Rõ ràng không có bất kỳ thứ gì che chắn, nhưng sao mặt mũi của anh ta lại như bị che chắn bởi từng tầng hỗn loạn, để cho người ta không được thấy rõ.
Ánh mắt của anh ta hỗn loạn giống như quanh người mình, liếc mắt nhìn qua như vạn vật trên thế gian đều ở trong đó, nhìn thêm chút nữa sẽ lại phát hiện, thật ra bên trong không có gì.
"Thịnh Nhân..." Anh ta khẽ nói một câu, sau đó trong mắt hiện lên nụ cười, toàn bộ thế giới tỏa ra vui sướng, muôn hoa nở rộ.
Bỗng nhiên anh ta lại nhắm mắt lại, tất cả trở nên yên ắng.
Cố Thịnh Nhân lại mở mắt ra trong căn phòng trắng.
Nếu như không phải nơi này còn có đồ dùng trong nhà, cô gần như nghĩ nơi này là trong không gian hệ thống rồi.
Trần nhà màu trắng, rèm cửa màu trắng, đồ dùng trong nhà màu trắng, giường màu trắng, liếc mắt nhìn qua, cả căn phòng đều là màu trắng chói mắt.
Cô điều chỉnh lại trí nhớ trong đầu, xuống giường đi tới trước gương nhìn chút.
Cô gái trong gương, có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, da thịt trắng hơn tuyết, mặt như tranh vẽ.
Thế nhưng trên mặt của cô không chút biểu cảm, trong đôi mắt đen không có bất kỳ dao động gì.
Đây không phải tính cách lạnh lùng, mà do cô gái có tên Ninh Chiêu tự khép kín, trong thế giới của cô ấy, cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy thứ mình muốn.
Nhân vật chính trong thế giới này cũng chính là Ninh Chiêu, dù cô là người bị mắc bệnh tự kỷ, sinh ra trong một gia đình yêu thương.
Ba mẹ của cô không có vì cô có chút thiếu hụt mà từ bỏ cô, họ đã tiêu tốn vô số thời gian và tinh thần, kiên nhẫn dẫn dắt cô, cố gắng để cô sinh hoạt giống như một người bình thường.
Thời gian không phụ lòng người, được bác sĩ nổi tiếng giúp đỡ và tình yêu từ phía gia đình, bệnh tự kỷ của Ninh Chiêu cũng không xuất hiện chuyển biến nóng nảy giống như rất nhiều người bệnh khác, cô chỉ rất yên tĩnh, không có phản ứng với bất kỳ thứ gì xung quanh.
Lúc cô ngồi đó, tuyệt đẹp giống như là một bức tranh sơn dầu, không có người nào nghĩ rằng cô gái như vậy lại là người bệnh bị bệnh tự kỷ.
Lúc Ninh Chiêu năm tuổi, phát hiện có thiên phú với Piano, hơn nữa cảm thấy vô cùng hứng thú.
Ba mẹ của cô vô cùng mừng rỡ, bởi vì nếu như cô bỗng cảm thấy hứng thú với cái gì đó, như vậy tỷ lệ sau này khỏi hẳn sẽ tăng lên.
Họ mời thầy dạy tốt nhất cho Ninh Chiêu, bác sĩ chuyên nghiệp nhất, cho cô sự quan tâm ấm áp nhất.
Nếu cứ phát triển tiếp vậy, có thể Ninh Chiêu sẽ từ từ sinh hoạt giống như người bình thường.
Thế nhưng, vào năm cô mười sáu tuổi, ba mẹ xảy ra chuyện.
Người thân có giao tình tốt đã nhận nuôi cô.
Thế nhưng sau khi Ninh Chiêu biết ba mẹ mất, cư xử càng không phối hợp, tỏ thái độ xa cách với tất cả mọi người, càng ngày bệnh tình cũng càng nghiêm trọng, chỉ có lúc đang đánh đàn, cô mới yên tĩnh lại.
Mà nữ phụ trong thế giới này, cũng là giáo viên dạy Piano mà Đường gia nhận nuôi Ninh Chiêu mời về.
Cô bé Dương Tuệ Dĩnh kia là một sinh viên đại học bình thường, cô ta vốn chỉ đến Đường gia làm giáo viên, lại yêu cậu hai Đường Chung Dịch của Đường gia.
Nhưng mà thân phận của hai người chênh lệch quá lớn, bàn thân cô ta cũng không có đủ năng lực để thu hút.
Mãi đến khi cô ta nhìn thấy Ninh Chiêu, thiên phú Piano của Ninh Chiêu không gì sánh được, thế giới của cô quá mức đơn giản, trước kia có ba mẹ, bây giờ lại chỉ còn lại có Piano.
Nhưng Dương Tuệ Dĩnh lại đặt chủ ý duy nhất của mình lên người cô.