Lăng Minh Hải: "Lăng Mặc từ lâu đã biết rằng chúng ta sẽ tấn công với Hạ An Nhiên.
Tên lính đánh thuê ra tay với Hạ Triết đã bị bắt ngay tại chỗ.
Hạ Triết căn bản là chưa chết."
Lê Văn Tĩnh sửng sốt.
Phải biết rằng, trước đó bà ta vừa nghe tin Hạ Triết đã chết.
Nhưng bây giờ lại chưa chết?
Chứng minh rằng kế hoạch của họ không chỉ thất bại, mà còn bị Lăng Mặc lợi dụng, biến nó thành gậy ông đập lưng ông?
Tuy nhiên, Lê Văn Tĩnh vẫn thở phào nhẹ nhõm, "Không sao, mọi chuyện đều được sắp xếp thần không biết quỷ không hay, người của chúng ta không để lại dấu vết, chúng ta không cần phải sợ! Chỉ cần không có chứng cứ, Lăng Mặc không thể làm gì chúng ta!"
Bà ta lại không phải là Lí Nhân, làm việc để lại dấu vết.
Chỉ cần là việc bà ta làm, cho đến bây giờ vẫn không sót lại chút dấu vết nào.
Lê Văn Tĩnh vẫn rất tự tin về điều này, vì vậy ngay
cả khi thất bại, bà ta cũng không hoảng sợ.
Lăng Minh Hải ngồi trên sô pha với vẻ mặt xấu xa,
"Trước đây anh cũng nghĩ rằng, chỉ cần không có
bằng chứng, Lăng Mặc không thể làm gì chúng ta.
Bây giờ mới phát hiện ...!nócăn bản là không cần chứng cứ!"
Lê Văn Tĩnh nhìn Lăng Minh Hải, không hiểu," Ý anh là gì? "
Lăng Minh Hải nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Lê Văn Tĩnh "Lần này nó tính toán quyết liệt với anh.
Không chỉ dọn dẹp sạch sẽ ba vị Giám đốc đứng về phía chúng ta, hơn nữa ...!nó còn cắt đứt cơ hội nắm quyền điều hành Tập đoàn Lăng Thị của chúng ta!"
Lê Văn Tĩnh khó hiểu nhìn về phía Lăng Minh Hải.
Lăng Minh Hải đem những gì tồi tệ ngày hôm nay kể hết từ đầu đến cuối.
Lê Văn Tĩnh ban đầu không hoảng sợ, nhưng sau
khi nghe xong, bà ta sững sờ, “Nó, làm sao nó dám!"
Lăng Minh Hải vẻ mặt có chút chán nản, “Cho nên, từ trước đến nay nó thật sự chưa bao giờ coi anh là đối thủ."
Lăng Mặc muốn xử lí ông ta, thật sự rất đơn giản.
Lăng Minh Hải nhìn Lê Văn Tĩnh, "Nó so với bố của nó còn có nhiều thủ đoạn hơn."
Quan trọng hơn, năm đó Tam Phòng vì nghĩ đến tình anh em nên đã không thẳng tay, nhưng Lăng Mặc thì khác, đối xử với mọi người rất tàn nhẫn, không chút tình nghĩa
Lê Văn Tĩnh không ngờ tình hình lại tồi tệ như vậy, không xứng với sự ôn nhu trước đây, bà nghiến răng nói: "Sớm biết như vậy, trong lúc nó đang sống thực vật, nên ra tay một cách tàn nhẫn!"
Lăng Minh Hải: "Đúng ...!Thời điểm đó, nói không được phép tỉnh lại!".
Danh Sách Chương: