Chẳng phải cô đã là nữ chủ nhân Lăng, là mặt mũi Lăng gia, làm sao có thể để Lăng Tự làm nhục như vậy?
Hạ An Nhiên cười nhạt, “Tôi còn tưởng Nhị phu nhân có chuyện quan trọng muốn tìm tôi" Dừng lại một chút “ sau này các người lên phòng gọi, phải nói cho rõ ràng"
Sau đó, cô nói với Kiều Mạn đang ở bên
cạnh: "Đi tìm người hầu vừa mới truyền, thu xếp, đưa cho một khoản tiền thôi việc, để cô ấy rời khỏi Lăng gia."
Kiều Mạn gật đầu " Tôi biết rồi!"
Sau đó, Kiều Mạn đi ra ngoài tìm người hầu vừa rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hạ An Nhiên, Lăng Tự tức giận vô cùng, " Cô như vậy là có ý gì, chúng tôi ở Nhị phòng, từ khi nào đến lượt cô khoa tay múa chân vậy?"
Hạ An Nhiên đáp lại một cách chậm rãi: "
Tôi phụ trách quản lý Lăng trạch, đối với người của mỗi phòng đều sẽ có quyền điều hành."
Không muốn nói thêm, xoay người rời đi.
Thấy vậy, Lăng Tư tiến lên chặn đường cô " Tôi sẽ để cho cô đi sao?"
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô ta “Việc Lăng trạch rất nhiều, đều cần thôi phải đích thân làm từng việc một, tôi rất bận, không có thời gian chơi với cô."
Lăng Tư nhìn Hạ An Nhiên một cách chế
giễu" Cô nghĩ sao, đợi sau khi Lăng Mặc chết đi, Lăng trạch sẽ do mẹ tôi nắm quyền, cô có tư cách gì để thể hiện trước mặt tôi, bây giờ cô chẳng qua chỉ là tiểu nhân có quyền có thế mà thôi."
Khuôn mặt Hạ An Nhiên từ từ chìm xuống.
Mọi người đều biết rằng Lăng Mặc chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa.
Và mọi người cũng biết rằng những ngày cô nắm quyền ở Lăng Trạch cũng đang đếm ngược
Nhưng Hạ An Nhiên lại không thích thái độ của Lăng Tư lắm.
Lăng Mặc đã chiến đấu với thiên hạ cũng chỉ vì Lăng gia.
Bọn họ ngồi không ăn bát vàng thì cũng thôi đi, họ còn mong anh sớm qua đời.
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm Lăng Tư, giọng điệu lạnh lùng, “Cô thật sự cho rằng Nhị phòng/ Bác hai bây giờ đã ổn định rồi sao?"
Lăng Tư bị nhìn chằm chằm, cả người trở nên lạnh lẽo.
Nhưng nghĩ về điều đó, người phụ nữ này là
ngoài mạnh trong yếu, rời khỏi Lăng Mặc, cô ấy không là gì?.
Danh Sách Chương: