“Hệ Thống.” Cô gọi hệ thống: “Sau khi tôi hôn mê, đã xảy ra chuyện gì?”
Hệ thống trực tiếp phát lại hình ảnh trong đầu của Cố Thịnh Nhân, từ lúc Cố Thịnh Nhân thần trí mơ màng đến khi Trình Bác Hiên bế cô bỏ đi.
Trời ơi! Cố Thịnh Nhân muốn độn thổ. Cô đã bám lì ở nhà người ta không đi thì thôi đi, lại còn để Nguyên Húc tắm cho cô!
Cô xem lại ký ức cảm thấy vô cùng xấu hổ, có thể tưởng tượng ra tâm trạng bực dọc của Nguyên Húc lúc đó. Cố Thịnh Nhân quyết định, lúc đó cô hôn mê, nên không biết gì hết.
“Nhưng vẫn không biết là Nguyên Húc có đúng là Cơ Ngọc hay không.” Cố Thịnh Nhân cảm thấy hơi buồn bực.
“Bảo bối Tích Tích đã dậy rồi sao?” Bà Trình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Thịnh Nhân đã tỉnh lại thấy vô cùng vui vẻ: “Bác Hiên nói con uống quá nhiều, sợ con khó chịu nên đã tìm bác sĩ Khương tới để khám cho con đây, thằng bé đó, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm phiền tới bác sĩ Khương, trời nóng như vậy mà phải đi rõ xa.”
Ngoài miệng bà Trình than phiền như vậy, nhưng trong ánh mắt lại tỏ ra vô cùng hài lòng với hành động của đứa con cả.
Bác sĩ Khương là bác sĩ riêng của Trình gia, Cố Thịnh Nhân rất hiểu, có lẽ là Trình Bác Hiên cũng không hề nói với bà Trình về việc bản thân mình bị bỏ thuốc.
“Con không sao.” Cố Thịnh Nhân vội vàng xuống giường, cố tình xoay một vòng thể hiện bản thân mình đã khỏe.
Bà Trình cười nói: “Không sao là tốt rồi, vừa nãy hai đứa con trai của Nguyên gia đến thăm ba của con, con cũng nên gặp gỡ Nguyên Hàng một chút đi.”
Bà Trình biết chuyện của Nguyên Hàng là do cả hai gia đình ngầm thừa nhận, cũng không hề giấu diếm Trình Tích Tri.
Trong mắt của họ, Nguyên Hàng rất phong độ, lễ phép với người lớn tuổi, là một lựa chọn tốt nhất để làm chồng. Nhưng tốt nhất vẫn phải là người mà Tích Tích yêu, nếu Tích Tích thực sự không đồng ý, thì họ cũng không miễn cường con gái bảo bối gả cho một người đàn ông mà cô không thích.
Mắt Cố Thịnh Nhân ngời sáng, Nguyên Húc cũng tới sao?
Bà Trình thấy con gái nghe lời mình nói, ánh mắt lấp lánh, còn tưởng con gái mong chờ được gặp Nguyên Hàng, trong lòng cảm thấy rất vui. Xem ra người mà hai vợ chồng bà đã chọn rất tốt.
Cố Thịnh Nhân đi tới sảnh trước, đã thấy Nguyên Húc và Nguyên Hàng ngồi ở đó, anh hai Trình Kỳ Hiên và Trình Nhất Như cũng đã ngồi bên cạnh.
“Tích Tích, em đã tỉnh rồi ư?” Trình Kỳ Hiên liếc nhìn em gái đang đi xuống lầu, vội vàng đứng dậy nhìn Cố Thịnh Nhân, đưa tay sờ trán cô, cảm thấy không còn nóng nữa mới yên tâm.
Cố Thịnh Nhân chào hỏi hai người họ.
Nguyên Húc luôn tỏ ra lạnh lùng với tất cả mọi người. Còn Nguyên Hàng thì ngược lại, vẫn còn hơi xa cách với Cố Thịnh Nhân.
Trình Kỳ Hiên thấy thế lại nhíu mày.
“Trình Tích Tri, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Cố Thịnh Nhân đang ngắm nhìn chậu hoa mới trên bàn, chợt nghe thấy tiếng Nguyên Hàng.
“Nguyên nhị công tử có chuyện gì xin cứ nói thẳng.” Cố Thịnh Nhân không quay đầu lại, thản nhiên nói.
Giọng điệu của Nguyên Hàng không có gì là tốt, Cố Thịnh Nhân cô cũng không phải loại người lấy ơn báo oán.
“Anh cả của tôi nói Nhất Như dùng thuốc hãm hại cô, Nhất Như hiền lành như vậy sao có thể làm ra những chuyện như thế? Có phải là cô đã nói xấu Nhất Như trước mặt anh trai anh tôi không?” Nguyên Hàng chất vấn.
Cố Thịnh Nhân đứng dậy, từ khi tới thế giới nhiệm vụ này, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá Nguyên Hàng.
Nho nhã, lịch sự, cũng có thể coi là một đấng anh tài, nhìn đâu có giống một người đầu óc có vấn đề chứ?
“Cô nhìn tôi như vậy làm gì?” Nguyên Hàng bị Cố Thịnh Nhân nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên