**********
Chương 151: Không hỗ là con mèo hoang nhỏ nhà anh.
Người bên đầu dây bên kia điện thoại, nghe thấy Hạ An Nhiên chối cãi mãnh liệt như vậy, xấu xa cười một tiếng, “ Con gấp rồi, gấp rồi!”
Hạ An Nhiên hung dữ đáp, “ Con không gấp.”
Vậy con giải thích cho ta một chút, người bạn đó với con là quan hệ gì?”
Hạ An Nhiên nhất thời nghẹn lời.
Cô giải thích thế nào được?
Nói với Thu Khanh Khanh là cô chạy đến xung hỉ cho người ta sao?
Thụ Khanh Khanh mà biết được, chắc chắn sẽ cười chết cô!
Hạ An Nhiên kiêu ngạo nói, “ Con không nói, người có thể làm gì con?”
Đối phương thấy Hạ An Nhiên ngang ngược như này cũng không làm khó cô nữa, “ Ta đúng là có thể nhờ thầy thuốc giỏi nhất nước đó, để ông ấy khám bệnh cho bạn trai con, có điều ta có một điều kiện, con với Cổ Kỳ phải cùng nhau tham gia Cuộc thi Kỹ thuật dược phẩm Quốc tế”.
Hạ An Nhiên biết Thu Khanh Khanh sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, đã chuẩn bị để ông ý lột một lớp dá xuống.
Nhưng không nghĩ đến, ông lại đưa ra một điều kiện dễ dàng như vậy.
Hạ An Nhiên không nhịn được nghi ngờ hỏi, “ Chỉ có yêu cầu này? Ông không lừa con đấy chứ? Có phải là lại đào một cái hỗ cho con không?” “ Sao thế, đến cả ta cũng không tin à?"
Hạ An Nhiên: “
Cô là có chút không tin vào nhân phẩm của Thu Khanh Khanh!
Có điều, với tình hình hiện tại cô chỉ có thể miễn cưỡng tin tưởng thôi.
Nhưng vẫn thúc giục, “ Nhưng người phải nhanh 66 chóng sắp xếp đó, tình hình bạn của con tương đối nguy cấp, càng nhanh càng tốt nhé.” 66 Biết rồi, giờ ta sẽ liên lạc với người bạn đó, sẽ không để bạn trai con xảy ra chuyện đâu.”
Hạ An Nhiên lần nữa đính chính, “ Không phải là bạn 66 trai, chúng con chỉ là quan hệ đơn thuần, ông đừng hiểu lầm!
Nhưng đối phương căn bản không nghe giải thích liền trực tiếp tắt điện thoại.
Hạ An Nhiên: “........!
Tuổi tác của Thu Khanh Khanh đã lớn như vậy rồi, còn không thể suy nghĩ sự việc bình thường chút sao?
Có điều, sau khi đáy lòng Hạ An Nhiên châm biếm một hồi, trong lòng không ngừng xuất hiện chút mong đợi.
Ông già Thu nếu như có thể mời vị thầy thuốc giỏi nhất đó khám cho Lăng Mặc, nói không chừng sẽ có cách kéo dài mạng sông.
Cô không muốn Lăng Mặc chết sớm như vậy…….......!
Lăng Mặc đến phòng làm việc, liền bắt đầu xử lý các loại công việc.
Hơn 3 giờ chiều, Thu Tử Châu gõ cửa, tiến vào phòng làm việc.
Thu Tử Châu đi đến trước bàn làm việc của Lăng Mặc, đem tình huống ở bên chùa Mãn Nguyệt tường thuật lại một cách đơn giản.
Chùa Mãn Nguyệt” chính là một nhóm buôn bán chuyên lừa gạt buôn bán phụ nữ, chùa là hang ổ, ngày thường là do bọn hòa thượng giả canh giữ những người khác thì ra ngoài săn mỗi, những cô gái bị lừa sẽ bị giấu nhốt trong chùa, đợi số lượng người đủ rồi thì sẽ đem giao cho người ở trên, đem bán cho những người ở chợ đen”
Những người “ cảnh sát giả” là người ở trên của “ 66 chùa Mẫn Nguyệt”, hôm nay là đến để lấy hàng, nghe thấy “ chùa Mãn Nguyệt” có tiếng súng, cảm thấy khổng bình thường, mới giả làm cảnh sát chuẩn bị đưa người đi chỗ khác.”
Không ngờ rằng gặp được chị dâu.”
Nói đến đây, vẻ mặt Thu Tử Châu dần dần trở lên nghiêm túc.
Theo lời kể của Quý Phong thì ban đầu hòa thượng giả và những tên lưu manh đều trúng độc của chị dâu.” “ Em đã cho người đi đến hiện trường lấy chất độc còn sót lại.”
Bọn hòa thượng giả trúng độc là thuốc mê, loại thuốc mê này hiệu quả rất mạnh, sau khi hít vào sẽ nhanh chóng hôn mê ngất đi, so với bất cứ loại thuốc mê nào có trên thị trường tốc độ của nó còn nhanh hơn."
Còn có những tên lưu manh máu thịt lẫn lộn, độc mà bọn chúng trúng sẽ khiến chúng ngứa ngáy vô cùng, trên thị trường cũng không có loại thuốc bột này!
Sau khi nói xong những chuyện này, vẻ mặt Thu Tử Châu trở lên nghiêm trọng, Người có quan hệ với giáo sư Thu thật là đều không đơn giản.”
Hơn nữa...!
Dựa theo lời Quý Phong kể lại, chị dâu tuyệt đối không phải chỉ là bình hoa.
Nghĩ đến chị dâu nhà mình lợi hại như vậy, sắc mặt ngừng trọng ban đầu dần dần biến thành ghen tị rồi ngưỡng mộ.
Lão đại, lần xung hỉ này của anh thật không thiệt mà, nhặt được bảo vật rồi!”
Lăng Mặc vứt ánh mắt lạnh lùng qua.
Thu Tử Châu: “ Em đây là nói thật mà!”
Lăng Mặc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lạnh giọng hỏi, “Bác Tấn có thể chế ra loại độc này không?”
Thu Tử Châu: “ Em đã gửi số thuốc độc còn lại cho Bác Tân rồi, hừ hừ hừ, cậu ta chẳng nhẽ đến chị dâu cũng không bằng ư?”
Lăng Mặc nâng mắt, “ Tôi sẽ đem lời này nói cho cô ấy biết
Mí mắt Thu Tử Châu lập tức mở lớn, “ Lão đại, anh không thể hãm hại người khác như vậy, em...!em là thật lòng bái phục chị dâu, tên nhóc Bắc Tân kia, sao có thể lợi hại được như chị dâu.
Lăng Mặc ghét bỏ đuổi Thu Tử Châu đi.
Nghĩ đến những lời Thu Tử Châu vừa nói, ánh mắt híp lại, khóe miệng nở ra một nụ cười dịu dàng.
Không hổ là con mèo hoang nhỏ nhà anh, còn thực sự có bản lĩnh..
Danh Sách Chương: