Trịnh Văn Quân có tài bẩm sinh, là một nghệ sĩ rất chịu nỗ lực, những kĩ thuật biểu diexn của Cố An Kỳ chính là một kích thích lớn khiến Trịnh Văn Quân cũng giảm bớt số lần NG, toàn bộ tổ kịch đều có thể thấy được sự tiến bộ của anh.
Cũng giống như cuộc đánh cược giữa Âu Dương Thừa và Lâm Hạc Quần, cô không hề vì mình mà khiến MV quay lại. Nghĩ đến đây Lâm Hạc Quần có chút bực mình, lại bị tên hồ ly Âu Dương Thừa kia chơi một vố, khiến cho anh làm không công một lần.
Tiến độ lúc đầu đặt ra chính là hai tuần quay nhưng giờ được rút ngắn lại không ít, không quá vài ngày Cố An Kỳ đã quay chụp xong phần mình, chỉ còn đoạn cuối là cảnh Tiểu Thu nói lời tạm biệt Tiểu Dã. Cảnh này quay xong, tiếp theo là cảnh Trịnh Văn Quân diễn một mình.
Trải qua mấy ngày làm việc cùng nhau, cả Cố An Kỳ lẫn Trịnh Văn Quân cũng hiểu biết đôi chút về đối phương, Trịnh Văn Quân cũng không ghét Cố An Kỳ như lúc đầu nữa, mà ngược lại còn bí mật cùng Cố An Kỳ trao đổi không ít kĩ năng diễn xuất, cũng do đó mà anh xua tan được không ít thành kiến lúc đầu về Cố An Kỳ, nói hai người từ thù trở thành bạn cũng không sai.
Phần quay ngày hôm nay hoàn thành, Cố An Kỳ phải rời khỏi tổ kịch, Trịnh Văn Quân cùng những nhân viên hậu đài của tổ kịch khác đều muốn mời cô ra ngoài ăn bữa cơm, xem như cảm ơn cô đã giúp đỡ họ mấy ngày nay. Cố An Kỳ vui vẻ đồng ý.
Tiến trình quay chụp quá sức thuận lợi, ước chừng đến chạng vạng tối, thì toàn bộ tổ kịch thu lại đồ đạc cùng nhau đến một quán rượu, bao một phòng nhỏ, mọi người cùng nhau ăn uống. Bởi vì ngày mai còn có buổi quay chụp nên mọi người rụt rè không dám uống, nhưng không lâu sau thì đã bị Lâm Hạc Quần gọi mang đến hai chai bia.
Mấy ngày quay chụp với nhau làm cho mọi người có tinh thần gần gũi hơn, lần này coi như là thả lỏng một lần cũng tốt. Lần này Trịnh Văn Quân mời, nên mọi người cũng không khách sáo, mở rộng bụng, thỏa thích ăn uống.
“An Kỳ, lần này cô diễn thật rất tốt. Về sau nếu có cơ hội, chúng ta lại hợp tác nhé!” Uống rượu hơi quá, Lâm Hạc Quần cũng chút say say.
Tuy nói cùng với Âu Dương Thừa kia đánh cuộc, và người thua là anh, để cho tên kia được một người làm không công, nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng gì đên việc anh tán thưởng Cố An Kỳ. Đối với người có tài như vậy, anh không ngại đề cử.
“Cảm ơn đạo diễn Lâm.” Cố An Kỳ kính Lâm Hạc Quần một ly.
“Được!” Lâm Hạc Quần uống một hơi cạn sạch, lại rót cho mình thêm mấy ly, uống rượu như vậy thì khiến cho mình không say không được.
“Uống, uống, uống nào! Tất cả uống đi!” Lâm Hạc Quần đã quá say, nói chuyện đã có chút quá đà. Kỳ thật, ngoài Lâm Hạc Quần ra, người thật sự không say chỉ còn ít, những người khác ai cũng say nặng.
Trịnh Văn Quân nhìn mọi người lắc qua lắc lại, bất giác thấy hơi đau đầu: “Nhiều người như vậy thì phải làm sao đây trời?”
“Gọi điện cho Dương tiên sinh đến xử lý đi.” Cố An Kỳ xoa xoa hai bên thái dương. Tuy rằng cô đã cố để uống ít nhưng cũng có chút say. Xem ra là cô vẫn đánh giá cao thân thể này quá rồi, lúc này cô thật đã có cảm giác không chút thoải mái tí nào, thầm nghĩ nên về nhà sớm một lát, ngủ một giấc tĩnh dưỡng thôi.
Cố An Kỳ nói xong thì đứng dậy, đi ra ngoài, Trịnh Văn Quân nhìn bước chân của cô đi đứng không xong, xiêu xiêu vẹo vẹo, ngay lập tức đuổi theo, đỡ lấy cô: “Này, một mình cô có thể về nhà được chứ? Hay là đợi Dương tiên sinh đến rồi cùng xử lí việc này đi.”
“Không có gì đâu! Tôi vẫn rất tỉnh, anh đi vào trong xem bọn họ đi, tôi kêu một chiếc xe trở về cũng được.” Cố An Kỳ làm bộ vẫy tay, vừa lúc có một chiếc xe taxi dừng trước cửa tiệm.
“Được rồi, nhớ cẩn thận đấy!” Trịnh Văn Quân đưa Cố An Kỳ lên xe, còn mình trở vào tiệm, anh còn có một đám bợm nhậu cần giúp đỡ đây.
Về đến nhà thì uống hết bát canh giải rượu, nghỉ cả đêm, hôm sau tỉnh lại thì không còn thấy gì, nhưng đầu vẫn còn hơi nhức. Nghĩ tới chiều còn có khóa học luyện chụp ảnh thì ngay lập tức không chậm trễ, thu dọn mọi thứ rồi đi ra cửa.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông.” tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
“Xin chào, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ xoa xoa hai bên trán, có chút phờ phạc nói.
“An Kỳ, bây giờ cô đang ở đâu?” Dương Văn Lâm lo lắng hỏi.
“Tôi ở ngay dưới lầu công ty, sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Đừng vào công ty, cô mau đi đi. Thôi xong, không còn kịp rồi.”
“Hả?” Cố An Kỳ không rõ chuyện gì, nhưng cô đã vào đại sảnh rồi.
Vừa thấy đối tượng của scandal xuất hiện, các phóng viên mắt lóe sáng, giống như chó thấy máu vọt lại. Trong mấy giây Cố An Kỳ ngây người thì đám người ngay lập tức vây lại, chắn Cố An Kỳ ở bên trong. Khi Cố An Kỳ có phản ứng lại thì đã không còn đường thoát, bị một đám người nhốn nháo, giống như bao cát bị ném đi, di động trên tay cũng không biết đã đi đâu.
“Cố An Kỳ, tôi là phóng viên nhật báo Chuối Tiêu, scandal giữa cô và Trịnh Văn Quân là thật ư?”
“Cô với Văn Quân đã phát triển đến đâu rồi?”
“Có phải cô đã lợi dụng Trịnh Văn Quân không?”
“Vì sao cô lại rời khỏi Giải Trí Châu Á mà đầu quân Đông Phong? Có phải bởi vì Trịnh Văn Quân không?”
“Cố An Kỳ, xin cô hãy trả lời.”
“Cố An Kỳ…”
“Cố An Kỳ…”
“Ong ong…” Cố An Kỳ cảm thấy đầu của mình sẽ sớm nổ tung, căn bản không nghe họ nói gì, chỉ thấy một đám phóng viên cứ liên tục đóng mở miệng. Nhưng chuyện này cô thật sự không rõ gì cả, từ lúc bước vào công ty thì cô không thể xâu chuỗi được những gì họ nói, bất kể cái gì cũng không thể mở miệng. Đối mặt với ống kính camera, cô lại càng không thể khinh bỉ lũ bọn họ được nếu không hôm sau báo lại đăng tin tức — Một ngôi sao hạng ba phong lưu dâm đãng.
“Mong mọi người đừng chen lấn như vậy, công ty sẽ giải thích chuyện này.” Dương Văn Lâm vội vàng chạy từ trên lầu xuống, một bên gọi bảo vệ đưa phóng viên ra, một bên kéo Cố An Kỳ vào trong.
“Phù…” Cố An Kỳ bước vào công ty, cả người thở ra nhẹ nhàng. Rốt cuộc đã bao lâu rồi cô không bị bao vậy như thế? Tóm lại là đã xảy ra chuyệng gì? Mới sáng sớm mà đã có cảnh như thế? Làm hại cô suýt đánh mất nửa mạng.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Cố An Kỳ nhăn mày. Mới sáng sớm mà bị vây như vậy, dù thế nào cũng không thể thoải mái được, huống chi cô còn rất đau đầu.
“Còn không phải vì cái này sao!” Dương Văn Lâm đưa cho cô quyển tạp chỉ giải trí: “Aizz, cô tự xem đi.”
Đầu đề viết “Namca sĩ nổi tiếng Trịnh Văn Quân quan hệ với người mẫu quảng cáo Cố An Kỳ” Ảnh bìa tạp chí là bức ảnh Trịnh Văn Quân dìu Cố An Kỳ lên xe, mở tạp chí đọc qua một lần, cô đúng là vừa muốn khóc lại muốn cười.
Cái này rõ ràng là toàn bộ tổ kịch liên hoan, sao lại trở thành chỉ có cô và Trịnh Văn Quân ăn cơm? Người viết bài báo này thật đúng là có đủ hứng thú, chẳng nhẽ trong mắt tên này người ở tổ kịch đều là quỷ sao?
“Công ty tính xử lí thế nào?” Cố An Kỳ biết được sự tình, trong lòng cũng trở nên tốt hơn một chút. Dù sao những vụ scandal ở giới showbiz vốn là bình thường, cũng không có gì lạ.
“Gần đây Văn Quân đang quảng cáo cho MV mới, cô cũng cần biết chút tin tức chứ.” Dương Văn Lâm không trực tiếp trả lời. Khi anh nói ra câu này, Cố An Kỳ hiểu được, công ty tính lợi dụng scandal này là để quảng bá cho album mới của Trịnh Văn Quân, nhân tiện cũng là muốn thu hút sự chú ý vào cô.
“Nhưng Trịnh Văn Quân đang quảng bá chưa chắc đã muốn gặp tôi, đây chính là mạo hiểm…” Cố An Kỳ nhướng mày, buông tạp chí trong tay xuống.
“Cứ xem tình hình mà liệu thôi, hiện tại bên ngoài ngôn luận phát biểu không đúng, đợi cho tin này lắng xuống, rồi lại một lần nữa phát biểu tuyên bố, tiến hành một scandal thứ hai.” Dương Văn Lâm đẩy gọng kính trước mũi lên, “Trong khoảng thời gian này cô nhịn một chút, ít ra khỏi cửa, dù sao thì scandal của cô với Trịnh Văn Quân mà nói thì cũng có lợi cho cô.”
Anh ta vẫn như trước đây, khôn khéo đến mức khiến người ta tức giận. Cố An Kỳ bĩu môi, không nói gì thêm.