Nếu đã cứu cháu trai, Đường Chung Dịch đuổi thẳng ân nhân cứu mạng của Tiểu Khiêm đi sẽ thành ra không phải.
Đường Chung Khánh sai quản gia đưa Dương Tuệ Dĩnh đến phòng của Tiểu Khiêm, bản thân thì rời đi sau khi nhận một cú điện thoại.
Đường Chung Dịch đi tới trước mặt Dương Tuệ Dĩnh: “Cô cứu Tiểu Khiêm, chuyện lúc trước tôi sẽ không so đo với cô nữa, cô nhớ kỹ, không được lại gần Chiêu Chiêu.”
Anh đưa Ninh Chiêu rời đi, Dương Tuệ Dĩnh đứng một mình ở đó tức giận bất bình.
Miệng Dương Tuệ Dĩnh rất ngọt, lại từng cứu Đường Khiêm, đương nhiên lấy được hảo cảm từ Đường Khiêm rất dễ dàng.
Cô ta phát hiện mình tới nhà họ Đường mỗi ngày, những lúc gặp được chủ nhân nhà họ Đường và Ninh Chiêu lại rất ít.
Ninh Chiêu thì ngoại trừ thời gian đánh đàn lúc sáng và thời gian tản bộ vào buổi chiều, cơ bản sẽ không ra ngoài nếu không ai đưa đi.
Có một ngày cô ta thật sự nhịn không được trộm hỏi Đường Khiêm: “Tiểu Khiêm, nhà em có một cô gái thích mặc đồ trắng, lớn lên rất xinh đẹp, không thích nói chuyện, là tiểu thư nhà họ Đường em sao?”
Đường Khiêm chớp chớp mắt: “Cô đang nói tới dì Chiêu Chiêu sao?” Thật ra nó thích gọi là chị Chiêu Chiêu hơn, nhưng mà chú lại không cho.
Dương Tuệ Dĩnh thấy Đường Chung Dịch từng gọi Cố Thịnh Nhân như thế, khẽ gật đầu.
Nó đột nhiên duỗi tay che miệng lại. Sau đó, nhỏ giọng nói với Dương Tuệ Dĩnh: “Ba ba em bảo không được nói với người khác, đặc biệt là dì Chiêu Chiêu, ngàn vạn không thể để dì ấy biết. Cô Dương phải giúp em giữ bí mật đó.”
Dương Tuệ Dĩnh gật đầu: “Đương nhiên, cô sẽ không nói với ai khác đâu.”
Trong lòng cô ta lại không cho là đúng, thì ra cô bé kia chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, lại còn bày ra dáng vẻ đại tiểu thư.
Nhớ tới bộ dáng của Ninh Chiêu ngày đó, trong lòng cô ta chợt nghĩ, hình như, cô ấy không thể nói chuyện?
Đường Khiêm rất thích dì Cố Thịnh Nhân có bộ dáng cực kỳ xinh đẹp này, sợ Dương Tuệ Dĩnh có hiểu lầm gì với cô, vội vàng nói: “Cô Dương, cô không nên trách dì Chiêu Chiêu, dì Chiêu Chiêu từ khi đến nhà chúng ta ở cũng chưa bao giờ nói chuyện. Ba ba nói từ lúc dì ấy sinh ra thượng đế đã quên mở cho dì ấy một cánh cửa sổ, thế là chị Chiêu Chiêu không thích nói chuyện với người khác, chỉ thích ở một mình.”
Nó suy nghĩ chút lại bổ sung nói: “Nhưng mà chị Chiêu Chiêu đánh đàn rất hay, đáng tiếc chị ấy không thể dạy em.”
Thấy Dương Tuệ Dĩnh không nói lời nào, bạn nhỏ Đường Khiêm cho rằng cô Dương bị lời mình nói làm cho không vui, vội vàng nói: “Cô Dương cũng đánh đàn rất hay, em rất thích.”
Dương Tuệ Dĩnh lấy lại tinh thần, cười nói: “Cô Dương không trách Tiểu Khiêm mà. Tiểu Khiêm à, cuộc đối thoại hôm nay của chúng ta coi như là bí mật nhỏ của hai người chúng ta, cả hai người đều không được nói cho ai nghe, được không?”
Bạn nhỏ Đường Khiêm gật đầu cái rụp.
Dương Tuệ Dĩnh lại suy nghĩ trong lòng, căn cứ theo cách nói của Đường Khiêm, cô bé tên Chiêu Chiêu, rõ ràng là bị bệnh tự kỷ.
Nghe nói người bệnh tự kỷ đều có một ít cổ quái, tính cách bén nhọn, cũng khó trách khi đó Đường Chung Dịch khẩn trương như vậy.
Cô ta tưởng tượng đến đó, khúc mắc đối với Đường Chung Dịch, thế nhưng biến mất.