Trương Diệu có chút cạn lời, “ Con đã bị thương như thế rồi còn nói hộ cho cô ta, con cũng quá lương thiện rồi.”
Chỉ có điều, lời này của Trương Diệu vừa buông xuống, Cố Ngôn Duy trầm giọng nói, “ Lời của Hàn tiểu thư nói không sai, chuyện này có lẽ chỉ là chuyện ngoài ý muốn
Trương Diệu không ngờ đến con trai nhà mình lại khăng khẳng giúp đỡ con hồ ly tinh,liền tức giận, “Đứa con khốn nạn này, con nói cái gì?”
Cố Ngôn Duy nhìn về phía Hạ An Nhiên đang ngoảnh mặt làm thinh, im lặng không nói gì đứng ở một bên.
Trong mắt mang theo vẻ đau khổ.
Con ngược lại hy vọng, cô ấy bởi vì ghen tị với mối quan hệ của con với Hàn tiểu thư mà ra tay độc ác với
Hàn tiểu thư......!Ít nhất cũng nói rõ là trong lòng của cô ấy còn có con.”
Khuôn mặt của người đàn ông mang đầy vẻ bất lực đau đớn, đôi mắt của anh ta u sầu nhìn Hàn Chỉ Đình.
Trước đây tôi tỏ tình rất nhiều lần, nhưng cô ấy đều từ chối,làm sao cô ấy có thể hất nước nóng vào cô chỉ vì đố kị với cô được?”
Trên khuôn mặt ủy khuất của Hàn Chỉ Đình viết đầy chữ ngạc nhiên.
Cô ta vốn dĩ cho rằng là Hạ AN Nhiên đang câu dẫn Cổ Ngôn Duy.
Nhưng đâu có ngờ được, đối phương lại nhiều lần từ chối Cố Ngân Duy?
Làm thế nào mà một người từng nhiều lần từ chối Cổ Ngôn Duy lại có thể tạt nước vào cô ta?
Đây không phải là đang nói gián tiếp nói là cô ta đang tự biến tự diễn sao?
Trương Diệu đứng ở một bên nghe, vô cùng kinh ngạc, 66 Ngôn Duy, con nói cái gì? Trước đây người phụ nữ này từ chối con?”
Đứa con trai út nhà mình tuy rằng không được ưu tú như anh hai, nhưng đứa con trai mà bà ta sinh làm sao có thể bị từ chối?
Trương Diệu dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, tấm tắc khen ngợi Hạ An Nhiên, “ Con hồ ly tinh này chơi chiêu lạt mềm buộc chặt thật không tồi nhỉ!”
Nhìn Cố Ngôn Duy bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Con hồ ly tinh này căn bản là cố ý từ chối con, là để cho con biết, cô ta không phải là người dễ theo đuổi, có như vậy con mới biết trân trọng và hứa hẹn vị trí “vợ” cho cô ta.
Cô ta vẫn luôn lấy lùi làm tiến, tiểu tử ngốc như con làm sao mà hiểu được!”
Ánh mắt Cố Ngôn Duy nhìn Trương Diệu đăm đăm, Nếu như thật là như vậy thì con có phúc ba đời rồi!”
Trương Diệu tức giận.
Con trai nhà mình đã bị con hồ ly tinh này mê hoặc đến mức hết thuốc chữa rồi.
Không thể kéo con trai mình quay về con đường chính đạo, Trương Diệu hung dữ nhìn Hạ An Nhiên chằm chăm, “ Cộ tiếp cận con trai tôi, chẳng qua là muốn tiền, nói đi, muốn bảo nhiêu tiền, tôi cho!
Hạ An Nhiên nhìn dáng vẻ tức giận của Trương Diệu, nhẹ nhàng xoa trán.
Hôm nay cô đến đây, thực sự chỉ là muốn giải quyết mọi việc một cách bình tĩnh hòa nhã.
Chứ không phải là cãi nhau như thế này.
Nếu đã như vậy, thì kết thúc trò hề này đi.
Như vậy mọi người mới ngồi xuống và bình tĩnh nói chuyện được.
Hạ An Nhiên không tiếp tục ngoảnh mặt làm thinh nữa, quét mắt nhìn Hàn Chỉ Đình một cái, chủ động mở miệng, “ Tôi quên mất, không biết là tôi đã hất nước vào cô như thế nào, cô có thể giúp tôi hồi tưởng lại chút không?"
Hàn Chỉ Đình có chút không hiểu nhìn Hạ An Nhiên, đắn đo phút chốc nói, “ Cô xin lỗi tôi, tôi sẽ tha thứ cho cô.” Hạ An Nhiên nhún vai, “ tôi cũng muốn xin lỗi, nhưng thực sự tôi không nhớ nổi chuyện mình vừa làm, vì vậy, vẫn cần cô giúp tôi nhớ lại.”
Hàn Chỉ Đình cắn môi, “ Chính là tôi rót nước cho cô, lúc đưa cho cô thì đột nhiên cô lại hất tay tôi.”
Hạ An Nhiên “üm” một tiếng, chậm rãi đi đến bàn ăn, tự mình rót nước.
Nhẹ nhàng thổi hơi nóng ở bên trên, “ A, nước này thật là nóng hồi.”
Mọi người nhìn Hạ An Nhiên lúc này còn đi rót nước uống, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Chỉ là một giây sau...!
Một cốc nước nóng không hề khách khi bắt thẳng vào
Hàn Chỉ Đình.
Hành động này đột ngột ập tới,
Ban đầu Hàn Chỉ Đình vẫn còn đang cố tỏ vẻ ủy khuất đáng thương, bởi vì tình huống xảy ra bất ngờ này mà giọng nói ủy khuất đột nhiên nâng cao, trở thành vô cùng sắc bén, " Con tiện nhân nhà mày, tạo sao mày lại hát nước vào tao?".
Danh Sách Chương: