“Sao chú lại quay lại thế?”
Anh ngả người nằm duỗi dài ra sô pha.
Ngọc My ghét bỏ khoanh tay, từ trên dim mắt nhìn xuống:
“Chú về nhà chú đi, chú say rồi cháu không cho chú ở lại đây đâu.”
Hoàng Vũ không đáp, xoay người úp mặt vào thành sô
pha, Ngọc My cau mày tóm tay anh kéo dậy:
“Chú đừng có mà nhây nhé, cháu không mềm lòng với chú đâu.”
“Có kết quả rồi.”
“Thật không? Như nào, chú nói cho cháu biết đi?”
Hoàng Vũ chợt ngồi bật dậy, mặt đối mặt với Ngọc My, anh tự nhiên im lặng khiến lòng dạ cô nóng bừng như có lửa đốt. Dù đã lường trước điều tệ nhất nhưng Ngọc My vẫn khó chấp nhận nếu kết quả xét nghiệm huyết thống của cô và lão Minh tương thích.
Cô hết bặm lại cắn môi, khiến nó trở nên thâm tím cả đi, cần cổ lên xuống đều đều như cố nhấp ướt cuống họng.
Hoàng Vũ hít một hơi thật sâu như muốn lấy hơi khiến Ngọc My chợt nín thở theo. Anh thản nhiên đáp:
“Đối xử tốt với tôi một chút, sẽnói cho em
nghe.”
“Chú bị điên à? Người ta đang căng thẳng chết đi được còn ở đấy mà đùa cợt nữa?”
“Không đùa, có nước nóng không? Tôi muốn đi tắm. Quần áo lần trước nhờ em giặt hộ vẫn còn chứ?”
Ngọc My vô thức gật đầu. Cô trân mắt nhìn người đàn ông kia cứ thế lù lù đi về phía phòng tắm. Ngọc My vội chạy theo, túm tay
anh kéo lại:
“Chú nói thật đấy à?”
“Chắc đùa? Tỉnh táo mới nói được. Lấy quần áo cho tôi đi.”
Ngọc My sốt ruột đến phát cáu, mà
Hoàng Vũ lại chẳng giống như nói đùa chút nào. Cô chết lặng đứng nhìn cửa phòng tắm cứ thế sập lại.
Ngọc My bất lực đi vào phòng tìm đồ cho Hoàng Vũ thay. Là bộ lần trước cả hai cùng dính mưa lúc cô cứu đứa trẻ rơi xuống cống, Hoàng Vũ định vứt đi rồi nhưng Ngọc My tiếc của nên nhặt lại rồi giặt sạch cho anh.
Ngọc My cầm theo quần áo khô đứng bên ngoài gõ cửa:
“Chú lấy quần áo này.”
“Đợi tí xong rồi.”
Cửa vừa bật mở, Ngọc My vội lùi lại, khẽ cau mày nhìn người bên trong lù lù bước ra. Nhưng cô vừa nhìn thấy thân trên ở trần của Hoàng Vũ thì vội quay ngoắt người hét lên:
“Ai bảo chú ra? Quần áo đây mặc vào đi.”
Cô không quay lại, chỉ với tay ra sau đưa quần áo cho anh. Hoàng Vũ bước đến ngay phía sau lưng Ngọc My, khẩy môi nhìn cánh tay đưa về phía mình còn đang rung rung vì mỏi:
“Lão Minh không
phải bốem.”
“Thật không ạ?”
Ngọc My sung sướng hét lên, bất chấp tình hình mà
quay ngoắt lại bấu víu vào người Hoàng Vũ. Gương mặt nhỏ nhắn không giấu nổi sự vui mừng, đôi mắt chợt ngấn nước trong veo cứ hấp háy ngước nhìn anh đợi chờ sự xác nhận cho thông tin
mà Hoàng Vũ vừa đưa ra:
“Thật, vừa có email từ Trung tâm xét nghiệm, độ tương thích chưa đến không phẩy không hai phần trăm, không cùng huyết thống.”
Ngọc My mừng đến run rẩy, từng đầu ngón tay vô thức siết chặt thứ đang nắm lấy rồi rung rung giật giật như cố kìm lại sự phấn khích đang trào dâng trong lòng mình.
“May quá, may quá
rồi! Chú không lừa cháu chứ?”
“Thật không lừa.”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi chú ơi!”
Cô đã từng rất mong tìm được bố, vậy mà khi biết được người có thể là bố cô nhất lại không phải, không ngờ có thể khiến Ngọc My mừng đến như vậy, nước mắt ứa ướt khóe mi, vành mắt cũng tự động hoen đỏ.
Hoàng Vũ cười nhẹ, đưa tay miết đi giọt nước nóng hổi mới vừa rơi xuống:
“Mừng đến vậy sao? Không phải ước mơ có ông bố khá giả như trong phim bất thình lình đến tìm mình à? Giám đốc công ty Đại Hải Dương siêu giàu có đấy.”
Ngọc My lắc đầu theo phản xạ: “Giàu nhưng thất đức như ông ta, cháu cũng không thèm.”
Tay cô vừa buông lỏng đã lại siết chặt, Hoàng Vũ lúc này mới giật thót mình vì cảm giác có cái gì đó vừa mới lỏng lẻo như sắp tuột xuống đến nơi. Anh thảng thốt rủ nhanh mắt nhìn xuống, Ngọc My cũng theo phản xạ nhìn theo, một giây rồi lại hai… giây,
trong căn phòng nhỏ chợt vang lên tiếng hét chói tai:
“A!!! Con quái vật!”
Ngọc My nhắm chặt mắt, quay ngoắt người đi, hai tay siết chặt, run rẩy đứng yên. Cô vừa giật tuột khăn tắm quấn quanh hông Hoàng Vũ, để lộ ra con quái vật gớm ghiếc đã sớm thức tỉnh trần trụi trước mắt mình.
Hoàng Vũ rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, điềm nhiên cúi người nhặt khăn tắm quấn lại, rồi mới lấy quần áo rơi vãi dưới chân Ngọc My. Cô nghe tiếng sột soạt thì he hé mắt liếc qua vai:
“Chú mặc đồ chưa đấy?”
Hoàng Vũ chẳng ngại mà đưa mặt, ghé miệng sát tai Ngọc My thổi luồng khí nóng hầm hập vào vành tai cô thì thầm:
“Con quái vật này không cắn em đâu mà la làng lên thế.”
“Chú biến thái à? Còn không đi mặc đồ đi.”
Ngọc My run sợ phi một mạch đến xô pha, cách xa Hoàng Vũ, tai và mặt cô đã đỏ phừng phừng như vừa bị dội cả xô nước sôi vào đầu.
Hoàng Vũ nhịn cười, dim mắt nhìn theo. Ngọc My vẫn chưa dám ngoảnh mặt lại.
Bình thường toàn người ta chủ động lột đồ của anh săn “quái vật”, chưa từng có cô gái nào
nhìn thấy nó lại chạy mất dép như Ngọc My khiến Hoàng Vũ càng phấn khích hơn thì phải. Nhưng càng hưng phấn thì người khổ chỉ là anh thôi, Hoàng Vũ khẽ thở hắt ra nhìn xuống con quái vật đã thức tỉnh của mình, rồi lắc đầu ngao ngán đi vào trong phòng tắm mặc đồ.
Hoàng Vũ áo sống chỉnh tề đứng trước mặt Ngọc My, nhìn cô mặt đỏ tía tai lẩn tránh ánh nhìn
của mình thì nhịn không nổi cứ tủm tỉm cười.
Cô thẹn quá hóa cáu mà quắc mắt lườm:
“Chú cút đi, còn ở đấy mà cười cợt à? Biến thái, không biết xấu hổ.”
“Mang tiếng là bác sĩ không lẽ lúc giải phẫu không nhìn thấy bao giờ? Hay toàn trốn tiết giải phẫu cơ thể nam giới vậy?”
Ngọc My giãy nhảy lên như đỉa phải vôi lùi lại khi Hoàng Vũ vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh:
“Ai bảo.”
“Thế chưa quen hay sao mà phải căng?”
“Lúc giải phẫu nó… không phải hướng mười hai giờ như chú.”
“Khục!!!”
Hoàng Vũ cười đến sặc, vỗ ngực ho khan mấy lần. Ngọc My ngượng mồm lại một phen mặt đỏ tía tai, tức đến đỏ mắt vì bị Hoàng Vũ trêu đùa. Trước đây học giải phẫu đều là người đã chết nên thứ đó rủ oặt không thì cũng sun xoăn lại chứ không tồng ngồng như thế kia, mà có từng thấy thì cũng là hình ảnh trên giáo trình, hình dáng và màu sắc so với thực tế trần trụi hoàn toàn trái
ngược nhau. Bảo làm sao cô không chết khiếp khi mục sở thị trực tiếp như vừa rồi.
Anh ngừng cười, cả người ngả xuống thành ghế, mặt ngửa lên trần nhà than:
“Đói quá!”
“Về nhà chú mà ăn đi, muộn rồi cháu còn đi tắm.”
Anh khoát khoát
tay, cô không tin tưởng liền rời khỏi sô pha đi đến bên tủ lạnh lấy ra một gói bánh mì sấy bơ mang lại đưa cho Hoàng Vũ:
“Đây chú cầm về mà ăn, đi đi cháu mở cửa cho.”
Anh nghiêng đầu nhìn nhanh vào gói bánh rồi ngước lên nhìn Ngọc My:
“Tôi hết say rồi.”
Cô hiểu ý Hoàng Vũ thì bất lực thở hắt ra, nhấc tay anh lên nhét gói bánh vào đầy rồi khoắng lấy quần áo mang thẳng vào nhà tắm. Hoàng Vũ chợt cong môi nở nụ cười rất nhẹ, mắt vẫn đăm đắm nhìn theo bóng
lưng Ngọc My cho đến khi cửa phòng tắm đóng sập lại.
Anh nheo mắt nhìn gói bánh, suốt ngày cứ thấy Ngọc My ăn loại bánh này mà không thấy chán. Hoàng Vũ tự hỏi không biết nó có cái gì ngon? Nhìn đã không được đẹp mắt, lại còn khô quắt khô queo lại.