Cố Thịnh Nhân cảm thấy hai ngày gần đây Nguyên Húc có vẻ bận rộn.
Trước kia ngày ngày đều ngồi ở trong phòng bệnh, gần đây lại luôn ăn cơm trưa xong thì bỗng không thấy bóng đâu, mãi đến bữa tối thì mới trở về.
Hỏi tới, cũng chỉ nói là gần đây việc trong công ty khá bận.
“Tích Tích.” Vẻ mặt Nguyên Húc có chút chần chừ.
“Sao vậy?” Cố Thịnh Nhân ăn trái cây Nguyên Húc gọt xong, nghe vậy ngẩng đầu cười hỏi.
Nguyên Húc nhìn nét mặt Cố Thịnh Nhân tươi cười không chút tạp chất, nhắm mắt lại, quyết tâm nói ra: “Bác sĩ nói, tay phải của em, sợ là không có cách nào cầm bút vẽ được.”
Nguyên Húc thấy Tích Tích của anh nghe được câu này nét mặt trở nên tái nhợt, qua lúc sau, cô mới nhìn anh cười nói: “Dưới tình hình này, dù không thể tiếp tục vẽ, em đã cảm thấy ông trời đối xử với mình rất tốt.”
Mặc dù cô nói thế, Nguyên Húc lại thấy rõ ràng tay trái cầm trái cây vì dùng sức mà trắng bệch ra.
Nguyên Húc cảm thấy hốc mắt chua xót, Tích Tích thích vẽ tranh nhiều thế nào anh biết rõ, nói như vậy, chỉ là tự an ủi mình thôi.
Nguyên Húc kìn nén mỗi đau trong lòng lại, lúc xử lí người nào đó thủ đoạn càng tàn nhẫn hơn.
“A!” Trình Nhất Như hét lên thảm thiết, xương ngón tay phải của cô ta bị nghiền nát từng ngón.
Hai mắt đỏ ửng của Nguyên Húc nhìn cô ta, như đang nhìn một người chết: “Sao rồi? Cảm thấy đau không? Cảm giác bị gãy ngón tay không dễ chịu chứ?” Tích Tích của anh càng đau hơn so với thế này.
Mấy ngày nay Trình Nhất Như đã bị tra tấn không còn ra người, cô ta rất sợ ác ma Nguyên Húc này, cũng hối hận vô cùng tại sao mình phải chọc tới Trình Tích Tri, chọc tới Nguyên Húc.
“Tôi sai rồi… tôi thật sự sai…” nước mắt Trình Nhất Như chảy dọc, sám hối hết lần này tới lần khác: “Tôi muốn xin lỗi Tích Tích, tôi có lỗi với cô ấy, tôi đáng chết…”
“Cô không xứng gọi cô ấy là Tích Tích, cũng không xứng nói xin lỗi với cô ấy!” Nguyên Húc nhìn cô ta hững hờ: “Người như cô, không xứng xuất hiện trước mặt Tích Tích, ô uế mắt của cô ấy!”
“Chăm sóc cô ta cho tốt!” Nguyên Húc sai người bên cạnh, ra khỏi nơi này không quay đầu lại.
Anh tắm rửa rồi thay bộ quần áo khác, xác định trên người mình không có bất kỳ chỗ khác thường nào, lúc này mới tới bệnh viện.
Nguyên Húc nhìn chằm chằm cô gái ngủ say trên giường thật lâu, cảm thấy chỉ cần nhìn cô như vậy, sự tàn bạo ở trong thâm tâm mình mới hạ xuống, chỉ còn một vùng yên bình.
“Tích Tích.” Anh gọi cái tên này vô cùng lưu luyến, hôn xuống trán cô một nụ hôn quý trọng.
Sau ba tháng Cố Thịnh Nhân nằm trên giường, cuối cùng được cho phép xuất viện.
Tâm trạng như chim nhỏ xổ lồng, cuối cùng lúc này cô cũng cảm nhận được.
Từ sớm Nguyên Húc đã mua một bó hoa đứng đó đón cô xuất viện, xe đi được một đoạn đường Cố Thịnh Nhân mới phát hiện có gì không đúng.
“Đây không phải đường về nhà.” Cố Thịnh Nhân thấy lạ, con đường này không phải về nhà họ Trình, cũng không phải về nhà họ Nguyên.
Vẻ mặt Nguyên Húc không thay đổi: “Trước tiên không về nhà vội, có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Không đợi Cố Thịnh Nhân hiểu ra chuyện gì “quan trọng hơn” so với về nhà, Nguyên Húc đã dừng xe lại.
Sau đó kéo tay Cố Thịnh Nhân đi tới một nơi.
Cố Thịnh Nhân há miệng ngơ ngác nhìn bảng chữ to sáng loáng: “Tổng cục đăng ký hôn nhân.”
“Anh…” Rõ ràng Cố Thịnh Nhân rất ngạc nhiên.
Nguyên Húc dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Tích Tích, chúng ta kết hôn đi.”