**********
Chương 18; Phế vật leo không lên được vị trí
Hạ An Nhiên biết vị trí thân phận của Má Lưu, lúc này bà ta đứng lên giúp Mạnh Lê, cô đương nhiên biết dừng lại đúng lúc.
Hạ An Nhiên e ngại, yếu ớt gật đầu, "Cô ấy biết mình sai, không sao ca."
Má Lưu liếc Mạnh Lệ nói: "Lại không cảm ơn đại thiếu phu nhân tha cho cháu lần này đi?" Mạnh Lệ uất ức: "Cảm ơn đại thiếu phu nhân!"
Sau đó cô ta rời khỏi phòng một cách vô cùng miễn cưỡng.
Sau khi Mạnh Lệ rời đi, Hạ An Nhiên lo lắng nhìn bà cụ Lăng, "Cháu, cháu muốn trở về"
Bà cụ Lăng ân cần nhìn Hạ An Nhiên, "Sau khi bước vào cửa nhà họ Lăng, hãy coi đây là nhà của mình, không rời đi nữa." Hạ An Nhiên nhỏ giọng giải thích, "Cháu muốn trở về bên Lăng Mặc."
Bà cụ Lăng gật đầu nói với má Lưu: "Đưa phu nhân trở về."
Lúc này, Bùi Kì lại đứng lên, đoan trang và dè dặt nói với bà cụ Lăng, "Cháu đi cùng với chị dầu...!Vừa đúng lúc cháu cũng muốn đến thăm anh họ Lăng Mặc."
Bà cụ Lăng khó hiểu, "Cháu định đi gặp Mặc Nhi?"
Bùi Kì gật đầu, "Ừm, dù sao cháu cũng tới rồi, nên tôi vẫn muốn đến thăm."
Bà cụ Lăng thở dài, "Sau tai nạn của nó, những người khác đều tránh xa.
Cháu là một cô bé ngoan.
Đi đi."
Bùi Kì nghiêm trang đứng dậy, cùng với nhóm người đưa Hạ An Nhiên trở về.
Sau khi mọi người đã rời đi, bà cụ Lăng vốn là người tốt bụng, trầm mặc liếc nhìn má Lưu.
“Nói rõ quy tắc cho những người trong nhà, để họ hiểu rằng chủ nhân là chủ nhấn”.
Má Lưu khẽ thở dài; "Tính tình của Mạnh Lê, lão phu nhận, bà cũng biết đấy, tính tình rất thẳng thắn, tôi nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, để cho cô ta kiềm chế lại."
Sau đó, chủ đề ngay lập tức thay đổi.
"Nghe nói đại thiếu phu nhân lúc trước xuất thân nông thôn, hiện tại xem ra, cũng không lên đài nổi*, tính tình nhát gan này, cũng xứng với đại thiếu gia, sẽ không dễ dàng gây chuyện." (*) ý chỉ không hiểu quy tắc lễ nghĩa, không làm được việc lớn Theo thông tin trước đó, trong mấy ngày qua quan sát, vẻ mặt run rây sợ hãi vừa mới xảy ra.
Vị đại thiếu phu nhân này chẳng phải chỉ là phế vật vô dụng sao? Bà cụ Lăng liếc mắt một cái, "Tốt nhất là tự biết an phận!"
Hạ An Nhiên được đưa đến chỗ nơi ở.
Nhìn thấy Hạ An Nhiên bị thương trở lại, Tôn quản gia khó hiểu, "Sao vậy?" Bùi Kì chủ động giải thích, "Chị dâu vừa mới ngất xỉu.
Tôi đưa cô ấy về để cô ấy nghĩ ngợi trước."
Tôn quản gia hơi ngạc nhiên, chỉ đi đến tòa nhà chính, tại sao lại ngất xỉu rồi?
Chỉ là nhìn thấy sắc mặt của Hạ An Sơ tái nhợt, không phải là giả.
Tôn quản gia nhìn Bùi KÌ, "Cảm ơn Bùi tiểu thư đã tiễn về!" Bùi Kì: "Tôi chỉ thuận đường ghé qua để gặp anh họ của tôi."
Tôn quản gia lập tức sắp xếp để người đỡ Hạ An Nhiên lên lầu, theo sau là Bùi Kì.
Khi vào đến phòng, Hạ An Nhiên yếu ớt nằm xuống.
Bùi Kì đối mặt với Tôn quản gia bên cạnh, "Bà có thể làm việc trước đi, tôi muốn yên lặng ở cùng anh họ."
Tôn quản gia nghe thấy những lời đó, khéo léo từ chối, "Tôi vẫn nên hầu hạ bất cứ lúc nào."
Bùi Kì nhẹ nhàng cười và hỏi: "Chẳng lẽ bà sợ tôi sẽ làm gì anh họ của mình à?"
Tôn quản gia không nói nên lời.
Bùi Kì tiếp tục nở một nụ cười dịu dàng, "Trong phòng vẫn còn chị dầu, bà không cần phải lo lắng, chẳng lẽ còn không yên tâm về chị dầu sao?"
Khi Bùi Kì nói điều này, mặc dù Tôn quản gia không vui nhưng bà ấy vẫn phải rời đi.
Bùi Ki từng bước đi đến bên giường, nhìn Hạ An Nhiên đang ốm yếu.
Sau một thời gian dài...!
Bùi Kì đang nghiêm nghị đột nhiên cười khẩy cười ra tiếng, "Không ngờ kỹ năng diễn xuất của cô lại tốt như vậy, Oscar nợ cô một tượng vàng!".
Danh Sách Chương: