“Không phải đã nói với các người rằng Ninh Chiêu không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn rồi sao, sao các người còn khiến cô ấy trở thành như vậy?” Chuyên gia vẫn luôn phụ trách bệnh tình của Ninh Chiêu là một vị lão tiên sinh râu đã hoa râm.
Từ lúc Ninh Chiêu còn nhỏ, vợ chồng nhà họ Ninh đã bái phỏng ông. Có thể nói, là ông nhìn Ninh Chiêu từ nhỏ lớn lên, luận về tình cảm, so với cháu gái ruột của mình cũng không kém bao nhiêu.
Bên này ông nhận được điện thoại của Đường Chung Dịch, lập tức chạy tới đây.
“Là chúng tôi sơ sẩy, hình như Ninh Chiêu đã biết tin cha mẹ của nó chết rồi, cảm xúc đặc biệt kích động.” Đường Chung Dịch thấp giọng nói.
“Trương lão tiên sinh, vậy hiện tại phải làm sao?” Đường Chung Dịch hỏi.
Thật ra Cố Thịnh Nhân cũng không hề ngất xỉu, mà là đang giao lưu với hệ thống.
“Hệ thống, ngươi nói xem, ta tỉnh lại rồi thì nên phản ứng thế nào mới tốt?” Cố Thịnh Nhân hỏi.
“Trong đầu ký chủ có tư liệu tương quan, hết thảy đều có thể xảy ra, ký chủ tùy cơ lựa chọn một loại tình huống là được.” Hệ thống cũng lưỡng lự.
“Cũng may ngươi có thể che chắn cảm giác, nói cách khác…” Cố Thịnh Nhân nhớ tới cảm giác chân mình đạp lên mấy mảnh vỡ pha lê kia.
Tuy rằng cô không sợ đau, nhưng không ai lại thích.
Lúc ấy sau khi Dương Tuệ Dĩnh nói ra tin báo tử của cha mẹ Ninh Chiêu rồi rời đi, Cố Thịnh Nhân còn rối rắm một hồi lâu, nên biểu hiện thế nào cho phải.
Ninh Chiêu dù sao cũng phải biết tin cha mẹ mình đã chết, tự bế cũng không đại biểu cho ngốc, thời gian dài không nhìn thấy cha mẹ, một ngày nào đó Ninh Chiêu sẽ hoài nghi. Nếu sớm muộn gì cũng có ngày này, thì không bằng theo ý Dương Tuệ Dĩnh, còn có thể nhân tiện hố cô ta một phen.
Lần này Ninh Chiêu hôn mê, đã hôn mê suốt hơn ba mươi tiếng đồng hồ.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày thứ ba.
Đường Chung Dịch nhận thấy người trên giường có động tĩnh, anh gần như là ngừng thở nhìn cô.
Anh nhìn lông mi cong dài của Chiêu Chiêu run rẩy hai lần, rồi mở lớn, lộ ra đôi mắt đen nhánh trong trẻo kia.
An tĩnh ngoài dự đoán.
Đường Chung Dịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh sợ Ninh Chiêu vừa tỉnh dậy, vẫn là cái bộ dáng điện cuồng lúc trước, anh thật sự bị dọa sợ luôn rồi.
Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một trận khủng hoảng, cố gắng nở nụ cười kêu: “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu?”
Nhưng người trên giường bệnh không hề bố thí dù chỉ một ánh mắt cho anh.
Rõ ràng là thời tiết ấm áp hợp lòng người, Đường Chung Dịch lại như rơi vào hầm băng, cả người từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo khôn tả.
Anh gần như run rẩy gọi Trương lão tiên sinh lại đây.
Trương lão tiên sinh nghe anh nói về tình huống của Ninh Chiêu thì sắc mặt hơi không tốt lắm, sau khi ông tự mình tới chứng kiến, thầm thở dài một hơi.
“Sao rồi?” Ánh mắt Đường Chung Dịch chờ mong nhìn Trương lão tiên sinh.
Trương lão tiên sinh lắc đầu: “Chiêu Chiêu đây là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, tự mình cự tuyệt mọi người từ trong tiềm thức, cô ấy... đang khóa chặt trái tim mình lại.”
Đường Chung Dịch chỉ cảm thấy chưa bao giờ khó khăn đến thế: “Vậy, loại tình huống này, có biện pháp gì không?”
Trương lão tiên sinh trầm tư nửa ngày: “Những tình huống tương tự thế này, những chuyện gia như chúng tôi, chỗ có thể giúp được là rất ít. Tốt nhất là có thể có một người mà cô ấy tín nhiệm, mỗi ngày kiên trì giao lưu với cô ấy, kiên nhẫn dẫn đường cho cô ấy, cho đến khi có một ngày, cô ấy tình nguyện chủ động mở rộng cửa lòng.”