Thu Tử Châu để ý thấy Lăng Mặc đang đi ra và nhanh chóng chạy đến cửa, "Ông chủ, cuộc họp là lúc bốn giờ, anh đến sớm sao?!"
Lăng Mặc liếc nhìn Thu Tử Châu, "Cuộc họp lúc bốn
giờ, cậu thay tôi chủ trì.
"
Nói xong, anh ấy rời đi mà không quay lại.
Thu Tử Châu nhìn theo bóng lưng của Lăng Mặc rời đi, lòng như thắt lại.
Lặng lẽ lấy điện thoại ra và âm thầm gửi tin nhắn WeChat.
[Thu Tử Châu: Sếp lại bỏ bê công việc!]
[ Phó Tân: ...!Chị dâu lại xảy ra chuyện gì sao?]
[Thu Tử Châu: Tôi cũng muốn biết! Cuộc họp chiều nay rất quan trọng, anh ấy lại muốn tôi chủ trì thay.
Tôi phải báo cáo!]
[ Phó Tân: Báo cáo với ai?]
[Thu Tử Châu: Báo cáo chị dâu! ! !]
Sau khi Hạ An Nhiên trở về nhà, cô ấy đã đi về phòng của mình.
Cả người thất thần ngã xuống giường.
Không biết bao lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hạ An Nhiên nghĩ là Tôn quản gia nên cúi đầu đi ra
mở cửa.
Cô bất ngờ nhìn thấy Lăng Mặc đang đứng trước
mặt mình.
Hạ An Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc, “Tại sao anh lại về?"
Lăng Mặc tiến lên ôm cô, nói nhỏ bên tai cô: "Phu nhân tâm trạng không tốt, tôi tất nhiên phải về"
Hạ An Nhiên, “Tại sao tôi lại không biết khâu nhỉ!"
Như vậy có thể khâu miệng chó săn của Quý Phong, để anh ta không còn bép xép nữa!
Lăng Mặc đưa tay sờ đầu Hạ An Nhiên, “Cô có muốn tôi tìm bác sĩ phẫu thuật dạy cho cô kĩ năng
này không?"
Hạ An Nhiên sửng sốt.
Tàn nhẫn, vẫn là Lăng Mặc tàn nhẫn!
Đối xử với người của mình, đều tàn nhẫn như vậy!
Hạ An Nhiên cố nặn ra một nụ cười, "Thật ra thì...!cũng không cần phải khâu lại đâu."
Lăng Mặc: “Nhưng cậu ta đã làm cho phu nhân
không vui."
Hạ An Nhiên: "...!Không phải vì liên quan tới cậu ta
mà tôi lại bị như vậy, đừng liên lụy đến người vô tội! "
Khi nói chuyện, trong đầu nhịn không được mà hiện
lên thời điểm Chu Tâm Di đụng phải cô, và đã nói
những câu gì đó...!có người đang theo dõi cô ta!
Có người muốn dồn cô ta vào chỗ chết!
Chẳng qua, vào thời điểm đó, cô ấy đã không nghiêm túc nhìn thẳng vào vấn đề, và ngay cả khi Chu Tâm Di hoảng sợ bỏ chạy, cô chỉ liên lạc với Quý Phong và yêu cầu Quý Phong thông báo cho
Tôn Nguyên.
Hạ An Nhiên tâm trạng có chút phiền muộn, vẻ mặt lại trở nên uể oải "Kỳ thực tôi cảm thấy được Chu Tâm Di phiền phức, nhưng trong lòng vẫn nghĩ không thể vướng vào phiền phức được...!Nhưng chỉ vì suy nghĩ của tôi như vậy, mà cô ấy ngay cả cái mạng cũng không còn!"
Hạ An Nhiên suy nghĩ rất nhiều.
Năm đó cô ấy ở cô nhi viện, trải qua những đau
đớn, tủi hờn, cô cũng đi tìm kiếm sự giúp đỡ của
không ít người.
Nhưng kết quả của việc cầu cứu lại bị người khác ngoảnh mặt làm ngơ ...!để rồi cô ấy cứ thế vòng vèo vô định trong vực thẳm của nỗi đau.
Cô chỉ có thể dựa vào chính mình để từng bước
thoát ra khỏi vũng lầy.
Nhưng bây giờ ...!cô cũng nhìn thấy một người dính trong vực sâu, nhưng cô cũng trở nên nhẫn tâm mà làm ngơ..
Danh Sách Chương: