**********
Chương 325: Đuổi cùng giết tận.
Hạ Văn Huyên nghe quyết sách của Mao Minh Lễ.
Tuy rằng đuổi được Hạ An Nhiên đi đã rất hả giận rồi.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt này của đối phương, lại cảm thấy còn làm chưa đủ/đã.
Ánh mắt Hạ Văn Huyên thâm hiểm, “ Tôi cũng muốn rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân, nhưng hành vi của cô ta quá xấu xa, nếu chỉ đơn giản là đuỗi cô ta đi thì quá dễ dàng tha cho cô ta rồi!Viện nghiên cứu của chúng ta nên đem chuyện cô ta “ăn trộm” thành quả nghiên cứu của tôi báo cao cho Hiệp hội biết, để cho các viện nghiên cứu khác cũng biết được bản tính xấu xa và hèn hạ của cô ta, kẻo cô ta lại đi làm hại viện nghiên cứu khác.”
Một khi chuyện Hạ An Nhiên, “ăn trộm” nghiên cứu bị ghi danh trên Hiệp hội thì bất luận cô ta đi đến viện nghiên cứu nào ứng tuyển thì cũng sẽ không có viện nghiên cứu nào dám nhận cô ta.
Chiêu này của Hạ Văn Huyên chính là muốn giẫm chết Hạ An Nhiên, khiến cô sau khi rời khỏi viện nghiên cứu của Tập đoàn Lăng thị cũng sẽ không có nỡi nào khác để đi.
Cát Trì cũng gật đầu đồng ý, “ Hạ tiểu thư nói đúng, loại người này thì phải trừng phạt nghiêm khắc.”
Kết cục của Hạ An Nhiện càng thảm hại, thì đến lúc đó anh ta mới có thể xuất hiện như một vị cứu tinh.
Vậy thì, muốn nhào nặn người phụ nữ này như thế nào, còn không phải là do anh ta sao?
Hạ An Nhiên coi như đã hiểu ra.
Người ta không chỉ muốn đuổi cô đi, còn muốn ép cô đi đến bước đường cùng trong ngành này.
Còn Đoạn Thư ở một bên, tuy rằng không rõ sự thật rốt cuộc như nào.
Nhưng vẫn quả quyết đứng về phía Hạ An Nhiên, nói lời ngăng thẳng, " Phó viện trưởng Mao, chuyện này vẫn cần phải điều tra lại, không thế chỉ nghe lời nói tử một phía chứ?”
Cát Trì hừ lạnh, “ Lời nói của Hạ tiểu thư, sao có thể là lừa người được chứ? Đoạn Thư, theo tôi thấy hay là anh có giao dịch bẩn thỉu với người phụ nữ này nên bây giờ mới muốn bảo vệ cô ta?”
Cát Mĩ Lộ cũng ác độc giẫm đạp kẻ thất thế, “ Có vẻ người phụ nữ này dành cho anh không ít ngọt ngào nền anh vẫn một mực che chở.”
Đoạn Thư thở gấp, “ Cát Trì, Cát Mĩ Lộ, mồm miệng hai người sạch sẽ chút đi.” Cát Mĩ Lộ: “ Là anh chó cùng rút giậu, lời tôi nói là sự thật cũng không được à?”
Mao Mịnh Lễ nhìn một đám hỗn loạn trong phòng, nặng nề vỗ xuống bàn.
Mọi người nhìn thấy, lập tức đều ngậm miệng lại.
Mạo Minh Lễ quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rời trên người Hạ An Nhiên, “ Không thể phạt nhẹ hành vi chiếm dụng kết quả nghiên cứu của người khác.
Phải cảnh cáo toàn ngành!” ngừng một lúc lại nói, “Còn dự án này thì giao cho Cát Mĩ Lộ phụ trách đi!"
Hai người Hạ An Nhiên và Đoạn Thư, một người thì bị phạt, một người thì bị cướp mất dự án.
Còn đám người Cát Trì, Cát Mĩ Lộ, Hạ Văn Huyện đều lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Đặc biệt là Hạ Văn Huyên.
Nghe thấy quyết định này, trên mặt liền hiện ra ngay nụ cười đắc ý.
Bây giờ Hạ An Nhiên đã triệt để không còn chỗ để lật mình nữa rồi.
Dưới sự đắc ý tiến lại gần Hạ An Nhiên, nói nhỏ bên tại cô, “ Tôi đã từng nói sẽ đuổi cô đi, đương nhiên sẽ đuổi cô đi được!"
Hạ An Nhiên: “
Được thôi, cô sắp bị đuổi đi, hơn nữa còn bị phong sát trong ngành sao?
Nhưng Hạ An Nhiên vẫn nhìn Mao Minh Lễ bằng ánh mắt sầu xa, “ông chắc chắn không điều tra rõ ràng liền đưa ra quyết định?”
Mao Minh Lễ cau mày.
Theo lẽ thường, đối phương sắp bị trong ngành phong sát thì nền căng thẳng lo lắng, nhưng tại sao cô ta lại điềm tĩnh như vậy?
Nhưng Mao Minh Lễ lại không chút do dự, giọng nói lạnh lũng, “ Tôi sẽ gọi bảo vệ, dẫn/giám sát cổ ra khỏi viện nghiên cứu.”
Hạ Văn Huyền gật đầu, “Đúng vậy, nếu không cũng không biết được cô ta sẽ lấy trộm thứ gì đi nữa!” Hạ An Nhiên xì một tiếng, “ Xem ra, tôi thực sự sắp bị đuổi đi rồi.”
Lúc nói chuyện, chậm rãi lấy điện thoại ra.
Điện thoại hiển thị trạng thái “đang kết nối".
Khuôn mặt Hạ An Nhiên vốn còn đang ung dung, đột nhiên bắt đầu khóc thút thít làm lũng với người trong điện thoại.
Người ta thật đáng thượng a, sắp phải cuộn gói cút đi rồi mà anh còn chưa đến đón tôi sao?".
Danh Sách Chương: