thoáng đỏ mặt, tay vẫn siết chặt quai giỏ đựng baocaosu. Nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ để đối phương không nhận ra sự lúng túng của mình rồi nói cứng:

“Dây thần kinh cảm giác được điều khiển bởi trung khu não bộ bởi vậy cảm nhận của mỗi người khác nhau nên là chú cứ tự mình thử thì sẽ tốt hơn. Nếu chú muốn có thể thử cả mấy loại một lúc, mỗi loại ở đây chúng tôi đều có hàng dùng thử cho khách. Loại dùng thử hoàn toàn miễn phí.”

Tuấn Trung ở bên nghe Ngọc My đáp trả câu hỏi của Hoàng Vũ mà chợt phì cười, rượu vừa nhấp qua môi tí nữa thì sặc. Anh ta đưa tay lau ngang miệng lại đưa mắt nhìn cô bé đang sắp sanh một nắm baocaosu trên tay rồi nhìn Hoàng Vũ cất giọng bỡn cợt:

“Một lúc thử liền mấy cái, dạo này thể lực anh tốt nhỉ?”

Hoàng Vũ nhếch nhẹ khóe môi đáp lại Tuấn Trung, nhưng đôi mắt đen lạnh lại phóng thẳng vào cô bé trước mặt mình. Nói như thế này cũng đủ biết là dạng trẻ ranh chưa hiểu sự đời.

Dù anh ta ở góc tối không nhìn rõ dung nhan nhưng ánh mắt lại sáng ngời sắc lạnh như loài sói săn đêm lại làm Ngọc My có chút rùng mình mà đảo mắt né đi.

Hoàng Vũ không nói chỉ ngoắc tay cho Ngọc My mang bao cao su lại gần rồi hất hàm cho cô gái mặc đầm đỏ bên cạnh mình lấy nó lại.

Cô ta xòe bốn hộp baocaosu với bốn màu khác nhau cùng loại siêu mỏng siêu tàng hình, freesize ra trước mặt Hoàng Vũ. Thấy anh ta chưa có động thái gì thì Ngọc My lại nhiệt tình lên tiếng giới thiệu:

“Màu đen có gạch vàng là vị chuối, hồng là vị dâu, loại này được làm từ cao su tự nhiên. Màu đỏ và tím than được làm từ sản xuất từ 100% cao su nhân tạo, không chỉ mang lại cho mọi “cô cậu” mẫn cảm với cao su một chiếc áo khoác bảo vệ cực chất, mà còn giúp tăng cảm nhận da chạm da chân thật. Tất cả đều siêu mỏng siêu tàng hình. Độ giãn linh hoạt phù hợp với mọi kích cỡ..."

Hoàng Vũ âm trầm gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi liếc nhìn cô bé tiếp thị hai má đã ửng hồng vì ngại miệng một cái. Sau khi thu lại ánh nhìn thì liếc sang hai người phụ nữ bên cạnh mình, kẻ nào cũng hau háu chớp mắt gợi tình muốn mình là người được cùng anh thử baocaosu.

Anh ta cười nhạt rồi nghiêng đầu hỏi cô váy đỏ bên trái:

“Thích vị gì?”

Cô gái mừng rơn trước sự ganh tị của người còn lại mà nũng nịu bám tay anh ta, môi mọng hé mở, lại đưa lưỡi quét qua một vòng dụ hoặc:

“Em thích chuối.”

Cách trả lời lẳng lơ gợi tình cùng hành động mang cơ thể nóng bỏng cứ áp sát lại gần người đàn ông rồi dùng đồi núi ngồn ngộn cọ vào tay Hoàng Vũ đầy ái muội khiến Ngọc My sởn cả da gà.

Thấy Hoàng Vũ bóc hộp bóc hộp baocao su dùng thử cả Tuấn Trung lẫn Ngọc My và hai cô gái đều thất kinh.

Tuấn Trung khinh khỉnh cất lời:

“Này anh định thử luôn ở đây à? Chỗ của em chỉ kinh doanh bar không phải động chứa đâu nhé!”

“Nhà nghỉ đi anh người ta ngại.” Đứa con gái chớp chớp mắt gạ tình.

Hoàng Vũ lại cười khẩy:

“Mất thời gian, ở đây đi nhỡ mà không đúng quảng cáo còn kiện bên sản xuất baocaosu chứ.”

Anh ta móc ví rút ra mấy tờ tiền xanh phe phẩy trước mặt cô gái, nhưng ánh mắt sắc lạnh ác ý đặt lên Ngọc My khiến cô bất giác rùng mình, lại tự hỏi bản thân gây thù với tên biến thái này bao giờ mà lại bị ghim thế này. Giờ mà bảo không bán nữa rồi cứ thế quay đầu bỏ chạy thì có được không nhỉ?

Thấy cô gái kia nhăn nhó vì lời đề nghị thử baocaosu ngay tại chỗ, Hoàng Vũ chỉ liếc nhìn một cái rồi quay sang hỏi cô bên cạnh:

“Thích vị gì?”

“Em làm, em có bảo không làm đâu.”

Vừa nói cô ta vừa túm lấy nắm bạc mới coóng trên tay Hoàng Vũ rồi nhét vào áo ngực trước sự sững sờ đến á khẩu của Ngọc My.

Cô gái rờ tay trên ngực Hoàng Vũ rồi lần thấp xuống, chạm vào dây lưng kim loại, chần chừ chưa cởi ra vì muốn đợi xem anh có thay đổi ý định, chứ cô ta vừa liếc thấy sắc mặt Tuấn Trung đã có chút thay đổi. Anh ta là quản lý ở đây, họ dám tự ý làm chuyện này trước mặt Tuấn Trung mà chưa được sự cho phép thì cũng rén thật, rủi mà không làm hài lòng Hoàng Vũ, việc bị tống cổ ra khỏi đây là chuyện không khó lường trước.

Tưởng họ làm thật Ngọc My vội vàng ngoảnh mặt quay đi, hành động đó của cô lọt vào mặt Hoàng Vũ, khiến anh cảm thấy buồn cười thì khóe môi đã nhếch cao.

Tuấn Trung định lên tiếng can ngăn thì bàn tay đang lần mò muốn thả thú hoang của cô gái kia bị chặn lại. Cô ta giật mình ngước mắt nhìn lên, vừa nuốt khan vừa hỏi:

“Sao thế ạ?”

Tầm mắt Hoàng Vũ rơi xuống ** em đang yên ấm dưới lớp vải quần, lạnh nhạt đáp:

“Ai bảo là chúng ta sẽ làm với cái này?”

“Thế làm cái gì?”

“Cái này, đều là cảm nhận bằng xúc giác thôi mà…”

Hoàng Vũ nở nụ cười gian xảo đồng thời dơ hai ngón tay hình tạo thành hình chữ v, linh hoạt co vào duỗi ra khiến cô nàng kia hết trợn mắt lại há mồm kinh ngạc. Cô ở bên phải lấy làm hả hê thì phá lên cười cợt, lại điệu bộ rót rượu tiếp cho Hoàng Vũ, rồi nũng nịu xu nịnh anh khiến cô váy đỏ ức đến đỏ mặt.

Ngọc My nghe lỏm được họ không làm bằng cái của nợ kia nữa thì tò mò ngoảnh mặt lại thì đã thấy Hoàng Vũ đưa baocaosu cho cô bên phải bảo cô ta cùng cô váy đỏ kia thử rồi. Nhận được tiền cô ta liền nhanh nhảu làm theo, cũng chẳng phải chưa từng làm, nên họ chẳng ngại. Cứ có tiền bo hậu hĩnh thì có bán linh hồn cũng sẵn sàng chẳng tiếc.

Tuấn Trung liếc nhìn Hoàng Vũ một cái, anh liền nhếch nhẹ khóe miệng đáp lại khiến anh ta chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu lại nhoài người cụng ly với chiến hữu.

Ngọc My trợn mắt nhìn cô váy đỏ đang hé miệng đưa lưỡi liếm láp trên ngón tay được bao bởi sản phẩm mà mình tiếp thị, tiếng nhạc nhỏ dần để chuẩn bị chuyển đổi bài đủ để cô nghe được tiếng chậc chậc phát ra một cách rõ ràng. Họ càng táo bạo hơn, mô phỏng động tác ora.l se.x một cách chân thực. Một màn kinh dị vừa rồi khiến Ngọc My nổi da gà, lợm họng mà vội đưa tay bịt miệng muốn nôn khan.

Bọn Nam My và Hoàng An mà biết cô đến đây tiếp thị baocaosu còn tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này chắc sẽ chửi cô đến thủng màng nhĩ mất thôi.

Nhận được tiề.n, Ngọc My thẫn thờ cầm theo giỏ không rời đi, bá.n được hết sản phẩm giới thiệu, được về sớm mà tâm hồn mong manh, trong sáng của cô cũng bị người ta vấy bẩn mất rồi còn đâu. Thật không ngờ thế giới này còn có những thứ kinh khủng hơn là nhịn đói như vậy.

Nhưng cô vừa quay lưng thì đã bị gọi giật lại:

“Ê nhóc!”

“Hử?”

“Mấy tuổi rồi?”

Ngọc My lấy lại tinh thần thì cau mày quắc mắt liếc về phía tên đàn ông xấu xa kia, suốt buổi cô đã nhịn chú ta nhiều lắm rồi đấy. Ngọc My ghét nhất cái kiểu hỏi chuyện cợt nhả ấy. Siết chặt quai giỏ trong tay cô ghét bỏ đáp:

“Hai chục!”

Rồi quay ngoắt người cắm mặt bỏ đi một mạch mà không hề dừng lại dù chỉ một giây mặc dù lối ra đang bị đám người nhảy nhót cuồng loạn chen lấn.

Tuấn Trung phì cười vì cách trả lời cục súc đó của Ngọc My lại quay sang trêu chọc Hoàng Vũ:

“Vậy là lúc anh biết đạp mái thì con bé nó mới ra đời. Gọi bằng chú là phải rồi, trẻ con bây giờ biết nhìn người thật.”

Đáp lại anh ta là cái lườm sắc xéo của Hoàng Vũ, nãy giờ con nhóc kia gọi anh là chú, Hoàng Vũ đã phải nhịn lắm rồi đấy. Đúng là trẻ ranh không hiểu sự đời, nếu không phải mấy thằng kia có ý đồ xấu và vì nó cho người ăn xin kia gói bánh thì còn lâu anh mới mở miệng xen vào chuyện thiên hạ như thế nhé! Người thì trơn tuột từ đầu đến chân có chỗ nào con ngươi mắc vào được đâu mà bày đặt làm cao cơ chứ?

Hoàng Vũ ở lại thêm một lúc, nhận được điện thoại của Phương Quỳnh nói cô ấy đau bụng muốn anh mua thuốc giúp thì ậm ừ đồng ý. Tuấn Trung vẫn quan sát anh nãy giờ, nhưng đợi cuộc gọi kết thúc mới lên tiếng:

“Tình nhân hay chính thất?”

“Không có chính thất. Thôi anh về đây, Phương Quỳnh đau bụng.”

Tuấn Trung nhún vai gật gù, lại nhìn Hoàng Vũ xoa đầu hai đứa nhân viên của mình khi chúng nó cứ níu anh ở lại chơi thêm.

Con người Hoàng Vũ nói tốt đẹp thì không đúng, nhưng xấu xa tệ hại thì cũng chưa đến, ở anh có cái gì đó khiến người ta vừa sợ vừa muốn lại gần. Đám anh em thường trêu rằng Lê Hoàng Vũ là cái gai trong mắt đám đàn ông và là cái dằm trong tim cánh chị em phụ nữ. Biết anh ta chẳng đặt trái tim ở chỗ người nào vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện đâm đầu vào.

Lê Hoàng Vũ dù tay trái tay phải đều có gái dựa vào, nhưng đêm xuống vẫn là trở về với người phụ nữ đang ở trong căn hộ mà anh ta dùng tiền của chính mình mua cho, Lý Phương Quỳnh.

Mối quan hệ của hai người họ, thật ra là gì thì đến Tuấn Trung hay Khánh Huy, Hoàng Bách những người thân cận nhất cũng không thể nào lý giải nổi. Là yêu đương hay tạm bợ dằn vặt nhau để trả thù đời?

“Này mấy đứa, bình thường đến tháng đau bụng thì uống cái gì vậy?”

“Em không đau bụng.”

“Em uống nước ấm với ăn kẹo gừng. Mọi người bảo uống thuốc không tốt. Ai đau bụng kinh mà được anh quan tâm thế? Hạnh phúc thật!”

“Hạnh phúc?”

“Vâng! Phụ nữ chỉ cần những điều đơn giản như thế thôi anh. Người này làm bọn em ghen tị đấy.”

Cô gái nũng nịu ngả ngớn trên người Hoàng Vũ, anh không đáp chỉ cười nhạt. Hạnh phúc ư? Phương Quỳnh thật sự hạnh phúc khi ở bên anh? Nhưng sao Hoàng Vũ lại không cảm nhận được thứ gọi là hạnh phúc ấy? Hay bởi sự quan tâm đã không còn bắt nguồn từ tình yêu, nên nó đơn thuần chỉ là một loại nghĩa vụ khiến người ta thực hiện như một thói quen?

Hoàng Vũ bước ra khỏi chỗ ngồi rồi lại thu chân về quay sang căn dặn Tuấn Trung:

“Cách Sea storm năm mươi mét có một người ăn mày hay ngồi ở đấy, bảo bọn nhân viên đồ ăn đừng hoang phí, cái nào còn ngon thì cho người ta. Tích chút công đức đi.”

Tuấn Trung gật gù tỏ ý đã hiểu rồi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp cứ thế lẫn vào đám người rồi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK