Dương Tuệ Dĩnh nghiêng người tránh ở một bên.
Cô ta nhìn Ninh Chiêu chậm rãi đi về phía mình.
Sau đó, hình như những người hầu đi theo sau lưng cô có chuyện gì đó, nhìn quanh bên này một lượt, phát hiện không có người, đột nhiên đi về một hướng khác.
Hoa viên lớn như vậy chỉ còn lại có Ninh Chiêu.
Đương nhiên, còn có một người là Dương Tuệ Dĩnh tránh trong chỗ tối.
Nhìn Ninh Chiêu tựa như không hay biết gì, trong lòng Dương Tuệ Dĩnh đột nhiên hiện lên suy nghĩ ác độc.
Cô ta biết những người bị bệnh tự kỷ như cô không thể tiếp nhận được kích thích, nếu không vô cùng có khả năng gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Có lẽ, người nhà họ Đường cho tới bây giờ vẫn chưa nói cho Ninh Chiêu biết chuyện cha mẹ cô đã qua đời.
Hiện tại bốn bề vắng lặng, nếu, nếu mình nói cho cô biết, cha mẹ của cô đã qua đời, cô bé này sẽ thế nào? Trong lòng Dương Tuệ Dĩnh hiện lên suy nghĩ này, không tài nào loại ra khỏi đầu được.
Chỉ trong chốc lát Dương Tuệ Dĩnh suy đi nghĩ lại về vấn đề này, những người hầu nhà họ Đường vừa đi rồi đã trở về, cô ta tránh ở chỗ tối nhìn đám người đi xa, biến mất ở cuối đường.
Chuyện này, phải suy nghĩ kỹ một chút, cô ta không thể nhảy vào tròng.
Cố Thịnh Nhân ngồi một mình ở trong phòng, Đường Chung Dịch đẩy cửa tiến vào.
“Chiêu Chiêu.” Anh gọi.
Cố Thịnh Nhân chậm rãi quay đầu nhìn anh.
Đường Chung Dịch rất cao hứng, Chiêu Chiêu cô hiện giờ đã dần dần tiếp nhận sự tồn tại của anh, lúc mình gọi cô, cô sẽ quay đầu lại, có đôi khi thậm chí sẽ nở nụ cười với mình.
Anh lấy ra một vật lớn từ sau lưng.
Cố Thịnh Nhân kinh ngạc phát hiện, cái này cũng giống như bộ quần áo trên người cô bây giờ, cài tóc trên đầu, thậm chí giày trên chân cũng giống nhau y đúc.
Rất rõ ràng, cái này là Đường Chung Dịch cố ý mời người làm.
Đường Chung Dịch nhìn mắt đào hoa của cô gái trừng lớn, trong ánh mắt là sự tò mò hiếm có, cô thậm chí vươn tay thử sờ soạng nó một chút.
Quả nhiên hữu dụng, trong mắt Đường Chung Dịch hiện lên một tia ý cười.
“Nó tên Tiểu Chiêu, sau này sẽ ngủ một phòng với Chiêu Chiêu.” Đường Chung Dịch thấy Ninh Chiêu thật sự thích, lập tức đưa qua.
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Đường Chung Dịch cũng rất vui vẻ. Anh vẫn luôn giữ liên lạc với chuyện gia phụ trách cho Ninh Chiêu, chuyên gia nói tình huống của Ninh Chiêu vẫn luôn rất ổn định, hiện giờ đang trong quá trình chuyển biến tốt, nếu luôn giữ như vậy, sẽ có một ngày, có thể đạt đến trình độ có thể giao tiếp với người khác như bình thường.
Cố Thịnh Nhân cũng rất cực lực phối hợp với “trị liệu” của chuyện gia. Cô không muốn cả đời ở trong thân xác của một người không bao giờ lên tiếng, chỉ là không thể khôi phục nhanh như vậy thôi.
Kinh hỉ của Đường Chung Dịch còn ở phía sau.
Sau khi anh cho Ninh Chiêu một nụ hôn chúc ngủ ngon như thường lệ, chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới tay áo lại bị người nhẹ kéo lại.
Động tác rời đi của anh khựng lại, quay đầu lại không dám tin nhìn người trên giường.
Sau đó, cô bé vốn đã nhắm mắt lại từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, học bộ dáng của anh, nhẹ nhàng khẽ hôn lên trán anh.
Rồi nghiêng mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.