• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người cô đổ gục trong lòng anh, lúc này Ngọc My mới dám bật khóc, tiếng nức nở thê lương bật ra khỏi cuống họng cô, như cào vào trái tim Hoàng Vũ. Anh không biết nói gì, chỉ lặng lẽ ôm chặt cô mà vỗ về, rồi cố nuốt nước mắt sắp trào ra xuống.

Ngọc My không nói thì có lẽ anh cũng đoán ra được kẻ nào lại nhẫn tâm tiết lộ bí mật động trời này cho cô. Anh đã nhịn cho cô ta một đường sống, nhưng chính Phương Quỳnh tự tay muốn đập vỡ tất cả thì Hoàng Vũ cũng chẳng ngại lật bài với cô ta.

Để cho Ngọc My khóc xong, Hoàng Vũ mới ôm cô dậy đưa về. Hai chân cô run rẩy như không có chút sức lực nào, mới bước đi đã khụy ngã.

“Em không sao chứ?”

Ngọc My nhắm mắt lắc đầu, cố bấu víu vào áo anh muốn đứng dậy, lại được Hoàng Vũ bế lên:

“Chúng ta về nhà.”

Ngọc My không từ chối, cứ im lặng nép trong ngực anh. Cô sợ tất cả mọi ánh mắt đang nhìn vào mình lúc này, dù đó là ánh nhìn của sự ngưỡng mộ. Họ không biết chuyện mà Ngọc My vừa mới trải qua, chỉ nhìn thấy hình ảnh cô gái bé nhỏ yếu đuối được người đàn ông cao lớn phong độ bế kiểu công chúa trên tay thì không giấu được sự trầm trồ chỉ trỏ.

Chỉ cần nghĩ đến mẹ của mình, Ngọc My lại không cầm được mà ứa nước mắt. Trong căn phòng tối, một mình cô nằm trùm chăn kín đầu, nghĩ thế nào cũng không thể thông suốt được. Hoàng Vũ muốn cô bình tâm thì không làm phiền mà ở bên ngoài nấu bữa tối.

Điện thoại của Hoàng Vũ để trên bàn chợt đổ chuông, anh không chần chừ liền bắt máy:

“Có kết quả chưa?”

“Dạ rồi thưa anh, không cùng huyết thống.”

“Oke, gửi vào địa chỉ email này cho tôi. À, đợi tin bên Long đầu trọc rồi gửi cả thể.”

“Vâng!”

Điện thoại bị siết chặt trong tay, Hoàng Vũ đăm chiêu nhìn vào nồi canh chua đang sôi ùng ục trên bếp. Tiếng mở cửa phòng khiến anh giật mình vội tắt bếp rồi đi về phía Ngọc My.

Hai mắt cô sưng đỏ dim lại nhìn anh, nghèn nghẹn lên tiếng:

“Anh cho em số điện thoại của Phương Quỳnh.”

“Để làm gì?”

“Em muốn hỏi chị ấy về chuyện của mẹ em.”

“Không cần thiết đâu.”

Cô chợt siết chặt tay anh, nuốt nghẹn xuống, giương mắt sưng húp nhìn Hoàng Vũ quả quyết:

“Em là con gái bà ấy, em có quyền được biết tất cả về mẹ của mình. Em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, em không sao đâu.”

Hoàng Vũ kiên định lắc đầu:

“Không, em không có lý do gì để gặp cô ta hết. Từ nay không được ở riêng với Phương Quỳnh nếu không có anh.”

Cô gạt tay anh lùi lại:

“Không, anh không cho em sẽ hỏi chị Hạnh Chi.”

“My! Em không nghe anh à?”

“Em muốn biết.”

Lời cô nhẹ bẫng, mang bao khổ sở chất chứa bên trong, tuy không kịch liệt đòi hỏi nhưng lại khiến Hoàng Vũ mềm lòng. Anh không muốn Ngọc My tiếp nhận sự thật tàn khốc đó từ Phương Quỳnh, nên đành thỏa hiệp:

“Được anh sẽ nói cho em biết.”

“Anh nói thật không?”

Hoàng Vũ bắt Ngọc My phải ăn tối xong rồi tắm rửa trước để cho tinh thần thoải mái nhất rồi mới kể cho cô nghe. Ngọc My như một đứa trẻ ngoan ngoãn sắp được cho quà liền đồng ý, còn sốt sắng giúp anh dọn cơm. Nhìn bóng lưng hao gầy, rộn ràng dọn bát đũa mà lòng Hoàng Vũ chợt nặng nề.

Dù hứa sẽ kể cho cô nghe, nhưng Hoàng Vũ lại chần chừ lưỡng lự, ăn cơm cũng câu giờ, lúc tắm cùng Ngọc My cũng cố chậm chạp kỳ cọ một tí một. Ngọc My sốt ruột ngoảnh mặt về phía anh:

“Em không bẩn đến thế đâu. Anh tự tắm nốt đi, em xả nước đây.”

“Thôi đừng, để anh xả cho.”

Anh nhăn mặt, nén thở dài. Mới có mấy giờ đâu, đêm nay với anh dài lắm.

Sau khi nghe được toàn bộ sự thật về thân thế của mình và những gì năm đó bà Mai Ngọc đã gây ra cho bà Quỳnh Thu, Ngọc My không thể không sốc dù cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự việc xấu nhất. Nhưng không ngờ nó lại tàn khốc đến như thế này. Lồng ngực cô co thắt đến nghẹt thở. Tại sao lại là họ? Tại sao lại phải là gia đình Thành Đăng?

Hình tượng người mẹ vĩ đại yêu con hơn cả thân mình trong lòng Ngọc My hai mươi lăm năm nay chỉ trong phút chốc bỗng vỡ vụn tan tành, mang theo cả niềm tin và hy vọng của cô dần tan biến. Ngọc My đau đớn, siết chặt ngực mình khiến tấm áo cotton nhăn nhúm nhàu nhĩ. Cô ngước mắt nhìn Hoàng Vũ, khó nhọc bật ra từng lời:

“Hàng năm vào ngày sinh nhật em đều cố gắng thật vui vẻ, vì bà ngoại bảo mẹ rất yêu em, vì sinh em ra nên mới mất. Em… em chính là niềm tin và sự sống của mẹ. Em cũng vì thế mà tự nhủ mình phải sống thật tốt, thay cả phần của mẹ. Nhưng mà tại sao lại thế này hả anh?”

“Không phải lỗi của em. Có lẽ bà ấy thật sự yêu em, vì em là con gái của bà ấy.”

“Vậy còn Vân An… và Thành Đăng…”

“Là do mẹ của Hoàng Bách mang thai hộ dì Thu sinh ra.”

“Họ có biết không ạ?”

“Anh nghĩ là không. Không một ai biết trừ những người lớn trong gia đình họ. Có lẽ chính Hoàng Bách cũng không biết chuyện đó.”

“Em… Em phải làm sao bây giờ? Các chị… các chị sẽ ghét em… anh Bách…”

Ngôn từ bắt đầu lộn xộn, Ngọc My vừa hoang mang vừa hoảng sợ khi nghĩ tới ánh nhìn ghẻ lạnh của những người chị em thân thiết sẽ nhìn mình. Cô là con gái của một phạm nhân độc ác, một người phụ nữ đầy rẫy tội nghiệp không đáng nhận được sự tha thứ của bất kỳ ai. Ngọc My run lẩy bẩy liên tục lắc đầu, cái chạm tay của Hoàng Vũ cũng khiến cô giật thót mình.

“em..."

“Không sao, anh tin bọn họ sẽ không ghét bỏ em. Em không có lỗi gì cả.”

“Không đâu, không đâu anh ơi! Em… em còn không chấp nhận được mình… em..."

“My, em bình tĩnh được không?”

Mặc cô quẫy loạn liên tục phủ nhận, Hoàng Vũ vẫn ôm ghì lấy Ngọc My. Vừa xoa đầu cô an ủi, vừa dỗ dành:

“Thật, anh nói thật. Không ai ghét bỏ em cả. Nếu tất cả mọi người có quay lưng lại với em đi chăng nữa thì vẫn còn anh. Anh luôn ở bên em.”

Cô bấu thật chặt lấy lưng Hoàng Vũ, lúc chông chênh bên bờ vực như thế này anh chính là cây cọc vững trãi duy nhất mà cô có thể tin tưởng mà bấu víu vào. Ngọc My không ngừng nức nở vùi mặt vào ngực Hoàng Vũ, anh chua xót ôm cô không buông. Anh biết trước nếu cô biết chuyện sẽ như thế này nên mới muốn giấu, nhưng thật sự không ngờ cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa, lại khiến Ngọc My phải tiếp nhận nó bằng cách cực đoan như thế này.

Ngọc My kéo áo Hoàng Vũ lau nước mắt nước mũi tèm nhèm, lại ngước mặt hỏi anh:

“Dì Thu… dì ấy có biết em là con của…”

“Biết.”

Ngọc My kinh hoàng đến độ miệng cứng họng khô không thốt nổi lên lời. Vậy mà bấy lâu nay cô vẫn có thể nhơn nhơn vui vẻ trước mặt bà ấy, nhận sự giúp đỡ của gia đình Hoàng Bách. Nếu họ mà biết được sự thật có phải sẽ rất căm hận cô giống như Phương Quỳnh không?

“Vậy mà em còn mặt dày ở trước mặt dì ấy thân thiết với anh em Vân An. Chắc dì Thu hận mẹ con em lắm.”

Hoàng Vũ ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó khổ sở, hốc mắt đỏ au ngậm tràn hoen ướt. Anh xót xa gạt nước mắt vừa ứa qua vành mi, hiền từ nói:

“Không đâu, dì Thu không hận em. Dì ấy là người phụ nữ bao dung nhân hậu nhất mà anh từng thấy. Là dì ấy nhờ Hoàng Bách giúp đỡ em. Là người từng cho em tiền làm phẫu thuật tim lúc nhỏ.”

“Thật sao anh?”

“Ừ.”

Lời của anh như ánh sáng phía cuối đường hầm tăm tối, nó nhen nhóm lên một tia hi vọng nhỏ nhoi đối với Ngọc My. Cô thẳng người mặt đối mặt với anh, tay bấu víu lấy cẳng tay Hoàng Vũ, hỏi anh:

“Vậy người suốt thời gian qua vẫn cho em tiền ăn học cũng là dì ấy ạ?”

“Không. Là người khác.”

“Ai? Là ai ạ? Anh hứa tìm người đó giúp em mà. Anh Vũ.”

Cô không kìm được lực nắm của mình, đầu móng tay vô thức găm chặt vào da thịt Hoàng Vũ, anh không cảm thấy đau, nhưng cảm thấy được sự run rẩy từ Ngọc My không ngừng truyền cả sang người mình.

“Chú Long chồng dì Thu.”

Ngọc My không tin vào tai mình mà chế.t sững, mắt chớp, miệng nuốt khan liên tục. Hoàng Vũ lại nói tiếp:

“Tài khoản của em đang có vốn dĩ chỉ là tài khoản con thôi. Tách ra từ tài khoản chính của chú Long đứng tên. Bạn anh làm ở ngân hàng đã giúp anh tìm hiểu, người giúp chú Long mở tài khoản ấy là mẹ của nó. Họ là bạn của nhau. Còn tại sao chú Long làm thế thì anh không rõ, bởi…”

Hoàng Vũ ngập ngừng, Ngọc My vẫn đau đáu nhìn anh chờ đợi.

“Bởi trong quá khứ có lẽ chú Long là người hận mẹ em nhất. Nên là anh cũng chẳng đoán được lý do vì sao chú ấy lại làm vậy. Anh cũng mới biết chuyện này mấy hôm thôi, còn chưa có dịp hỏi thử.”

“Em muốn đến gặp họ… có được không?”

Thấy Hoàng Vũ im lặng, Ngọc My vội nắm lấy bàn tay anh:

“Mẹ em… em nợ họ rất nhiều, nợ họ lời xin lỗi.”

“Được, anh sẽ đi cùng với em. Đến cùng cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Cô mím môi gật đầu cảm kích. Hoàng Vũ đi lấy khăn ấm lau mặt cho Ngọc My, mới có mấy tiếng đồng hồ mà nhìn mặt Ngọc My đã sưng húp lên vì khóc nhiều. Cả đêm hôm ấy hai mắt cô đau nhức nhưng thao thức không thể nào ngủ được đi. Ngọc My sợ làm ảnh hưởng đến Hoàng Vũ thì không dám cựa quậy, cứ nằm yên một tư thế ở trong lòng anh. Hai mắt khô đau, mở trừng trừng nhìn vào khoảng không trống rỗng, cũng chẳng còn nước mắt để mà khóc nữa.



Sự xuất hiện đột ngột của Ngọc My và Hoàng Vũ khiến gia đình bà Thu có chút bất ngờ, vì vào cuối tuần nên chồng bà cũng ở nhà, còn một năm nữa ông Long mới chính thức về hưu. Bà Thu vui vẻ mời họ vào nhà uống nước, ông Long nhìn thấy cô thì mỉm cười nhẹ, đáp lại lời chào của Ngọc My.

Dù bà Thu cười nói như không có chuyện gì nhưng ánh nhìn tập trung cao độ của Ngọc My vào bà lại khiến mọi người để ý. Bà gượng gạo đẩy ly nước về phía cô thúc giục:

“Uống nước đi cháu, Vân An nó cũng về, vừa chạy ra siêu thị hay sao ấy.”

“Vâng ạ!”

Không khí trong phòng khách nhà bà Thu cứ gượng gạo thế nào. Thấy Ngọc My cứ thấp thỏm không yên, Hoàng Vũ đành lên tiếng trước:

“Thưa chú dì, hôm nay bọn cháu đến là để cảm ơn chú dì suốt nhiều năm vừa qua đã quan tâm đến Ngọc My.”

Lời anh nói khiến cả hai vợ chồng bà Thu đều sửng sốt, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Bà Thu lo lắng bặm môi, hiền từ đưa mắt nhìn đứa trẻ ngồi kế bên Hoàng Vũ. Ngọc My tự hổ thẹn, cắn môi chưa nói lên lời.

Hoàng Vũ lại tiếp tục:

“Tất cả mọi chuyện về thân thế của Ngọc My em ấy đều biết hết rồi ạ!”

“Dì ơi cháu…”

Bà Thu sững sờ đau đáu nhìn hai người, nhìn gương mặt nhỏ nhắn khổ hạnh trước mặt khiến bà dâng lên niềm thương cảm.

Con bé nó biết hết sự thật, làm sao chịu được cú sốc này? Người nắm lòng tất cả như bà, bao năm nay còn chưa thể nguôi ngoai. Đứa trẻ đơn thuần như Ngọc My chắc hẳn đã rất khó lòng tiếp nhận. Ông Long xoa lưng vợ vỗ về, quá khứ hai mươi mấy năm tưởng chừng vĩnh viễn có thể giấu giếm được, cuối cùng cũng có ngày lộ ra.

Bà Thu chầm chậm lắc đầu:

“Cháu đừng nghĩ nhiều về chuyện đó, cũng lâu lắm rồi.”

“Không đâu dì ơi, là mẹ cháu có tội với chú dì, những gì bà ấy gây ra không thể tha thứ được. Làm sao cháu có thể nhởn nhơ an hưởng sự bảo bọc của mọi người mà coi như không có chuyện gì được?”

Bà Thu siết chặt tay, bặm môi cố nén sự xúc động. Ngọc My từ từ đứng dậy đi sang phía của bà. Lúc này khóc lóc chỉ khiến cô trở thành kẻ đáng thương trong mắt họ, sẽ khiến họ đau lòng rồi lại thương hại đứa trẻ như cô. Ngọc My không muốn tranh thủ sự thương hại ấy của vợ chồng bà Thu, cô không xứng đáng.

Cô cố nuốt nước mắt xuống, để nói rõ từng từ:

“Nếu mẹ cháu không bắt c/óc hãm hại dì, sẽ không khiến dì mất con, mất đi khả năng sinh nở. Bà ấy độc ác như vậy, nhưng dì vẫn ra tay cứu cháu, cứu con của người phụ nữ đã hại con của mình. Cháu… cháu…”

“Cái gì cơ? Cậu vừa nói cái gì cơ?”

Tiếng quát lanh lảnh từ cửa vọng vào khiến Ngọc My im bặt, tim cô như vừa nhảy vọt ra ngoài. Vân An xồng xộc đi như chạy vào nhà, đứng trước mặt Ngọc My chất vấn:

“Cậu vừa nói cái gì? Là ai bắt cóc khiến mẹ tớ bị sả.y tha.i?”

Ngọc My đau đớn nhất thời chưa phản ứng kịp để trả lời câu hỏi của Vân An, cô ấy vẫn kiên nhẫn gặng hỏi lại lần nữa:

“Cậu nói đi, mẹ cậu đã làm gì mẹ tớ?”

“Vân An!”

Ông Long chợt quát lên, khiến tất thảy đều giật mình. Bà Thu run run bước đến bên con gái, vừa bám tay cô muốn kéo ngồi xuống thì đã bị Vân An giật ra. Cô bước đến trước mặt Ngọc My, giương mắt đầy phẫn nộ.

Hoàng Vũ sợ Vân An sẽ đụng chân đụng tay với Ngọc My, liền đứng lên muốn bảo vệ cô nhưng lại bị Ngọc My ngăn lại. Cô đứng chắn trước mặt anh, lặng lẽ lắc đầu. Rồi rành mạch nói với Vân An:

“Là mẹ của tớ vì ghen ghét đố kỵ với mẹ của cậu nên đã ra tay bắt cóc mẹ cậu, hại mẹ cậu bị sả.y th.ai mất khả năng làm mẹ…”

“Cái gì cơ?”

Vân An sững sờ, loạng choạng lùi lại. Ngọc My ngập ngừng đưa tay muốn đỡ cô ấy nhưng lại bị ánh nhìn thù nghịch của Vân An làm cho khựng lại, chưa bao giờ cô lại sợ nhìn vào mắt cô ấy như lúc này.

Hô hấp của Vân An bỗng chốc trở nên dồn dập, những thông tin vừa rồi thật sự là sự đả kích đối với cô ấy. Mẹ sảy thai, mất khả năng làm mẹ, vậy anh em cô ở đâu ra mà có? Cô không chấp nhận sự thật này thì tức giận chỉ tay vào mặt Ngọc My mắng:

“Khốn nạn, vậy mà cậu còn dám vác mặt làm thân với anh em chúng tôi. Tại sao hả?”

“Tớ…”

“Cút ra, đừng có động vào người tôi.”

Ngọc My vừa đưa tay ra đã bị cô ấy tóm lấy cổ tay giữ lại, trong đôi mắt trong veo luôn đầy nét tinh nghịch của Vân An lúc này chỉ còn sự ghét bỏ và hận thù đối với Ngọc My. Điều cô vừa nói, khiến cô ấy thật sự khó tiếp nhận.

“Vân An, tớ xin lỗi…”

Ngọc My vừa đưa tay còn lại muốn chạm vào Vân An, thì một tiếng chát vang lên, tay cô ấy vừa giáng xuống bằng tất cả sự giận dữ, đã khiến cả nhà cùng thảng thốt kêu lên:

“Vân An!”

“Mẹ!”

Vân An run rẩy đưa tay chạm vào mẹ, má trái bà Thu hằn lên vết dấu tay từ chính bàn tay con gái. Ông Long giận dữ định mắng con đã bị bà cản lại. Vân An sợ hãi, xen lẫn ăn năn rưng rưng nhìn mẹ:

“Mẹ… sao mẹ lại bảo vệ nó?”

“Giấu giếm mọi chuyện là mẹ, không làm cho con hiểu được mọi chuyện cũng là lỗi của mẹ. Người đáng bị đánh là mẹ.”

Bà đưa tay ôm má con gái, dịu dàng gạt nước mắt lã chã rơi xuống trên gò má Vân An rồi ôm cô vào lòng vỗ về:

“Ngoan, rồi mẹ sẽ kể mọi chuyện cho con nghe. Các con vì hận thù của đời trước mà trở mặt với nhau như thế này mẹ rất đau lòng.



Bà xoa đầu con gái, đẩy cô về phía chồng rồi đến trước mặt Ngọc My, cô đau xót nhìn người phụ nữ bao dung trước mặt mà không kìm được tiếng nức nở đau thương. Ngọc My vùng ra khỏi lòng Hoàng Vũ, quỳ sụp xuống dưới chân bà Quỳnh Thu, nước mắt không ngừng được lã chã rơi xuống sàn nhà.

“Dì ơi cháu xin lỗi… cháu xin lỗi…”

Bà thương cảm đỡ cô lên, nâng mặt Ngọc My, vừa lau nước mắt cho cô vừa nói:

“Đứa bé tội nghiệp của dì. Mẹ cháu làm ra chuyện có lỗi với dì, thật sự không thể tha thứ, nhưng với cháu thì không. Mẹ cháu có thể chọn bỏ thai để được sống, nhưng bà ấy đã không làm như vậy. Nhờ có mẹ, cháu mới có hình hài xinh đẹp này, có cuộc sống như hiện tại. Các cháu không thể chọn lựa người sẽ sinh ra mình, nhưng cũng đừng bao giờ phủ nhận công lao sinh thành của bố mẹ. Con chó con mèo nó còn muốn sống, được sinh ra thành người đã là may mắn hơn những đứa trẻ…”

Bà Thu gạt nước mắt của chính mình, nghĩ tới hai đứa bé sản nạn của mình lòng người mẹ lại quặn thắt.

“Có thể trước đây cháu phải chịu thiếu thốn cực khổ, nhưng không ai khổ mãi cả, khổ tận cam lai. Cháu ở chùa từ bé, được sư thầy dạy bảo, hàng ngày nghe kinh phật chắc hẳn nhiều đạo lý đã nằm lòng không cần dì phải dạy. Nhưng dù đạo nào đi chăng nữa thì đạo hiếu cháu cũng phải đặt lên trên đầu. Có thể nhất thời cháu chưa thể tiếp nhận được sự thật, nhưng rồi khi làm mẹ cháu sẽ hiểu được tình yêu của mẹ dành cho con lớn lao như thế nào.”

Lời của bà Thu khiến tất cả những người trẻ tuổi có mặt đều thấm thía, tiếng rưng rức mỗi lúc một phát ra. Vân An bấu víu lấy tay bố, hổ thẹn và ăn năn vì lỡ tay đánh mẹ. Ngọc My vừa cảm phục vừa biết ơn người phụ nữ trước mặt mình, cô giương mắt bị bóng nước phủ mờ nhìn bà Thu, liên tục gật đầu tiếp thu lời răn dạy của bà.

“Còn nữa, chuyện đời nào là của đời ấy. Cháu không cần nhận hết tội lỗi của mẹ cháu về mình, dì không ghét bỏ cháu. Cháu cũng không cần cảm thấy áy náy với Vân An hay Thành Đăng. Không để các cháu biết sự thật là vì không muốn thấy kết cục của ngày hôm nay, ân ân oán oán cứ dây dưa đời này sang đời khác chỉ làm khổ thế hệ mai sau mà thôi.”

Bà hiền hậu nhoẻn miệng cười với Ngọc My, còn nhẹ nhàng xoa vai cô an ủi:

“Được rồi không khóc nữa. Về đi, Hoàng Vũ đưa em về đi.”

Ngọc My đứng yên không nhúc nhích, cả người rung lên vì thổn thức, nghe được những lời của bà thu thì tảng đá lớn trong lòng cũng như được hạ xuống. Cô ngưỡng mộ Vân An vì có được người mẹ bao dung độ lượng và thấu tình đạt lý như bà Thu. Cô ấy giận dữ, có đánh có chửi cô, Ngọc My cũng không hề dám trách, ngược lại còn cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Hoàng Vũ là người ngoài cuộc nhưng nghe được những lời của bà Thu nói với Ngọc My thì cảm phục bà vô cùng. Anh đứng ra thay mặt Ngọc My một lần nữa xin lỗi và cảm ơn bà vì tất cả lòng bao dung của bà đối với người con gái mà anh yêu. Khi đưa Ngọc My đến đây, Hoàng Vũ thật sự đã rất sợ sẽ khiến cô càng bi lụy hơn nếu không nhận được sự tha thứ từ gia đình họ.

Ngọc My lấy trong túi ra tấm thẻ ngân hàng rồi hai tay dâng lên trước mặt ông Long, ông hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại nét điềm nhiên, ôn hòa nhìn cô chờ đợi.

Ngọc My khịt mũi, chỉnh giọng lên tiếng:

“Chú, cháu xin phép gửi lại thứ này cho chú. Cảm ơn chú suốt hai mươi mấy năm qua đã cho cháu tiền ăn học. Bắt đầu từ tám năm trước cháu đã không còn dùng tiền trong thẻ này nữa, hàng tháng vẫn trả vào, nhưng chắc là chưa đủ. Cháu xin phép nợ lại, sẽ chăm chỉ kiếm tiền bù lại chú nhé!”

“Không cần phải làm như vậy.”

“Chú, ân tình của chú dì cháu đã nhận quá nhiều. Đây là điều may mắn nhất trong cuộc đời của cháu. Nếu không có số tiền này cháu không thể học lên đại học, cũng không thể thực hiện ước mơ làm bác sĩ của mình. Còn nhiều người khác đáng nhận được sự giúp đỡ hơn cháu, chú đừng từ chối nếu không cháu sẽ dằn vặt cả đời mất.”

Ông Long không phản đối nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Ngọc My, cô kiên định nhìn ông, tuy hai mắt sưng đỏ nhưng ánh lên sự quyết liệt vô cùng. Đứa trẻ này bao nhiêu năm không chỉ vợ mà cả ông cũng vẫn dõi theo, nhìn con bé từng bước trưởng thành. Căm hận mẹ nó là thật, nhưng đứa trẻ đáng thương này không có tội, ngược lại còn chiếm được nhiều cảm tình của họ. Cô lễ phép dùng hai tay đặt tấm thẻ ngân hàng vào tay ông Long, cúi đầu cảm ơn vợ chồng họ rồi mới cùng Hoàng Vũ rời khỏi.

Họ rời đi rồi, căn nhà vừa mới hỗn loạn bỗng chốc trở nên yên ắng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng sụt khịt khe khẽ của Vân An. Bà Thu đau đáu nhìn vào tấm thẻ trong tay chồng, không đừng được mà thắc mắc:

“Sao anh lại?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK