Khi Hạ An Nhiên nghe được tin tức, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, "Anh nói cái gì? Không bắt được?"
Quý Phong lơ đễnh nói: "Thiếu phu nhân, đừng lo lắng, chúng ta cũng có người ở nước ngoài.
Cô ta dù có trốn đến chân trời góc biển nào, chúng ta cũng có thể bắt được cô ta."
Khi Hạ An Nhiên nghe thấy những lời của Quý Phong, cô cảm thấy rằng đây chỉ là những lời nói suông mà thôi.
Chạy ra nước ngoài mà còn có thể tìm được?
Những người vi phạm pháp luật ở Trung Quốc, tại sao họ lại ra nước ngoài sau khi bị phát hiện?
Chẳng phải là vì chạy ra nước ngoài rồi, thì việc săn lùng sẽ khó khăn hơn sao?
Và nếu không có lời khai của Miêu Kha, sẽ không định tội được Đại phu nhân, bà ta sẽ vô tư thư giãn thoải mái sao!
Nghĩ đến đây, trái tim Hạ An Nhiên như ngột ngạt muốn bốc cháy.
Rõ ràng là kẻ đứng sau mọi chuyện đang trước mặt, nhưng lại không có bằng chứng.
Hạ An Nhiên bức xúc và bước ra ngoài.
Đúng lúc muốn ra ngoài, thì Tôn quản gia đã đi đến đối diện với cô.
Thấy Hạ An Nhiên hấp tấp bước ra ngoài, ông nghĩ thiếu gia lại chọc giận cộ, nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, "Thiếu phu nhân, cố không nên rời khỏi nhà."
Hạ An Nhiên đang trong cơn tức giận: "..."
Cô ấy muốn rời khỏi nhà khi nào?
Hạ An Nhiên cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, dịu dàng cười với Tôn quản gia, "Tôi không phải trốn nhà đi đầu, tôi chỉ muốn đến thăm Đại phu nhân"
Tôn quản gia khó hiểu, "Sao đột nhiên muốn đến thăm
Đại phu nhân?" "Tôi hiện giờ đang phụ trách Lăng gia, đương nhiên phải đi lại nhiều hơn."
Hạ An Nhiên coi đó là điều hiển nhiên.
Hơn nữa, sau khi vừa nói xong, cô đi ra ngoài không quay đầu nhìn lại.
Tôn quản gia nhìn theo bóng lưng Thiếu phu nhân của mình.
Đây làm sao có thể dáng vẻ sắp đi thăm Đại phu nhân, rõ ràng là thái độ hảo thẳng muốn đi gây sự.
Mặc dù không biết Đại phu nhân đã khiêu khích Thiếu phủ nhận như thế nào, nhưng nhất định không được để cho Thiếu phu nhân phải chịu thiệt.
Tôn quản gia quyết định dứt khoát, lệnh cho Quý Phong đứng cách đó không xạ, "Cậu hãy đi theo cô ấy ngay, nhất định không được để Thiếu phu nhân chịu thiết."
Quý Phong: “…”
Thiếu phu nhân lúc nào phải chịu thiệt thòi? ít nhất hắn chưa từng thấy qua.
Tuy nhiên, vẫn nhanh chóng đuổi theo Hạ An Nhiên.
Tôn quản gia quay lại và gọi bảo vệ của Lăng gia, và cùng nhau chạy về phía ngôi nhà lớn.
Lí Nhân thức dậy vào sáng sớm, tâm tình tốt hơn nhiều so với đêm qua.
Miêu Kha đã gửi tin nhắn thông báo cho bà ta rằng đã trốn thoát một cách êm đẹp.
Như vậy, bà ta thực sự không còn gì để lo lắng nữa.
Lị Nhân ăn sáng một cách vui vẻ, và chuẩn bị ra ngoài để thư giãn.
Nhưng, đột nhiên bà ta nghe thấy ồn ào bên ngoài.
Không bao lâu, nhìn thấy Hạ An Nhiên lao vào đại sảnh biệt thự bất chấp sự ngăn cản của người làm.
Lí Nhân, người đang có tâm trạng tốt hơn nhiều, đã mất kiểm soát cảm xúc của mình khi nhìn thấy Hạ An Nhiên.
Chính là con nhỏ thấp kém chết tiệt này hết lần này tới lần khác phá vỡ kế hoạch của bà ta, bây giờ còn dám chạy tới trước mặt bà.
Lí Nhân mặt bình tĩnh, không nể nang mắng, "Đừng nghĩ rằng Lăng Mặc để cô phụ trách Lăng gia, thì nghĩ tất cả là của mình, có thể chạy đến đây làm loạn!"
Chỉ tay vào cửa chính, "Đi ra ngoài cho tôi, ở đây không chào đón cô!"
Hạ An Nhiên cảm xúc không hờn giận Lí Nhân, cười nhẹ nhìn Lí Nhân, "Đại phu nhân, sao tôi lại chạy đến đây làm loạn được, tôi có ý tốt đến an ủi bà!"
Lí Nhân hơi sũng sở.
Với mối hận thủ sâu sắc như vậy, con nhỏ thấp kém này vẫn có thể tươi cười trước mặt bà.
Cô ấy không đi diễn kịch thật quá đáng tiếc.
Hơn nữa, Lí Nhân phản ứng hơi muộn màng, con nhỏ này nói tới an ủi bà?
Bà ta đang rất yên lành, có cần một đứa thấp kém phải tới an ủi?
Lí Nhân vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi hiện tại rất tốt, không cần cô phải giả từ bị mèo khóc chuột"
Hạ An Nhiên trợn to mắt vô cùng, "Bà, sao bà có thể nói rằng bà là con chuột?".
Danh Sách Chương: