Có một lần Olivia nhìn thấy hắn, hắn đang ở chỗ một căn nhà xây trong khe núi ít người đi tới, ở hai mươi năm.
"Ngươi có nghĩ tới nếu nàng vẫn không tỉnh lại thì sao không?" Thật ra Olivia đã cảm nhận được sức mạnh trong người Cố Thịnh Nhân đang hồi phục một chút xíu, khả năng chỉ vài năm nữa là nàng có thể tỉnh lại.
Hắn ta cũng không trách bộ dạng tình sâu này của Lancelot, thỉnh thoảng cố ý kích thích hắn ta.
Qua nhiều năm vậy, không ngờ hai người trở thành bạn bè.
"Vậy ta vẫn ở bên nàng, chờ tới khi cuối cùng ta không thể ở bên cạnh nàng, hãy đặt tro cốt của ta ở bên cạnh nàng." Lancelot đặt một bó hoa còn mang theo hạt sương cạnh gối của Cố Thịnh Nhân.
Olivia nhìn bộ dạng hắn như vậy, bỗng nhiên rất hâm mộ.
Đáng tiếc, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội yêu một người như vậy.
Cố Thịnh Nhân tỉnh tại vào một mùa thu lá rụng.
Lúc cô tỉnh lại, Lancelot đang ngồi ở bên cạnh cô.
"Nàng tỉnh rồi ư?" Lancelot cười dịu dàng như trước đây, giống như chỉ là một cái chào hỏi thông thường mỗi sáng tỉnh dậy.
Cố Thịnh Nhân cũng nở nụ cười.
"Ừ, ta đã tỉnh."
Trong thế giới này, Cố Thịnh Nhân cũng không biết cô đã ở bên Lancelot bao lâu.
Cô chỉ nhớ mình đã trải qua vô số lần suy yếu và ngủ say, mỗi một lần mở mắt ra, đều là Lancelot nhìn cô cười dịu dàng.
Cuối cùng tuổi thọ kiếm tu không phải vô hạn, Lancelot không thể tránh khỏi đi vào thời kỳ suy yếu.
"Không phải đau lòng." Lancelot vẫn mang bộ dạng trẻ tuổi, hắn vẫn ôm nàng dịu dàng như vậy: "Ta có thể ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy, đã thỏa mãn rồi."
Hắn nhìn Cố Thịnh Nhân: "Mấy ngày này, ta đã mơ rất nhiều giấc mơ đứt quãng về hai chúng ta."
Hắn vừa cười vừa nói: "Hình như chúng ta là người yêu định mệnh vậy, mỗi một đời, ta đều gặp nàng, sau đó, chúng ta đều sẽ hạnh phúc."
Cố Thịnh Nhân có chút nhớ nhung rơi lệ.
"Katyusha, đừng biến đổi ta." Hắn hôn lên môi nàng một cái.
Cố Thịnh Nhân khẽ gật đầu, cô ở cái thế giới này đã qua lâu rồi.
Lancelot đi im lặng không một chút tiếng động, hình như Cố Thịnh Nhân cũng không có đau lòng lắm, cô đặt tro cốt của hắn ở trong phòng ngủ của mình.
Chờ tới kỳ suy yếu tiếp theo tới, cô ôm tro cốt của hắn cùng vào quan tài.
"Điện hạ, con người kia đã chết rồi, bây giờ thân vương điện hạ Bruch đã độc thân, ngoài ngài ra, không ai có thể xứng với nàng ấy." Có huyết tộc của McAvoy nói với Olivia.
Olivia lắc đầu.
Không có ai có cơ hội kia. Người kia chết rồi, Ekaterina cũng sẽ không tỉnh lại nữa.
Hắn ta không đoán sai, sau giấc ngủ đó Cố Thịnh Nhân không tỉnh lại nữa.
Cố Thịnh Nhân trở lại không gian, chuyện đầu tiên làm là gọi hệ thống ra: "Thật ra, ngươi biết thân phận của anh ấy đúng không?"
Cô không ngốc, dù trước đó hệ thống không kiểm tra ra thân phận của người yêu, qua lâu như vậy, không thể vẫn không tra được.
Quả nhiên lần này hệ thống thay đổi câu trả lời: "Kí chủ không đủ quyền hạn, không có cách nào kiểm tra."
Cố Thịnh Nhân: Được lắm, ngươi lợi hại.
"Vậy thì lúc nào ta có quyền hạn?"
Trên người hệ thống lóe lên tia sáng: "Không có quy định, chờ đến khi người kia đồng ý để kí chủ biết, kí chủ mới có thể biết."
Cố Thịnh Nhân:... Cậu thắng!