Chẳng lẽ lần này Hứa Toa Toa gây ra chuyện lớn gì khiến Tống Khánh Phong ngay cả giả vờ cũng quên? Hay là…
Cố An Kỳ nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt đối phương.
“Lát nữa nhớ đưa kịch bản của Jim Victoria cho tôi.” Giọng của Hứa Toa Toa không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, giống như muốn khoe khoang địa vị của mình.
Lời nói của Tống Khánh Phong bị nghẹn trong cổ họng, muốn nói nhưng lại nói không nên lời. Cố An Kỳ thu vẻ mặt của anh ta vào mắt, trong lòng lại càng xác định suy đoán của mình, chuyện Hứa Toa Toa quay phim Hollywood có lẽ đã xảy ra vấn đề.
Cô bình tĩnh xoay người, không nhìn động tác của những người đằng sau nữa. Tống Khánh Phong không phải người dễ dàng bại lộ cảm xúc, nếu dùng cách khoa trương như vậy để hấp dẫn sự chú ý của người khác, vậy mục đích của anh ta chính là người nào đó không phải Hứa Toa Toa.
Fernando cùng người của “Văn thiến tịnh ảnh” căn bản không có liên quan đến diễn xuất, như vậy người duy nhất có liên quan… Cũng chỉ có cô. Vì sao phải để cô phát hiện? Vì sao phải diễn trò trước mặt cô?
Cố An Kỳ hiện tại vẫn đoán không ra, nhưng cô dám khẳng định, Tống Khánh Phong làm như vậy là vì muốn Cố An Kỳ nghi ngờ chuyện gì đã xảy ra. Đối phương nếu muốn cô phát hiện, vậy cô cứ cố tình giả vờ hồ đồ đấy. Cô muốn nhìn xem, Tống Khánh Phong còn muốn hạ thủ như thế nào.
Hứa Toa Toa tạo hình xong thì bắt đầu đi chụp ảnh, mà tổng biên tập của “Văn thiến tịnh ảnh” cũng đi tới phỏng vấn Cố An Kỳ.
Sau khi chụp xong, Hứa Toa Toa rời khỏi studio, Cố An Kỳ nhìn theo bóng dáng cô ta rời đi chỉ lạnh lùng cong môi. Cô không phải lính mới của giới này, muốn động đến cô ư, chỉ sợ không có dễ như vậy.
Không lâu sau đã có ảnh chụp của Hứa Toa Toa, xem ra kết quả khá tốt. Đợi cô ta hoàn toàn rời khỏi, Fernando lại giúp Cố An Kỳ tạo hình, hiển nhiên lúc này Fernando dốc sức hơn rất nhiều so với lúc tạo hình cho Hứa Toa Toa, mái tóc của Cố An Kỳ được chia ra thành từng búi nhỏ, cuốn lên rồi lại tách ra, cuối cùng tạo thành kiểu tóc của ca sĩ thời dân quốc rất nữ tính.
Hôm nay trang phục được tài trợ bởi “Pamir”, là một bộ trang phục sườn xám, phía sau hoàn toàn hở lưng, phía trước được trang trí bởi một đuôi cá hình tam giác. Fernando không trang điểm cho Cố An Kỳ quá đậm, chẳng những không sử dụng gam màu tối, mà còn đánh mắt bằng màu đỏ cam ấm áp. Giữa khung cảnh tối mờ hình ảnh của Cố An Kỳ lập tức trở nên nổi bật.
Đôi khi để đẩy nhanh tốc độ chụp ảnh, thủ thuật chụp ảnh động sẽ được sử dụng, có nghĩa là nghệ sĩ liên tục thay đổi động tác, sau đó nhiếp ảnh gia sẽ bắt nhữung khoảnh khắc tự nhiên nhất. Hôm nay Cố An Kỳ cũng không vội, hơn nữa cô có thể thu phóng vẻ mặt rất tự nhiên, cho nên sử dụng thủ thuật chụp ảnh tĩnh. Cô ngồi trên một chiếc ghế màu trắng, khuôn mặt đối diện với máy ảnh, người hơi nghiêng, mắt nhìn thẳng vào ống kính, má chạm nhẹ vào bả vai rồi nở nụ cười duyên dáng.
Ngọn đèn lóe lên, Cố An Kỳ lại thay đổi tư thế mới. Động tác của cô không hề trùng lặp, thỉnh thoảng lại đứng lên, đi một vòng quanh cái ghế, nhìn như tĩnh, nhưng thật ra lại là động.
Cố An Kỳ rất nhạy cảm, cô chú trọng đến từng chi tiết, bất kể chụp cô ở góc độ của ai, bạn đều phát hiện cô không hề có góc chết. Cũng không phải do vẻ đẹp cô quá nổi bật, mà đúng ra là, cô lợi dụng đồ vật xung quanh để mang lại những cảm giác khác nhau.
“Được, rất tốt.” nhiếp ảnh gia nói, vốn nhiếp ảnh gia còn muốn cáng đáng một ít để nghệ sĩ thoải mái hơn một chút, có đôi khi nghệ sĩ vì quá căng thẳng mà không thể tạo dáng, vì vậy ảnh chụp đều rất cứng. Để điều chỉnh tâm trạng của họ, nhiếp ảnh gia phải biết cách xoa dịu không khí, chẳng qua hôm nay lại khác, liên tục chụp cho hai nghệ sĩ lão làng là Hứa Toa Toa cùng Cố An Kỳ, căn bản anh không cần phải đặc biệt chỉ đạo họ phải tạo dáng như thế nào, cũng không cần cố phải bảo họ hãy thoải mái đi, bắt được cảm giác với ống kính là được. Anh cảm thấy ngày làm việc hôm nay thật sự rất thoải mái.
Sau khi chụp liên tục vài bức, Cố An Kỳ lại thay đổi trang phục khác, chẳng những cô phải chụp ảnh cho trang bìa mà còn có bài phỏng vấn cá nhân ở bên trong, vì vậy tạo hình phải khác đi.
Bài phỏng vấn theo phương thức đối thoại, vì vậy tạo hình cũng giản dị hơn để kéo gần khoảng cách với fan. Fernando trang điểm làm tóc hay đồ trang sức cho Cố An Kỳ đều rất nghiêm túc, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của cô trước công chúng, giản dị mà lại mới mẻ.
Chụp ảnh rất nhanh đã xong, cô được kết thúc công việc sớm.
“【 Fernando, lát nữa có bận gì không? Nếu không thì đi ăn cơm đi? Em mời. 】” Cố An Kỳ cười nói.
“【 Không bận, nhưng mà em mời anh, vị kia nhà em sẽ không xù lông chứ? 】” Fernando nghịch ngợm nói.
“【 Anh ấy không nhỏ mọn như vậy đâu. 】” Cố An Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười. Tô Dật Phàm hiểu lầm mối quan hệ của cô Fernando cũng bởi vì lễ nghi thơm lên mặt kia. Ngay ở đất nước Tây Ban Nha, lễ nghĩ thơm lên mặt cũng khác nhau, có người chỉ làm với thành viên gia đình mình, có người lại cởi mở hơn, làm vậy với cả bạn bè.
Tô Dật Phàm lúc đó không hiểu rõ tình huống nên mới cảm thấy phản cảm. Nói tóm lại, Tô Dật Phàm vẫn có sự tin tưởng cơ bản đối với cô, nếu không không thể nào ở bên nhau.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Di động của Cố An Kỳ vang lên, Cố An Kỳ ngại ngùng chào Fernando rồi nhận điện thoại.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ nói.
“An Kỳ, tôi có chuyện muốn nói với cô, bây giờ chắc cô chụp ảnh xong rồi đúng không, lát nữa có thời gian không? Đến công ty đi.” Chu Á Kiệt nói.
“Ừ, được, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ nói xong rồi cúp máy.
“【Xem ra hôm nay em còn có việc, muốn mời khách thì đợi hai ngày nữa, lúc đó dẫn cả bạn trai em đến, anh cũng muốn giới thiệu với em bạn của anh. 】” Fernando nói.
“【 Anh ở thành phố này luôn sao? Anh dẫn cả bạn đến đây? 】” Cố An Kỳ tò mò hỏi.
“【 Không phải, người này em gặp thì biết. 】” Fernando cười nói.
Cố An Kỳ hơi tò mò, Fernando dường như vẫn không có bạn cố định, có thể nói là đổi bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo, từ trước đến nay chưa từng đề cập với Cố An Kỳ bất kì ai, nay chẳng lẽ đã xác định rồi nên mới muốn cô gặp người đó.
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi sau đó Cố An Kỳ rời khỏi, trở về “Đông phong”.
“Có chuyện gì sao?” Cố An Kỳ hỏi Chu Á Kiệt.
“Không biết là chuyện tốt hay xấu.” Chu Á Kiệt nói, “Hợp đồng giữa Hứa Toa Toa và Jim Victoria bị phá vỡ, cô ta định từ bỏ vai diễn.”
“Từ bỏ vai diễn? Không phải cô ta vẫn luôn mong đợi bộ phim đó sao?” Cố An Kỳ cau mày hỏi.
“Đúng là như vậy, tôi có một người bạn là người của đoàn làm phim, khi ngồi uống rượu tán gẫu với nhau mới biết, trong tổ biên kịch có người ghét Trung Quốc, phỉ báng không ít nhân vật đại diện cho đất nước chúng ta trong kịch bản, nếu Hứa Toa Toa thật sự diễn thì sẽ là chuyện lớn, không phải là bước chân đầu tiên ra Hollywood, chưa biết chừng còn bị lật đổ, hoàn toàn xong đời.”
“À, cho nên cô ta mới định từ bỏ vai diễn, vừa giữ gìn được danh tiếng, mặt khác còn được đưa tin là yêu nước, nhân phẩm tốt. Ừ, ý tưởng hay lắm.” Cố An Kỳ thản nhiên nói.
“Đúng là cô chẳng lo lắng chút nào…” Chu Á Kiệt thở dài, “Cô ta từ bỏ, đồng nghĩa với việc không còn bộ phim nào nữa, cô cảm thấy bước tiếp theo cô ta sẽ làm gì?”
“Tìm phim mới…” Cố An Kỳ dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngừng lại một chút, “Ý anh là, cô ta vẫn mơ ước nhân vật thạch nữ kia?”
“Ừ, Tống Khánh Phong hình như đã chuẩn bị làm cho chuyện từ bỏ vai diễn ồn ào để tạo hình tượng tốt đẹp cho Hứa Toa Toa rồi.” Chu Á Kiệt nói, “Anh ta chắc chắc sẽ không công bố theo các cách thông thường, bởi vì như vậy là vi phạm điều khoản bảo mật, nhưng anh ta chắc chắn sẽ tung tin tức này lên internet để không thu hút quá nhiều sự chú ý, đổi máy chủ, tạo ra những câu chuyện, căn bản sẽ rất ít người nắm được thóp của anh ta.”
“Sau đó họ sẽ làm cho Thiệu đạo diễn Thiệu Văn Đình luôn chú trọng đến phẩm hạnh của nghệ sĩ phải nhìn họ với cặp mắt khác xưa.” Cố An Kỳ thản nhiên cười nói, tùy tiện rót một ly trà, “Ý tưởng thì tốt, chỉ đáng tiếc … Cho dù họ có muốn tham gia thì cũng chỉ là vai phụ mà thôi. Đạo diễn Thiệu Văn Đình đúng là rất chú trọng đến phẩm hạnh hành vi hàng ngày của nghệ sĩ, nhưng điều quan trọng nhất họ lại bỏ quên. Đạo diễn Thiệu rất tuân thủ lời hứa, mà tôi chính là diễn viên vượt qua casting của ông ấy, giữa chúng tôi đã có hiệp nghị, sao có thể đột nhiên lại chuyển sang dùng Hứa Toa Toa được? Là vì cô ta diễn tốt hơn tôi sao? Hay hình tượng của cô ta nổi bật hơn?”
“Nhỡ đạo diễn Thiệu cho Hứa Toa Toa cơ hội casting thì sao?” Chu Á Kiệt nói, “Cô nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể thắng được cô ta? Nếu hai người diễn trực tiếp, cô có thể áp chế cô ta không?”
“Áp chế? Chu tiên sinh, nếu tôi thật sự có tâm tư tranh giành, tôi mới là người gây trở ngại cho vai diễn này…” Cố An Kỳ nheo mắt cười nói, dường như cô đã hiểu dụng ý của Tống Khánh Phong rồi.