“Em đã tra được cái gì?” Cố An Kỳ cố gắng kiềm chế giọng nói của mình.
“Bối cảnh của Văn tiên sinh bên cạnh Đường Hải Lâm dường như trước kia không được trong sạch cho lắm, đã từng có hành vi phạm tội. Vì vậy lúc đó chúng em đã không điều tra kĩ hơn do chuyện này quá mạo hiểm nên đã bị trì hoãn. Trong khoảng thời gian này, bên chúng em lại có người đang theo vụ án khác, phát hiện không chỉ Văn tiên sinh, mà thậm chí cả Cao gia cũng liên quan đến bang phái Tân Tấn kia.”
“Cao gia? Cao gia nào?” Cố An Kỳ nhíu mày, trong lòng cô đã có một suy đoán, chẳng qua vẫn chưa thể tin tưởng.
“Nhà mẹ đẻ của mẹ Hứa Toa Toa, Cao Á.” Tiết Tiểu Bảo gằn từng tiếng nói, “Cao gia mở câu lạc bộ đêm nên tiếp xúc với những người này là chuyện bình thường, vì vậy ban đầu chúng em cũng không để ý lắm, nhưng dạo này lại phát hiện quan hệ của Cao gia và cái bang phái Tân Tấn kia hơi bất thường, hình như trên cả mức thân thiết.”
“Cao gia…” Cố An Kỳ nhíu mày, không nói gì thêm.
Chuyện Cao Á ngứa mắt cô đã không phải một hay hai năm, bình thường đều nhắm mắt làm ngơ, cố gắng coi như không nhìn thấy, vì sao đột nhiên lại chọn thời điểm đó để xuống tay? Điều này không phải quá bất thường sao?
“Ýem muốn nói chuyện đó là do bang phải Tân Tấn làm, sau nhưng người thao túng đằng sau là Cao gia?” Cố An Kỳ nói ra suy đoán của Tiết Tiểu Bảo.
“Đúng, không sai.” Tiết Tiểu Bảo nói.
Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói, “Nếu Cao Á muốn hại chị thì thể nào cũng có thủ đoạn của bà ta, vì sao lại chọn cách này? Quá khẩn cấp, quá vội vàng. Bà ta đã đợi được mười mấy năm, mấy tháng nữa sao cũng không đợi được? Chẳng lẽ…”
“Đúng vậy, chị An Kỳ, Cao Á đúng là có nguyên nhân không chờ được.” Tiết Tiểu Bảo thở dài, ” Cao Á vẫn khuyên bảo Hứa Toa Toa về nhà để Hứa Toa Toa quản lý công ty gia đình, chuyện này vốn không hợp với tính cách chiều chuộng Hứa Toa Toa như bình thường của bà ta, vì vậy sau khi cẩn thận điều tra, chúng em mới biết, Hứa tiên sinh bị ung thư, sống không được mấy ngày nữa.”
“Nghe người trong bệnh viện nói, thần trí của Hứa tiên sinh dạo này thỉnh thoảng không được ổn định, luôn nhớ lại chuyện trong quá khứ, thường gọi tên chị và mẹ của chị.” Tiết Tiểu Bảo nói, “Cao Á cảm thấy Hứa tiên sinh sẽ để lại gia sản cho chị chứ không phải mẹ con bà ta, vì vậy em nghĩ đay là động cơ để bà ta xuống tay.”
“Vì gia sản ư?” Cố An Kỳ tức giận đến cười, thật buồn cười, tiền của người kia sao cô có thể nhận được chứ? Ông ta và cô đã đoạn tuyệt quan hệ cha con từ lâu, mà nếu thật thì cô cũng thà quyên góp hết vào cô nhi viện chứ không thèm chạm vào một góc.
“Chị An Kỳ…” Tiết Tiểu Bảo cẩn thận hỏi, “Chị ổn chứ?”
“Chị không sao, em nói tiếp đi.” Cố An Kỳ bình ổn lại tâm trạng.
“Đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Manh mối này rất quan trọng, cho nên em cảm thấy có thể là do bà ta làm.” Tiết Tiểu Bảo nói. Thật ra anh còn nghi ngờ hai người khác nữa, một là Hứa Toa Toa, hai là Kiều Trí Viễn. Người ngoài đoàn làm phim khó có thể ra vào trường quay một cách dễ dàng, nhưng nếu là người trong đó thì lại khác.
Chỉ là rốt cuộc là Hứa Toa Toa hay Kiều Trí Viễn, anh thật sự không biết.
“Chị biết rồi, cám ơn em Tiểu Bảo.” Cố An Kỳ nói, tâm trí đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Đừng khách sáo, chị An Kỳ, nếu sau này còn chuyện gì em sẽ lại liên lạc với chị.” Tiểu Bảo nói.
“Được, cám ơn em.” Cố An Kỳ nói rồi cúp máy.
Nghĩ lại, cả đời này cô hận nhất Hứa gia và Cao gia. Ngày trước thật ra Lâm gia cũng thuộc dạng giàu có, tài sản của Hứa gia sở hữu bây giờ đều là đồ cưới mà Lâm gia cho mẹ của Lâm Huyên Di. Mẹ của Lâm Huyên Di là người rất đơn giản, lúc người kia khuyên bà đầu tư cổ phiếu, cầu xin bà giúp đỡ về mặt tài chính, bà đều không do dự lấy đồ cưới của mình ra. Khi đó Cao gia vẫn chẳng phải nhà giàu, chẳng qua chỉ là một đám nhà nghèo mà thôi. Cao Á cũng chẳng phải đại tiểu thư gì mà chỉ là thư kí của người kia.
Vì thường xuyên qua lại đưa tài liệu nên quan hệ của Cao Á và mẹ cô vẫn rất tốt, hai người giống như hai chị em, nhưng người chưa từng bị người khác hãm hại như mẹ cô như thế nào cũng không thể ngờ được chính người chị em tốt này đã cướp đi tất cả của bà.
Mấy năm trôi qua, Hứa gia đã lừa hết số tài sản của mẹ, ngoài mấy trang sức ngày thường mẹ cô hay đeo, còn lại tất cả đều bị họ phân chia với nhau. Cao Á cũng dần dần lòi đuôi, đầu tiên là bắt người kia ép mẹ cô đã bị bệnh nguy kịch kí tên vào đơn li hôn, sau đó lại bỏ cô ở cô nhi viện, một loạt thủ đoạn cũng chỉ có thể miêu tả bằng từ “Mạnh mẽ vang dội”.
Cố An Kỳ hận những người thấu xương, nhưng cô hiểu rõ mình không hề trầm tĩnh như vẻ bề ngoài, giống như Tô Dật Phàm, họ đều mang mặt nạ lạnh lùng, nhưng sau khi tháo xuống, bản thân mình điên cuồng, mất khống chế đến mức nào thì ngoài mình ra, không ai có thể biết được.
Cố An Kỳ biết mình không được bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, nếu không thể khống chế được sự thù hận này thì cô sẽ tự chôn vùi cuộc sống của mình. Để có cuộc sống bình thường, cô đã thử rời xa những người khiến cô khó chịu, nhưng chính những người đó cứ bám dai dẳng không ngừng.
Ha, lúc cô đồng ý dẫn Hứa Toa Toa vào giới giải trí, chắc người đó vui vẻ lắm. Ông ta bề ngoài thì tỏ ra bất đắc dĩ nhưng bên trong lại tồn tại vài phần ác ý. Với thân phận, địa vị, tiền tài của người đó, đưa Hứa Toa Toa vào vòng giải trí là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng lại cứ ép cô phải dẫn Hứa Toa Toa vào, ở bề ngoài thì nói cho dễ nghe là “chị gái dẫn em”, nhưng trên thực tế thì sao? Không phải là muốn cô phải khó chịu sao?
Sau khi cô đồng ý dẫn Hứa Toa Toa vào giới giải trí, bề ngoài là đã báo đáp công lao dưỡng dục của ông ta, từ nay về sau, hai bên đã sòng phẳng, nhưng thực ra thì sao? Hứa Toa Toa một khi là do cô dẫn vào, sẽ luôn bị gắn cho cái mác của Lâm Huyên Di. Nếu Hứa Toa Toa nói điều gì hoặc làm gì bất lợi với cô, lập tức sẽ bị chỉ trích là người “Ăn cây táo rào cây sung”, “Vong ân phụ nghĩa”, “Không biết báo đáp”.
Người trong giới thoạt nhìn thì qua loa với vài thứ, nhưng đối với những người đã tạo cho mình ân tình, cơ hội, hoặc đặc biệt là dẫn mình vào giới thì vô cùng coi trọng. Người “Vong ân phụ nghĩa”, “Trả đũa” như cô ta thì chẳng ai muốn tiếp xúc, hơn nữa các diễn viên tiền bối cũng không thích hậu bối như vậy. Cố An Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Toa Toa đã nhìn ra sự khinh thường, miễn cưỡng trong mắt cô ta, cô cũng đã đoán có một ngày Hứa Toa Toa sẽ đâm cô một đao thật đau sau lưng.
Chẳng ai mang một người vào giới giải trí rồi lại để lộ ra là mình đang chèn ép người ta, như vậy đối với cô mà nói chỉ có bất lợi, chỉ thể hiện cô là người nhỏ mọn. Nếu đã phải diễn, thì phải diễn đến cùng. Sau khi dẫn Hứa Toa Toa vào giới giải trí, cô chẳng những không đàn áp mà còn tạo cho cô ta không ít cơ hội. Cô vẫn xây dựng hình tượng tiền bối hoàn hảo luôn suy nghĩ cho hậu bối, cứ như vậy tạo cho Hứa Toa Toa ảo giác cô ta đã có thể vượt mặt cô.
Có một lần Hứa Toa Toa nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh, định lật đổ cô, để cướp vai chính trong bọ phim truyền hình của cô thiếu chút nữa còn làm cô bị thương, cuối cùng lại trở thành một tin tức dài cho báo chí đưa tin. Cô kín miệng như bưng, không đề cập đến câu nào lại càng khiến nhân cách của Hứa Toa Toa xuống thấp.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, rất nhiều người hâm mộ của Lâm Huyên Di bắt đầu ghét Hứa Toa Toa, gọi cô ta là “ngớ ngẩn”, còn fan của Hứa Toa Toa rất ít khi nói xấu Lâm Huyên Di, thậm chí không ít người vẫn nghiêng về phía Lâm Huyên Di.
Ai cũng nghĩ cô bị Hứa Toa Toa làm lu mờ, không nhưng lại không biết người bị lu mờ từ trước đến nay chưa bao giờ là cô, mà chính là Hứa Toa Toa.
Sau đó Hứa Toa Toa bị đóng băng một thời gian, sau khi trở lại trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng quan hệ giữa hai bên vẫn không thể nào hòa thuận. Mặc dù vẫn thuận lợi leo lên trên, mặc dù đúng là cô ta cũng có chút bản lĩnh, nhưng ít nhiều cũng là do dựa vào bối cảnh của người kia. Các tiền bối rất ít khi để mắt đến Hứa Toa Toa, nhưng phần lớn lại rất quan tâm giúp đỡ Lâm Huyên Di khiêm tốn lễ phép. Khi Lâm Huyên Di có cảnh diễn cần vị tiền bối diễn vai cha hoặc mẹ, mọi người đều xem xét lịch trình rồi thoải mái đáp ứng diễn với cô.
Hứa Toa Toa sau này cũng đi đến được vị trí “chị hai”, nhưng mãi mãi cô ta vẫn không thể vượt qua được Lâm Huyên Di, đối với một người kiêu ngạo mà nói, chuyện vĩnh viễn bị người khác giẫm dưới chân không ngóc đầu lên được là chuyện đau khổ nhất. Chuyện này còn thú vị hơn cả đuổi cô ta ra khỏi giới giải trí đúng không?
Cố An Kỳ nhìn Hứa Toa Toa như vậy, vẻ mặt căm hận đứng trước mặt cô thì rất muốn cười. Rõ ràng người bị cướp đoạt cha mẹ, cướp đoạt nhà, cướp đi tất cả là cô mà cô còn chưa hạ thủ với Hứa Toa Toa thì Hứa Toa Toa có làm gì có tư cách để hận? Đúng là quá mức nực cười. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Hứa Toa Toa luôn tồn tại ý niệm muốn hại Lâm Huyên Di, không phải sao?
Sau khi ngắt điện thoại, Cố An Kỳ nở nụ cười đầu tiên. Người kia bị ung thư ư? Ha ha, cái này có thể xem là bị báo ứng không? Khéo môi cô cong lên nụ cười nhàn nhạt, rất muốn cười ra tiếng, nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc không thể phát ra tiếng cười nào mà chỉ là vài tiếng như khóc.
Nhiều năm như vậy, cô và Cao gia vẫn hòa bình với nhau. Cô vẫn cảm thấy mình đã đoạn tuyệt quan hệ với nơi đó, không cần vì mấy con ruồi bọ này mà nhiễu loạn tâm trí, nhưng cô cũng thật không ngờ, cuối cùng Cao gia vẫn không chịu buông tha cô.
Nắm chặt di vật của mẹ, cô nghĩ lại những người đó dùng thứ này để bán đấu giá, cả người nhịn không được phát run, tức giận đến run rẩy. Buổi bán đấu giá hôm đó cô đã phát hiện, chiếc mặt nạ này cô không thể đội nữa. Cô không thể tiếp tục giả vờ làm fan sùng bái Hứa Toa Toa, nhưng mà nay cô lại tin tưởng sự hận thù trong nhiều năm qua chưa hề phai nhạt, chỉ là bị đè nén xuống mà thôi.
Những người đó chưa từng mất đi thứ quý giá nhất nên vẫn chưa nếm trải cảm giác đau lòng là gì. Một khi đã như vậy thì cho họ biết cảm giác mất đi thứ mình trân trọng nhất, rơi vào vực sâu tuyệt vọng đi. Những khổ sở cô đã trải qua cô cũng muốn cho họ phải nếm trải.
Chiếc hộp Pandora chon giấu trong đáy lòng Cố An Kỳ hơn hai mươi năm cuối cùng đã được mở ra.