Ở những giờ học khác,Cố An Kỳ biểu hiện rất tốt, các giáo viên khác nhận xét về cô đều không tệ. Duy nhất chỉ có giờ học chụp ảnh, cô đến nay vẫn không cách nào hòa hợp được.
Giờ chụp ảnh người mẫu vẫn trước sau như một, hết sức gay go. Giáo viên vẫn không muốn chụp ảnh cho Cố An Kỳ, thậm chí ngay cả phòng học cũng không cho cô bước vào. Biểu hiện chống đối chỉ còn thiếu nước treo lên cửa tấm biển “Cố An Kỳ và cẩu không thể đi vào” mà thôi. Cố An Kỳ mấy lần vào học đều phải đi ra, giáo viên từ trước đến giờ chưa từng buông lỏng, nói không cho vào là không được vào.
Nhìn Cố An Kỳ phải đi ra ngoài, nhóm người mẫu nam đều âm thầm khâm phục, nếu là nữ sinh khác trước mặt mọi người bị nhục nhã, lại bị đuổi ra một cách khó chịu như vậy thì chắc hai mắt đã sớm đẫm lệ lưng tròng, không dám lại đến. Nhưng Cố An Kỳ này lần nào ương bướng, bất kể giáo viên có nói nặng lời thế nào, trước mặt mọi người bị châm chọc khiêu khích thế nào, cô cũng không bỏ cuộc, trái lại càng cố gắng. Thất bại một lần lại cố gắng một lần, thể nào cũng không buông tay.
Mơ hồ chung, bọn họ đố với Cố An Kỳ cũng có một chút khâm phục.
Tuy nhiên, bội phục thì bội phục, nhưng không có nghĩa là cô có thể bước vào phòng học, mắt thấy mỗi ngày cứ trôi qua, càng ngày thời hạn cuối tháng càng gần, bản thân vẫn bị liệt vào “sổ đen” của giờ chụp hình, đáy lòng cô cũng có chút sốt ruột.
Bất kể thế nào, cô cũng phải bước vào lớp học trước đã, những thứ khác tính sau cũng không muộn. Nghĩ đi nghĩ lại, cô nếu muốn về lớp học, dường như chỉ có thể chọn con đường kia.
Cắn cắn môi dưới, Cố An Kỳ đứng lên, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị.
Ngày kế tiếp lại là tiết chụp ảnh. Mọi người sớm bước vào phòng học, tán chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, chờ xem “màn kịch hay thường lệ” trước mỗi tiết học.
Khoảng 1 giây sau, trước giờ học 5 phút, giáo viên tiến vào phòng học, Cố An Kỳ lại xuất hiện. Kỳ lạ là, Cố An Kỳ trước đây đều giống như thuốc cao dán chặt lên lưng, muốn đuổi thế nào cũng không được, ngày nào cũng đến lớp, hôm nay thế nào lại không thấy đến rồi? Mọi người trong lòng nghi hoặc, lại tiến về phía trước vài bước, nhìn nhìn ra cửa.
“Nhìn cái gì?” Thầy Thái không vừa lòng quát lớn một câu.
Mọi người không dám nói nhiều, đều tản ra, lui về phía sau vài bước, về chỗ ngồi.
“Hôm nay chủ đề là “Sắc hè đam mê”, mọi người tự mình lựa chọn đạo cụ, đợi lát nữa chụp ảnh” Thầy Thái chỉ vào một rương đạo cụ lớn nói, vừa muốn tiếp tục nói cái gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đụng mở ra.
“Rầm!” Cánh cửa nặng nề đập vào tường, mọi người kinh ngạc nhìn, chỉ thấy Cố An Kỳ đang mang một đống gì đó đi đến.
Thầy Thái vừa muốn nói gì đó để đuổi cô ra, Cố An Kỳ lại tự mình loay hoay với đống đạo cụ cô mang đến, điều chỉnh góc độ bản phản quang trong phòng học, với điểu chỉnh lại cường độ ánh sáng. Giáo viên của môn chụp hình chỉ có một người làm việc, tất nhiên là không thể làm hết việc, mà khi chụp ảnh nếu không điều chỉnh thử bản phản quang vài lần để có ánh sang thích hợp nhất có thể sẽ không đạt được hiệu quả như ý muốn. Ông ta thiếu trợ lí chụp ảnh, mà cô thiếu cơ hội đi học. Nếu muốn trở lại lớp học, chỉ có thể nắm lấy cơ hội này.
“Cô ở chỗ này làm gì? Đi ra ngoài!” Thầy Thái nhíu mày.
“Thái tiên sinh, bây giờ tôi tới đây để làm trợ lí, không phải thực tập sinh. Quyền phân công là ở công ty, mà không phải cá nhân thầy có thể tự quyết định, nếu có ý kiến gì, xin hãy trực tiếp nói với công ty.” Cố An Kỳ nói đâu ra đấy.
“Vô lí, hồ đồ!” Thầy Thái tức giận đến đỏ mặt, nói xong định chạy ra ngoài tìm quản lí công ty lí luận.
“Thầy Thái, ban đầu thầy không cho tôi tham gia lớp học là vì tôi đã trải qua rất nhiều thông cáo, từng có kinh nghiệm làm nghệ sĩ, hẳn là đã có cảm giác trước ống kính. Như vậy lần này lí do sa thải tôi là gì? Cá nhân thầy nếu thấy tôi có gì bất mãn, có thể hay không nói thẳng, không cần lấy công việc ra làm cớ.” Cố An Kỳ nhíu mày.
“Căn bản là cô chưa bao giờ học chupr hình, nói gì đến chuyện làm trợ lí. Cô làm như vậy, thực chất chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ học tập của cả lớp mà thôi.” Thầy Thái dừng bước, tức giận nói, nhưng thái độ đã không cường ngạnh giống như trước.
“Xin yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ công tác của thầy. Tôi từng làm trợ lí chụp ảnh của tổ kịch một năm, nên xin cứ tin tưởng tôi, phần công việc này tôi vẫn có thể đảm nhiệm. Nếu thầy không tin, có thể cho tôi làm thử một lần, nếu chụp ảnh mà hiệu quả không đạt yêu cầu của thầy, thầy lập tức có thể đuổi tôi.” Cố An Kỳ nói xong dừng lại một chút. “Đương nhiên thầy vẫn có thể đi tìm quản lí công ty, nhưng mà kết quả thì vẫn là như nhau thôi, tôi vẫn sẽ là trợ lí cho thầy ở chỗ này.”
“Hừ, một năm? Điều này mà cô cũng không biết xấu hổ dám nói!” Thầy Thái nghe Cố An Kỳ nói xong, khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng ông cũng biết được hiện tại tìm quản lí cũng sẽ không có tác dụng gì. “Tôt, cô không phải nói bản thân có khả năng sao? Tôi sẽ xem cô có bản lĩnh thế nào! Tạo ra hiệu quả nếu không tốt, tôi sẽ cho cô vĩnh viễn biến mất khỏi phòng học này, không cho phép bước vào nửa bước. Cô, liệu dám làm không?”
“Được” Cố An Kỳ vẫn như cũ, nụ cười thản nhiên vẫn đọng nơi khóe miệng, lẳng lặng đứng ở một bên, không hề cảm thấy mất tự nhiên, giơ tay nhấc chân cũng đều thể hiện là bản thân đối với kĩ thuật quay chụp rất tự tin.
Thầy Thái hung hăng liếc cô một cái, lòng tràn đầy mong muốn không đi điều chỉnh thử màn ảnh. Nhìn phản ứng của thầy Thái, Cố An Kỳ rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đồng thời khẽ mỉm cười, ha ha, xem ra con cá đã mắc câu rồi.
Liêu Nhã Hân cùng Tạ Vũ Phỉ thế nhưng lại bị hành động lần này của Cố An Kỳ làm cho kinh ngạc một chút, hai người thế nào cũng không tưởng tượng được Cố An Kỳ đột nhiên lại biến thành trợ lí chụp ảnh của thầy Thái, không khỏi vì cô lo lắng, cô làm như vậy thật có thể khiến thầy Thái cho cô ở lại sao?
Cố An Kỳ giống như cảm nhận được ánh mắt của hai người, quay đầu lại, hướng về phía họ cười cười, dùng tay ra hiệu “OK”.
“Thừ người ra đấy làm gì? Từng người một đi lên!” Thầy Thái giờ phút này tâm trạng cực kì kém, hướng về phía đám thực tập sinh quát.
“Tách tách tách tách” “Tách tách tách tách”
Thanh âm của máy ảnh không ngừng vang lên bên tai, động tác của thầy Thái rất nhanh, đặc biệt là hôm nay, thường thì người vừa đi lên, Cố An Kỳ phải điều khiển vị trí phản quang, nhưng ông ta đã ấn nút chụp luôn.
Ha ha, đây là muốn so tốc độ sao? Cố An Kỳ nhìn sâu vào thầy Thái đang lau chùi ống kính, hơi hơi nheo mắt lại.
Cố An Kỳ xem qua vài lần ảnh chụp của những người trong lớp, nói chung bọn họ đều làm một động tác cố định, có tư thế và vị trí theo ý mình , mỗi lần đi lên đều không có thay đổi quá lớn, cho nên muốn bắt đúng thời cơ, có lẽ cũng không phải là không thể.
Thời gian trôi qua, tốc độ của Cố An Kỳ dần nhanh hơn, không ngừng chạy quanh các góc chụp, bước chân còn chưa vững đã nâng tay điều chỉnh góc độ bản phản quang. Bất tri bất giác đã dần nhanh hơn không ít, tuy rằng không thể hiện rõ, nhưng khi tốc độ chậm lại có thể nhận thấy rõ ràng tiến bộ của cô
Thầy Thái cũng nhận ra điều này, nhân thời gian nghỉ ngơi, ông quay trở lại nhìn mấy tập ảnh vừa chụp. Cố An Kỳ ban đầu đúng là chụp không được tốt lắm, rất nhiều góc độ chụp lệch không ít, có một lần thậm chí còn lấy sai bản phản quang, tạo ra sai hiệu quả, nhưng không thể không nói, về sau hiệu quả ảnh chụp càng ngày càng tốt, dưới điều chỉnh của cô, ảnh chụp nhìn đúng là tốt hơn không ít, độ sai lệch của bản phản quang góc cũng là càng ngày càng nhỏ.
Nhìn Cố An Kỳ tranh thủ lúc nghỉ ngơi vừa lau mồ hôi, vừa thu thập đạo cụ, chuẩn bị cho lần chụp tiếp theo, ông thấy rõ Cố An Kỳ không phải là người lười biếng, tiêu cực, không chuyên cần nhưng vì sao Nhược Lâm lại…
Thầy Thái hơi nhíu mày.
Một buổi chụp hình rất nhanh đã kết thúc, sau khi mọi người đã rời đi, Liêu Nhã Hân và Tạ Vũ Phỉ vốn định giúp Cố An Kỳ thu dọn, nhưng Cố An Kỳ bảo họ đi trước, dù sao cô biết họ tiết sau còn có buổi học.
Nhóm thực tập sinh đều đi hết, cuối cùng chỉ còn lại Cố An Kỳ cũng thầy Thái. Cố An Kỳ biết mình không có tư cách chạm vào đạo cụ của thầy Thái, cho nên thật tự giác đi tới phòng đạo cụ lầy chổi dọn dẹp và khăn lau, yên lặng bắt đầu lau nền phòng học.
Phòng học trống trải chỉ có tiếng máy móc được sắp xếp lại, tĩnh lặng làm cho người ta có chút hoảng hốt.
Cố An Kỳ không hỏi thầy Thái hiệu quả ảnh chụp hôm nay thế nào, thầy Thái cũng không hỏi cô vì sao thông cáo luôn tệ như vậy, hai người chính là lẳng lặng đứng ở hai góc, phân rõ công việc của mình.
Một người sắp xếp lại đạo cụ, một người dọn dẹp phòng học.
Đạo cụ cũng không nhiều, thầy Thái vốn rất nhanh có thể thu thập xong, chẳng qua ông không vội rời đi, ngược lại đứng ở một bên giám sát, nhìn Cố An Kỳ dọn dẹp phòng học.
Đợi cho toàn bộ đều đã được lau dọn sạch sẽ, Cố An Kỳ cúi đầu, nói: “Thầy, lần sau gặp lại” rồi rời phòng học.