Trong khoảng thời gian này Oliva thường thường đến lâu đài bóng đêm, điều này làm cho Cố Thịnh Nhân có chút phiền.
“Tộc các ngươi gần đây rảnh rỗi như vậy sao?” Cố Thịnh Nhân lạnh giọng nói.
Ngồi trước ghế của chủ nhân không đón tiếp hắn: “Ta đến thăm vị hôn thê của ta, có chuyện gì sao?”
Cố Thịnh Nhân cười nhạo, cô cũng tìm một cái ghế tư thái ưu nhã ngồi xuống: “Oliva, hôn ước của chúng ta, ta ngươi đều biết rốt cục là chuyện gì. Tựa như qua lại mấy nghìn năm, ngươi cứ chơi việc của ngươi. Ta sống cuộc sống của ta, hai bên sống yên ổn. Nói cách khác, ta sẽ đơn phương tuyên bố thủ tiêu hôn ước với ngươi.”
“Ekaterina, tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm như vậy, nàng cứ nhất quyết như vậy?” Oliva xoay chơi ly thủy tinh trong tay, cười tao nhã. Nếu như không chú ý, bởi vì lời nói của Cố Thịnh Nhân tia lạnh trong mắt hắn lóe lên rồi biến mất.
“Một huyết tộc cấp bậc thân vương, xuất hiện ở thành của ta, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến bình thường của lâu đài bóng đêm.”
“Được rồi được rồi, coi như ta sai rồi, sau này nếu như ta nhớ nàng, nhất định sớm thông báo cho nàng, thế nào?” Oliva giống như bất đắc dĩ nói.
“Thu hồi dáng dấp thâm tình chân thành của ngươi đi, Oliva. Ta không phải tình nhân nhỏ bé của ngươi, không để mình bị đẩy vòng vòng. Nói đi, gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Oliva tựa hồ có chút ngạc nhiên nhìn cô một cái.
Cố Thịnh Nhân liếc hắn: “Nếu như Oliva thật sự là loại trong đầu chỉ có mỹ sắc, ta sẽ rất hoài nghi bộ tộc Brunch có còn cần phải hợp tác với bộ tộc McAvoy hay không.”
Oliva nở nụ cười: “Nói chuyện vẫn không chút khách khí, quả nhiên là phong cách nhất quán của Ekaterina.”
Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ta nhận được tin tức, hiệp hội thợ săn quỷ hút máu gần nhất hình như có động thái gì đó, nàng dặn người tộc Brunch cẩn thận một chút. Chết tiệt, quỷ hút máu, loại này không hề xứng được xưng đến, rốt cục là ai chế tạo ra.”
Sắc mặt Cố Thịnh Nhân cũng lạnh: “Hiệp hội thợ săn quỷ hút máu, mấy năm như vậy chúng ta vẫn lười phản ứng với những con mèo nhỏ, không nghĩ tới lá gan bọn họ thật ra càng lúc càng lớn.”
Đợi lúc Oliva đi, Lancelot Ryan đi đến.
Thấy Cố Thịnh Nhân hơi nhíu mày, hắn tự phát giơ tay lên giúp cô nàng xoa bóp.
“Vì chuyện gì mà phiền lòng?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Cố Thịnh Nhân nhắm mắt lại trả lời: “A còn không phải là loài người các ngươi sao? Huyết tộc chúng ta đã từng ký kết khế ước với vương quốc nhân loại, loài người định kỳ cấp cho chúng ta mẻ máu mới, mà huyết tộc phụ trách quét dọn lại đến từ rừng núi phương bắc, bị lang nhân và mãnh thú uy hiếp. Ta vẫn ước hai tộc tuần hoàn khế ước, mà hiệp hội thợ săn quỷ hút máu của loài người các ngươi vẫn luôn coi chúng ta là đối tượng phải tru diệt.”
Lancelot Ryan nhất thời có chút nghẹn lời, hiệp hội thợ săn quỷ hút máu, không phải là hắn chưa từng nghe nói qua.
Không chỉ đã từng nghe nói, hắn thậm chí còn biết, hiệp hội kia ở quốc gia của mình, rất được người khác tôn kính.
Hắn mở miệng, tựa như muốn nói gì nhưng lại bị Cố Thịnh Nhân cắt lời.
Cô mở mắt, lạnh lùng nở một nụ cười: “Không nên tìm lý do gì viện cớ. Tâm tư trong lòng con người các ngươi ta hiểu rất rõ, đơn giản hay phòng bị huyết tộc, sợ nếu như chúng ta xé bỏ khế ước, dựa vào năng lực mạnh mẽ của chúng ta, loài người e sẽ không phải là đối thủ.”