Thắng Hinh, cậu… có ổn không?
Cố An Kỳ nhìn sắc mặt hơi tiều tụy của Tiêu Thắng Hinh, trong lòng có cảm giác không thể nói rõ. Chạm mặt với Tiêu Thắng Hinh xảy ra quá đột ngột làm cô trở tay không kịp. Trong khoảng thời gian ngắn, cô vẫn chưa nghĩ ra cách nên ứng phó thế nào.
Cố An Kỳ từ lúc quyết định trở về giới showbiz đã biết sẽ gặp lại người quen, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Bởi vậy khi gặp gỡ Dương Văn Lâm cô ứng phó rất tự nhiên, không hề để lộ sơ hở.
Chẳng qua Tiêu Thắng Hinh không giống Dương Văn Lâm, Cố An Kỳ vẫn coi Tiêu Thắng Hinh là em gái của mình, không chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà hai người như hai chị em.
Cố An Kỳ căn bản không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại người bạn tốt nhất của mình, giờ phút này tâm tình cô rất phức tạp. Sau khi cô nghe tin mình ngã xuống vách núi, từng nghe nói Tiêu Thắng Hinh vì chuyện này mà sốc quá nằm viện một thời gian, sau đó ở “Buổi lễ nói lời từ biệt Lâm Huyên Di “, vẻ mặt cô cũng rất kém, hốc mắt hồng hồng.
Cố An Kỳ có thể cảm nhận được, Tiêu Thắng Hinh khác rất nhiều những nghệ sĩ ở đó mang theo hạt tiêu mù tạc, cô ấy rơi lệ tuyên thệ mối quan hệ giữa hai người vô cùng chặt chẽ, vô cùng luyến tiếc. Tiêu Thắng Hinh, cô ấy thật sự khổ sở vì cô “Qua đời”, vì cô “Tráng niên sớm thệ*” mà bi thương.
(*tráng niên sớm thệ: chết sớm)
Đối với Tiêu Thắng Hinh, Cố An Kỳ trong lòng vẫn có chút áy náy. Cô rất muốn nói cho Tiêu Thắng Hinh cô chưa chết, chỉ là thay đổi thân xác sống trên thế giới này mà thôi, cô không muốn nhìn bạn tốt thương tâm khổ sở, nhưng mà… Người thực sự hại chết cô có lẽ vẫn còn ngủ đông sau lưng, nếu cô và Tiêu Thắng Hinh tùy tiện qua lại thì có lẽ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.
“An Kỳ, chị sao vậy?” Tạ Vũ Phỉ thấy sắc mặt Cố An Kỳ khác thường, khẩn trương hỏi, “Lần bị thương vừa rồi chưa khỏi sao?”
“Không phải, chị không sao.” Cố An Kỳ hồi hồn, cười nhưng không giải thích.
Tô Dật Phàm liếc nhìn Cố An Kỳ một cái, Cố An Kỳ cười nhẹ chống lại đôi mắt trầm tĩnh kia, cúi nửa người xuống: “Cám ơn anh, anh Dật Phàm.”
“Tôi không hề giúp mấy người.” Cho nên không cần phải cám ơn tôi…
Tô Dật Phàm đưa lưng về phía Cố An Kỳ, vẻ mặt lạnh lùng không có biểu tình gì khác, anh bình tĩnh nói hết câu. Vừa nói xong, anh không quay đầu, cũng không nhìn Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ, chỉ chậm rãi rời khỏi.
Tô Dật Phàm cũng không hiểu tại sao mình lại ra tay giúp Cố An Kỳ, giống như vài lần trước, chờ đến khi anh hoàn hồn lại, đã phát hiện mình đã tham gia vào chuyện của cô. Điều này giống như một loại bản năng. Tô Dật Phàm ghét loại cảm giác này, thậm chí còn ghê tởm nó. Rõ ràng người anh nên ra tay giúp đỡ, ra tay bảo vệ đã không còn trên đời … Không phải sao?
Tô Dật Phàm nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài.
“Hi hi, anh Dật Phàm đúng là người đàn ông dịu dàng!” Tạ Vũ Phỉ học giọng điệu nói chuyện của Tô Dật Phàm, ” ‘Tôi không hề giúp mấy người.’ a! Anh Dật Phàm thật quá đẹp trai. ”
Cố An Kỳ nhìn Tạ Vũ Phỉ rên rỉ, ánh mắt lóe sáng, cô từ chối cho ý kiến lắc lắc đầu.
Tô Dật Phàm dịu dàng nhưng không tất cả mọi người đều được hưởng thụ nó. Sự dịu dàng của anh chỉ là cái vỏ bề ngoài, là mặt nạ mà thôi. Cố An Kỳ rũ mắt than nhẹ, kéo kéo khóe môi như trào phúng, nói đến mặt nạ, không phải mình cũng thế sao?
“A, An Kỳ, chị nhanh chóng đi hóa trang đi, cảnh đầu có chị diễn đó.” Tạ Vũ Phỉ dường như đột nhiên nhớ tới, nói với Cố An Kỳ.
“Ừ, chị đi một lúc rồi về.” Cố An Kỳ chào Tạ Vũ Phỉ rồi quay đầu đến phòng hóa trang.
Hôm nay quay cảnh đầu có sự xuất hiện của cô, cảnh của cô còn không được tính là vai phụ, mà chỉ là diễn viên làm nền mà thôi. Nội dung cảnh đầu là Tần Nhậm Hàng biết phụ thân Tần Chính bệnh tình nguy kịch, mọi người đều tập trung ở tiền sảnh. Cố An Kỳ diễn thứ nữ tam tiểu thư không lời thoại, hơn nữa vì ở nhà cũng không được sủng ái nên bị sắp xếp ở phía sau.
Cố An Kỳ tự đi đến phía sau lựa chọn cách ăn mặc. Vì nhân vật lần này của Cố An Kỳ không phải là nhân vật quan trọng nên quần áo cũng không có chuyên gia chế tác, mà là dùng chung với ngôi sao khác. Bối phận Cố An Kỳ trong giới giải trí chỉ coi như nhỏ bé, dựa theo “Quy củ” phải ở một bên chờ mọi người chọn xong mới được chọn. Cô đứng ở góc, lặng lẽ chờ đợi.
“Oành! ” Một vị tiền bối khi vòng qua Cố An Kỳ đụng mạnh phải vai cô. Cố An Kỳ cong người, suýt nữa ngã lăn ra đất, may chống được vào tường nên mới không ngã xuống. Tiền bối từ trên cao nhìn xuống Cố An Kỳ té ngã, mang theo vài phần cười lạnh: “Tránh đường”
Sau khi vị tiền bối kia nói xong cũng không thèm liếc nhìn Cố An Kỳ một cái, kiêu ngạo giẫm lên giày cao gót mà đi. Cố An Kỳ nheo mắt lại, cô hiểu đối phương một câu hai nghĩa. Nghĩa đen nói Cố An Kỳ cản trở cô ta đi hóa trang, nghĩa bóng nói Cố An Kỳ cản trở cô ta lên báo. Cố An Kỳ biết người có suy nghĩa như vị tiền bối này không ít, kỳ thật lần này lúc Tô Dật Phàm ra tay giúp Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ, hai cô đã gây thù với nhiều người.
Dưới tình huống này, hai cô đã bị hiểu lầm rằng có Tô Dật Phàm làm chỗ dựa. Nghệ sĩ có chỗ dựa thì trong một số trường hợp sẽ nhận được nhiều ưu đãi hơn, được chăm sóc nhiều hơn, tần suất lên màn ảnh, mặt báo cũng nhiều lên. Đối với nhiều người trong đoàn làm phim mà nói thì đúng là không công bằng.
Ha, tuy cô rất rõ chuyện này, chẳng qua… Cố An Kỳ chưa từng nghĩ đến có người chỉ vì nhìn cô không vừa mắt mà làm ra động tĩnh lớn như thế.
Cú va chạm mạnh này đưa tới không ít người chú ý, mọi người đều ồn ào thảo luận cái gì đó, ai cũng nhìn ra Cố An Kỳ đang bị chỉnh nhưng chỉ nhìn Cố An Kỳ cười khinh thường. Cố An Kỳ nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xí của người xung quanh, cô biết mọi người đều đang chờ xem cô bị mất mặt, bị chê cười.
Cô nở nụ cười máy móc, nhìn vị tiền bối đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, từ từ cúi thấp thắt lưng: “Xin lỗi, tiền bối”.
Cố An Kỳ nói rất lớn tiếng nên toàn bộ phòng hóa trang đều nghe thấy, mọi người sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ dùng đến chiêu này. Ai cũng nghĩ Cố An Kỳ có cái ô là Tô Dật Phàm nên lúc này sẽ yếu đuối, khóc sướt mướt đi tìm “Hậu thuẫn” của cô mà khóc kể, không ngờ cô lại ra chiêu trực tiếp như vậy.
Vị tiền bối kia đang coi như không có việc gì, nhưng Cố An Kỳ lại hô to lần nữa: “Vô cùng vô cùng xin lỗi, Lại Nhã tiền bối.”
Giọng Cố An Kỳ thanh thúy vang dội, Lại Nhã lúc này không thể giả vờ như không có chuyện gì được nữa, cô ta xoay người, tức giận chỉ vào Cố An Kỳ: “Cô!”
Cố An Kỳ thấy cô ta xoay người, mình cũng đứng thẳng lên, cười nhẹ: “Tiền bối, vừa rồi cản trở chị, ngại quá. Em xin lỗi.”
“Cô… Cô…” Lại Nhã nổi giận đùng đùng đạp giày cao gót, giày tiếp xúc với sàn với lên tiếng “Lạch cạch”.
“Được rồi, Lại Nhã.” Lại Nhã vốn đang định nói gì đó lại bị bạn tốt bên cạnh kéo lại, “Không cần hạ thấp thân phận vì người này.”
Nghe bạn tốt nói xong, sắc mặt Lại Nhã dường như tốt lên không ít: “Về sau chú ý một chút cho tôi!”
Lại Nhã làm như uy hiếp, Cố An Kỳ hơi nghiêng mặt tỏ vẻ “Tôi là hậu bối rất vâng lời”. Lại Nhã tức giận không nhẹ, nhưng dưới sự trấn an của bạn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Cố An Kỳ nữa.
Cố An Kỳ nhìn Lại Nhã rời đi, làm như chưa hề xảy ra chuyện gì tiếp tục chờ, mặc kệ người khác chỉ trỏ sau lưng.
Kỳ thật trong các trường hợp bình thường, Cố An Kỳ không thích làm to chuyện. Trong giới giải trí, nếu không có bối cảnh, không có người giúp leo lên cao thì tuyệt đối không có tư cách đi gây chuyện, nếu không sẽ mang lại không ít hậu quả, để lại nhược điểm cho người khác.
Nhưng tình huống lúc này lại khác, cô phải ra tay. Nếu cô lùi bước, coi như chuyện này chưa từng xảy ra thì sau này cô và Tạ Vũ Phỉ phải đối mặt với nhiều phiền toái hơn. Người chính là sinh vật rất kỳ quái, càng muốn né tránh phiền toái, phiền toái sẽ càng tìm tới cửa, một lần hai lần nhìn bạn bị bắt nạt, xuống tay cũng càng ngày càng nặng hơn. Cô phải chuẩn bị cho cả những thứ chưa xảy ra, bóp chết hết các khả năng có thể bị bắt nạt.
Cô lúc này chỉ muốn thuận lợi quay xong, người và việc khác cô cũng không muốn quan tâm.
Người khác coi cô là chướng ngại vật cũng được, là vật chặn đường cũng chẳng sao, cô sẽ không để ý, nhưng điều kiện tiên quyết là… Tuyệt đối không được mang phiền toái đến cho cô!
Mặt khác, khi Tiêu Thắng Hinh đang ở trong phòng hóa trang riêng, đột nhiên có một người đi vào. Nếu Cố An Kỳ ở đây, cô nhất định sẽ nhận ra, người kia chính là “Bạn trai” cũ của cô, Kiều Trí Viễn.
“Thắng Hinh, đã lâu không gặp.” Kiều Trí Viễn nhìn Tiêu Thắng Hinh đang ngồi trước gương trang điểm nói.
“Anh… Ai cho anh vào?” Tiêu Thắng Hinh thấy người tới, sắc mặt lập tức thay đổi, “Đi ra ngoài!”
“Thắng Hinh, Kiều tiên sinh… Cái này…” Quản lý của Tiêu Thắng Hinh Cừu tiên sinh vẻ mặt lúng túng, Kiều Trí Viễn là anh ta cho vào, Tiêu Thắng Hinh nói như vậy không phải sẽ đắc tội với người ta sao?
“Thắng Hinh, ” Kiều Trí Viễn cau mày, “Tôi biết cô còn giận tôi, nhưng chuyện của Huyên Di…”
“Kiều Trí Viễn, anh câm miệng cho tôi! Anh không có tư cách nhắc đến Huyên Di! Anh và Hứa Toa Toa cứ cùng nhau cút đi là được rồi, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa! Hứa Toa Toa đã làm gì, đừng nói với tôi là anh không biết.” Tiêu Thắng Hinh giống như bị kích thích, mặt đỏ bừng, giận dữ đối diện với Kiều Trí Viễn, “Lần này tôi đến chỉ là vì mặt mũi của đạo diễn Đậu. Tôi đồng ý diễn bộ này nhưng tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy anh. Anh, bây giờ, lập tức, lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Câu nói cuối cùng Tiêu Thắng Hinh gần như hét lên. Tiêu Thắng Hinh bình thường ngoan ngoãn mềm mại, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng giờ phút này như con vật nhỏ bị thương, nhe răng không ngừng gào thét, thề sống chết để bảo toàn thứ quý giá nhất của mình.
Kiều Trí Viễn thấy Tiêu Thắng Hinh mất khống chế, sắc mặt hơi buồn bã, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Cạch” cửa nhẹ nhàng được khép lại, Tiêu Thắng Hinh như mất đi khí lực, suy sụp ngã ngồi trên ghế, sắc mặt buồn bã. Cuối cùng cô cũng không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Huyên Di qua đời trước mắt cô.
Đối với Kiều Trí Viễn, có lẽ là giận chó đánh mèo, có lẽ là oán hận, Tiêu Thắng Hinh không muốn so đo nhiều như vậy, cô chỉ biết Kiều Trí Viễn có lỗi với Lâm Huyên Di, có lỗi với “chị gái” thân nhất của cô.
Cừu tiên sinh thấy Kiều Trí Viễn đi rồi mới khôi phục vẻ mặt. Anh ta bĩu môi, liếc mắt xem thường Tiêu Thắng Hinh đang chìm trong bi thương, sau đó mới tiến lên khuyên can.
“Thắng Hinh, không phải tôi nói cô nhưng Lâm Huyên Di đã chết, sao cô còn xa cách với Kiều Trí Viễn?” Cừu tiên sinh bắt đầu khuyên bảo Tiêu Thắng Hinh, “Cô xem, bây giờ anh ta và Hứa Toa Toa đang yêu nhau, giá trị hai người đó không ngừng tăng lên. Cô đắc tội anh ta như vậy thì con đường phía trước rất khó đi. Trong công ty bây giờ Hứa Toa Toa đang một mình độc chiếm, cô giận dỗi với cô ta không phải chỉ mang bất lợi về cho mình sao? Vì người đã chết mà đắc tội với hậu thuẫn lớn như thế, nghĩ như thế nào cũng không có lợi, không…”
“Đi ra ngoài!” Tiêu Thắng Hinh lạnh lùng nói, “Anh ra ngoài cho tôi!”
Cừu tiên sinh hừ lạnh một tiếng: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngu ngốc, một ngày nào đó cô sẽ ngã xuống cho xem!”
Cừu tiên sinh không hiểu nổi suy nghĩ của Tiêu Thắng Hinh, hai người tranh chấp cuối cùng anh ta phải rời đi.
“Rầm!” Cửa bị đóng mạnh, tâm tình Tiêu Thắng Hinh lại kém hơn nữa.
Cừu tiên sinh vốn không phải là quản lý của cô, từ sau khi Lâm Huyên Di qua đời, “Thời đại tinh thượng” đã sửa lại ngôi sao hàng đầu, người vẫn bị Lâm Huyên Di áp chế Hứa Toa Toa nhảy lên, trở thành chị cả mới của “Thời đại tinh thượng”.
Người vốn có quan hệ với Lâm Huyên Di đều bị Hứa Toa Toa cố ý vô tình chèn ép, mà Tiêu Thắng Hinh thân thiết nhất với Lâm Huyên Di tất nhiên cũng không dễ dàng bị cô ta buông tha. Quản lý của Tiêu Thắng Hinh sau khi xác nhận Lâm Huyên Di qua đời đã bị điều đi, đổi thành Cừu tiên sinh bây giờ. Chuyên viên trang điểm, vân vân củaTiêu Thắng Hinh đều bị cắt xén, trong công ty cô có thể nói là bước đi gian nan. Hiện tại bề ngoài cô vẫn là ngôi sao hàng đầu, kỳ thật chỉ có cô biết, mình chỉ là thùng rỗng bị mất quyền lực mà thôi.
Chẳng qua muốn cô giống nô lệ ngu ngốc giả vờ nịnh hót Hứa Toa Toa thì cô không làm được.
Người phụ nữ đó… Duy nhất cô ta là Tiêu Thắng Hinh vĩnh viễn không thể tha thứ. Trong mắt Tiêu Thắng Hinh dường như lóe lên sự hận thù, cắn nuốt lấy lý trí của cô.