Ai… Sớm biết vậy thì đã không đồng ý chuyện này, phải dạy cách diễn cho một đống người thế này đúng là phiền!
Đậu Đông Thanh trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn mời các stylist vào, giúp các diễn viên chọn quần áo trang sức. Làm hết mọi thứ xong cũng hết cả một ngày.
“Tất cả lại đây cho tôi.” Đậu Đông Thanh nhìn mọi người đã chuẩn bị xong, “Nghe tôi nói đây. Đây là trường quay của tôi, địa bàn của tôi, không muốn nghe tôi nói và hét thì bây giờ có thể cút cho tôi. Nếu ở lại thì cấm dùng chiêu khóc nhè mè nheo. Nếu mà bị nhòe, không ai chờ cô cậu hóa trang một lần nữa đâu!”
Cố An Kỳ đứng một bên gật đầu theo mọi người. Chiêu này của Đậu Đông Thanh kỳ thật rất hợp lý, so với khóc lóc ồn ào do bị áp lực, diễn càng ngày càng kém, không bằng ngay từ lúc bắt đầu nói rõ ràng mọi chuyện sau này để vài người làm công tác chuẩn bị, không muốn quay thì đi, mà muốn quay thì ở lại. Chẳng những trong khoảng thời gian ngắn làm cho tất cả mọi người đều hiểu rõ tính tình nóng nảy của vị đạo diễn này, cũng khiến mọi người nghe theo mệnh lệnh của ông.
Đậu Đông Thanh mặc dù thất học, lúc mắng chửi người khác thương hay lôi “Tam Tự Kinh” ra, nhưng ông có đủ bản lĩnh, tư cách để mắng. Khi ông dạy dỗ diễn viên, kỳ thật cũng đã nói cách phân tích nhân vật sâu sắc cho người đó biết.
Trong một tiếng ngắn ngủi, Đậu Đông Thanh đã tập trung mọi người lại, bắt đầu chỉ cách diễn xuất.
Cố An Kỳ cũng chuyên tâm học tập, đi lên đằng trước nghe Đậu Đông Thanh dạy bảo.
“Nghe đây, ngay từ lúc bắt đầu diễn, tất cả đừng khóc vội. Nếu khóc ngay thì cảnh này sẽ hỏng, đầu tiên thể hiện cảm xúc của mình trước, tưởng tượng nếu người thân mình xảy ra chuyện thì mình sẽ làm gì tiếp theo. Không biết làm gì thì trưng vẻ mặt lo lắng, khẩn trương cho tôi, nếu nghĩ không ra mà còn không thể hiện được vẻ mặt đó thì lập tức sẽ bị loại khỏi đoàn làm phim.” Đậu Đông Thanh dừng một chút rồi nói tiếp, “Sau đó, lúc người đóng vai đại phu, đúng, chính cậu, đi ra từ phía sau, tay che thùng thuốc, đầu có thể hơi thấp một chút, cố gắng bày ra dáng vẻ không lạc quan. Tứ nãi nãi bắt đầu khóc, hoa lê đẫm mưa, nhớ phải nức nở, mà phải khóc thế nào để mời gọi đàn ông mới được. Sau đó cô, đại nãi nãi đi lên tát một cái cho tôi, tôi nói là đánh thật, đừng có giả vờ. Uy nghiêm vào, giọng nói cũng phải vang. Vừa rồi cô nói nhỏ như muỗi kêu, có khí chất của chủ mẫu không hả? ! …”
Đậu Đông Thanh nói qua một lần, vài nhân vật quan trọng xuất hiện trong kịch bản đều lôi ra nói. Tuy phương pháp chỉ đạo này, khụ khụ, hơi đặc biệt, nhưng ít nhất vẫn còn hữu ích. Chẳng qua thời gian có hạn, ông cũng chỉ nói được một vài nhân vật quan trọng, mấy nhân vật nhỏ bé không đáng kể khác hoặc vai phụ nhỏ như Cố An Kỳ, ông không nhắc tới.
“OK, tất cả hiểu chưa? Hiểu rồi thì chính thức quay. Toàn bộ đầu óc tập trung lên, quay cho tốt! Biết chưa?” Đậu Đông Thanh lớn tiếng hô, mọi người gật đầu như băm tỏi. Đậu Đông Thanh dường như đã hài lòng, đi nhanh về vị trí của đạo diễn.
Sau khi điều chỉnh góc độ đèn và vị trí diễn viên, cảnh này chính thức được quay.
“Chuẩn bị! 3, 2, 1! Action!” Bảng clapperboard bị dập mạnh xuống.
Không thể không nói Đậu Đông Thanh chỉ đạo rất hiệu quả, ngay từ đầu mọi người đã nhanh chóng nhập vai, vẽ ra cảnh tượng Tần gia khẩn trương, lo âu.
“Đại phu! Đại phu, lão gia nhà ta rốt cuộc bị làm sao?” Đại nãi nãi nhìn đại phu đi ra, vội vàng nghênh đón.
“Ai… Cái này…” Đại phu phất phất tay, bảo vệ chặt chẽ cái hòm thuốc, “Chỉ có thể nghe theo thiên mệnh thôi .” Đại nãi nãi vừa nghe xong lập tức run rẩy, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Nghe, thiên, mệnh…
Vậy, rõ ràng nói lão gia không thể trị được!
Đậu Đông Thanh ra dấu tay, ống kính từ từ kéo ra xa, từ góc độ bên ngoài nhìn vào người trong phòng.
Đậu Đông Thanh cẩn thận nhìn ống kính giám sát, đột nhiên nhíu mày.
Cảm giác hình ảnh này, hình như không đúng. Không, phải nói là cảm giác về điểm cân bằng sai rồi.
Chết tiệt ! Rõ ràng góc độ máy quay hướng đến trung tâm, nhưng tầm mắt của ông lại bất tri bất giác* dời đến một góc.
(*bất tri bất giác: Có hai nghĩa: 1) Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý-trí. 2) Không có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động trong một thời gian.)
Cố An Kỳ diễn thứ nữ tam tiểu thư, mặc một áo dài in hoa sen đã được giặt và hồ* qua , co rúm lại ngồi ở một góc gần cửa mày nhẹ nhíu lại, bàn tay hơi run rẩy. Đôi chân nhỏ nhắn đi giày gấm không ngừng co về phía sau, dường như rất muốn chạy thoát khỏi áp lực nơi đây.
(* bột hồ: Bột màu trắng, dùng hồ cứng quần áo vải vóc, giúp vải vóc trơn dễ ủi (rút ngắn thời gian ủi), hoạt chất kháng lại các vết bẩn , giảm nguy cơ gây nóng cháy vải vóc trong quá trình ủi, an toàn và phân hủy sinh học)
Cô đang sợ hãi. Run rẩy rất nhẹ mang theo sợ hãi. Nhưng khác với những người ở đây đang sợ hãi lão gia mất, sợ mất đi thế lực, cô như một đứa trẻ vô thần, sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm, theo bản năng sợ hãi người và chuyện xung quanh.
Cơ thể khẽ run, đầu cúi xuống, rõ ràng có rất nhiều người ở đó, nhưng chỉ cô mới khiến cho Đậu Đông Thanh cảm thấy cô ngồi trong góc đang sợ hãi và kinh hãi thật sự.
Động tác rất nhỏ, hô hấp mỏng manh. Cô như đang cố gắng che giấu sự tồn tại của mình, muốn trốn tránh người trong tiền sảnh.
Mỗi một chi tiết nhỏ Cố An Kỳ đều kiểm soát rất tinh tế. Rõ ràng đều trong cùng một cảnh với các nhân vật khác, nhưng dường như một lớp phân cách kì diệu đã được mở ra.
Cái này không chỉ là diễn bề ngoài nữa, mà đã diễn từ sâu trong xương tủy !
Đậu Đông Thanh không đặt ánh mắt lên ống kính giám sát nữa mà nhìn trực tiếp mọi người diễn trong trường quay. Góc độ khác nhau, Đậu Đông Thanh nhìn Cố An Kỳ lại có cảm giác khác. Ông hơi sửng sốt, đột nhiên đã hiểu vì sao tên béo Lâm Hạc Quần kia luôn khen Cố An Kỳ trước mặt ông như thế.
Cô, diễn viên Cố An Kỳ này, quả thực là có bản lĩnh.
Trong kịch bản thứ nữ tam tiểu thư là người mắc chứng tự bế sợ hãi đám đông nghiêm trọng, sợ hãi đứng ở nơi có quá nhiều người, không thích nói chuyện, quái gở nên không được người khác yêu thương. Thân là một thứ nữ tiểu thư, nhưng cho tới bây giờ chưua được hưởng đãi ngộ của tiểu thư, vẫn chỉ được đối đãi như một nha đầu. Từ nhỏ đến lớn số lần nàng chân chính ra khỏi viện rất ít, mối quan hệ với các nãi nãi cũng rất qua loa.
Điều này không dễ thể hiện ra ngoài, hoặc nên nói, đoạn có nhân vật của Cố An Kỳ xuất hiện Đậu Đông Thanh vốn chỉ định lướt qua, nhưng sau khi nhìn cô diễn, Đậu Đông Thanh bỗng nhiên lại thay đổi ý định ban đầu.
“Lão gia… Ô… Lão gia…” Tứ nãi nãi dường như không kìm nén được nữa, òa khóc, hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống hai má, đôi mắt đẫm lệ, dáng vẻ nhìn thấy đã thương.
“Bốp” Đại nãi nãi tát mạnh vào mặt Tứ nãi nãi, “Khóc, trời còn chưa có sụp đâu, khóc cái gì!”
Cố An Kỳ nghe thấy “Bốp” một tiếng, dường như bị hoảng sợ nên thân thể đột nhiên run lên, sau đó dần dần cứng đờ, nhìn hai người đang đứng giữa tiền sảnh, cô lại cúi đầu, tiếp tục im lặng.
“Đại nãi nãi, đại thiếu gia còn chưa trở về, vậy… Vậy phải làm sao bây giờ ?” Tam nãi nãi vội vã hỏi.
“Đừng lo lắng, để ta yên tĩnh suy nghĩ.” Đại nãi nãi cau mày nói.
Đang trong lúc do dự, đột nhiên ngoài cửa có tiếng kêu: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia đã trở lại!”
Đậu Đông Thanh nhìn hai mắt Cố An Kỳ dường như đột nhiên còn có thần thái hẳn lên, lặng lẽ nhìn cửa như đang chờ mong cái gì đó. Giống như trong nháy mắt cô đã sống lại.
Cơ thể cô hơi nghiêng về phía trước, hai mắt phát sáng nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng hơi cong lên, dáng vẻ như thấy được người nào đó, đang muốn đến gần. “Cut!” Trợ lý thấy Đậu Đông Thanh thất thần không kêu dừng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn nhóm diễn viên sắp chịu hết nổi, ông tự tiện hô một tiếng “Dừng” .
Đậu Đông Thanh cũng bị tiếng “dừng” của trợ lý làm bừng tỉnh, ông quay đầu nhìn Cố An Kỳ, phát hiện vẻ mặt cô đã dịu xuống, trong mắt cô không còn hy vọng như vừa rồi nữa. Khuôn mặt đạm mạc, bình tĩnh không mang theo chút cảm xúc nào.
Mọi người đều nhìn Đậu Đông Thanh, dường như chuẩn bị nghe ông nói cảnh này “Qua” hay “Chưa được”. Chẳng qua Đậu Đông Thanh chỉ cau mày không nói lời nào, điều này làm cho mọi người cũng bối rối theo, không biết nên làm như thế nào.
“Nghỉ ngơi 10 phút, Cố An Kỳ, cô lại đây.” Đậu Đông Thanh hô, gọi Cố An Kỳ lại.
Mọi người nghe Đậu Đông Thanh nói nghỉ ngơi, lập tức thở nhẹ nhõm một hơi. Chẳng qua ánh mắt mọi người nhìn Cố An Kỳ có trào phúng, lúc này bị gọi lên, chắc là vừa phạm sai lầm, chờ bị dạy dỗ. Ha ha, nghệ sĩ hạng ba vẫn là nghệ sĩ hạng ba thôi, không nhập được vào đâu.
Cố An Kỳ nghe Đậu Đông Thanh gọi tên cô, trong lòng cũng khó hiểu. Cô vừa rồi dường như cũng không làm động tác nào ngoài phạm vi nhân vật, nói đúng ra, tất cả thứ cô làm đều hợp lẽ thường, chẳng lẽ phạm sai lầm gì? Cô khẽ nhíu mày, sắc mặt dịu lại, đi tới chỗ Đậu Đông Thanh.