Ôn Dạng sững sờ, một lúc sau cô gật đầu: "Anh hát thật hay."
“Cảm ơn lời khen.”
Ca sĩ chuyển sang bàn khác và bắt đầu hát một bài hát mới.
Phó Hành Chu cất điện thoại, bưng ly bia còn thừa một ít lên uống sạch, sau đó đặt ly xuống và đứng dậy, hỏi Ôn Dạng: “Còn muốn uống nữa không?"
Ôn Dạng nhìn anh: “Anh phải đi à?"
Phó Hành Chu gật đầu.
Ôn Dạng hiểu ra, cô chống đỡ khuôn mặt hơi chếnh choáng của mình: “Anh đi trước đi, tôi sẽ uống thêm một chút nữa."
"Được, chú ý an toàn."
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Một chiếc xe limousine màu đen từ từ chạy tới, Phó Hành Chu đứng cạnh xe, cúi người nói gì đó với Tưởng Dược. Tưởng Dược gật đầu, rồi chiếc limousine màu đen rời đi. Sau đó, một chiếc taxi đến, Phó Hành Chu ngồi taxi rời đi.
Vì ngồi sát bên đường, Ôn Dạng thấy rõ ràng trên chiếc limousine màu đen ngoài biển số được cấp phép từ Đại Lục còn có cả biển số xe của Hồng Kông, trông rất nổi bật. Có vẻ như anh không nói dối, anh thường xuyên ở Hồng Kông. Vậy tại sao Lê Mạn lại không đi cùng anh đến Hồng Kông nhỉ? Nơi đó cũng có môi trường rất tốt mà.
Ôn Dạng thu hồi ánh nhìn, cầm chai bia lên tiếp tục uống.
Đêm dần khuya, Ôn Dạng chưa hẳn say ngất, cô thuộc kiểu người sau khi chếnh choáng lại càng tỉnh táo hơn. Trên bàn chất đầy vỏ chai bia, cô cầm một chai lên lắc lắc, không còn giọt nào.
Cô dự định về nhà, liền cầm điện thoại lên quầy thanh toán.
Ông chủ với gương mặt bóng dầu do đứng nướng đồ ăn, cầm đơn lên nhìn qua rồi nói: “Người đàn ông khi nãy đã thanh toán rồi.”
Ôn Dạng chợt khựng lại.
Phó Hành Chu đã trả tiền rồi?
Cô hỏi ông chủ: “Trả hết luôn sao?”
“Trả hết rồi.”
Ôn Dạng chỉ còn biết nói một tiếng cảm ơn rồi quay người rời đi.
Đêm ở Nam Thành dần trở nên sống động, hương hoa thơm ngát thoảng qua khiến lòng người thấy thoải mái. Ôn Dạng với một bụng đầy bia lững thững đi về khu nhà mình ở, thỉnh thoảng lại dẫm phải những cánh hoa rụng rơi trên đường, cô cúi đầu né tránh, váy của cô đung đưa nhẹ nhàng theo từng bước đi.
Không xa phía sau, một chiếc limousine màu đen chạy chầm chậm, dừng lại ở gần đó cho đến khi cô vào trong khu nhà. Tưởng Dược gửi tin nhắn báo cáo với Phó Hành Chu rằng cô Ôn đã về nhà an toàn.
Sau đó, chiếc xe quay đầu và rời đi.
- --
Ôn Dạng mở cửa vào nhà, phát hiện đèn trong phòng khách đã bật, nghĩa là Dư Tình đã về.
Cảm xúc của cô dâng lên đôi chút, cô đóng cửa lớn lại rồi đi về phía phòng ngủ, nhìn thấy Dư Tình đang nằm dài trên giường, vẫn còn mặc nguyên bộ đồ công sở, nhìn qua là biết cô ấy đã vội vã trở về nhà và nằm ngay xuống mà chưa kịp thay đồ. Tính ra Dư Tình đã hai ngày không ngủ rồi, hôm nay đáng lẽ phải ngủ một giấc thật ngon, nhưng lại phải đến studio tiếp tục công việc.
Ôn Dạng nhẹ nhàng tiến lại gần, nhìn thấy áo khoác của Dư Tình vẫn còn đang mặc chật kín trên người, Ôn Dạng lập tức cảm thấy đau lòng. Cô ngồi xuống mép giường, giúp Dư Tình cởi bớt khuy áo khoác.
Trang điểm trên mặt Dư Tình cũng đã lem sang cổ áo.
Ôn Dạng vỗ nhẹ vào cánh tay Dư Tình: “Dư Tình, cậu có muốn dậy tắm rửa rồi ngủ tiếp không?”
Dư Tình không phản ứng, cô ấy mệt quá rồi.
Thấy vậy, Ôn Dạng không gọi nữa, cô bước xuống giường, vào phòng tắm lấy khăn mặt thấm dung dịch tẩy trang ra giúp Dư Tình lau sạch lớp trang điểm. Lớp kem che khuyết điểm vừa bị lau đi, quầng thâm dưới mắt của Dư Tình lộ ra rõ rệt. Cô ấy không biết đã phải dùng bao nhiêu lớp kem che khuyết điểm để giấu đi sự mệt mỏi này, càng nhìn Ôn Dạng càng cảm thấy đau lòng, sao công việc lại có thể khiến người ta mệt mỏi đến thế. Thời trung học, da của Dư Tình rất tốt, trắng mịn không tỳ vết, người ta còn nhầm tưởng rằng Dư Tình dùng sản phẩm gì đó.
Giờ đây, làn da của Dư Tình đã xỉn màu đi khá nhiều. Vậy nên, khóa yoga kia không phải Dư Tình không muốn đi mà là vì quá mệt mỏi, về đến nhà chỉ muốn nằm xuống ngay, còn tập yoga gì nữa.
Ôn Dạng cẩn thận tẩy trang cho Dư Tình, lau đi lau lại vài lần, rồi thoa kem dưỡng da cho cô ấy. Cô cũng cởi luôn cúc áo sơ mi cho cô ấy. Lúc này, Dư Tình tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng, khi nhìn thấy Ôn Dạng thì chập chạp lên tiếng: "Cậu về rồi."
Ngay sau đó: “Cậu uống rượu à?"
Dư Tình ngửi thấy được mùi cồn.
Ôn Dạng gật đầu, Dư Tình định đứng dậy, Ôn Dạng đỡ cô ấy. Dư Tình mệt mỏi đến mức gần như kiệt sức, sau khi ngồi dậy thì mắt vẫn còn lim dim.
“Cậu không uống nhiều chứ? Uống ở đâu vậy? Sao không gọi tớ, tớ có thể đi uống cùng cậu.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Cậu có thể đi uống cùng tớ được hay sao?"
Dư Tình che trán chửi thầm một tiếng: “Mệt quá, về đến nhà tớ chỉ định ngã lưng một tí rồi gọi cho cậu, rủ cậu đi ăn, ai ngờ vừa nằm xuống đã ngủ quên.” “Mấy giờ rồi?”
Ôn Dạng nhìn đồng hồ:“Khoảng mười giờ.”
“Muộn thế này rồi, aiz.”
Ôn Dạng gật đầu: “Cậu chưa ăn tối à?”
Dư Tình gật đầu.
Ôn Dạng xoay người xuống giường: “Tớ sẽ nấu cho cậu chút gì đó, hôm nay tớ mua nhiều đồ lắm.”
Bụng Dư Tình không tự chủ kêu lên, nói “được đó".
Khoảng 11 giờ, Ôn Dạng nấu cho Dư Tình một bát mì nóng hổi, có thêm trứng và xúc xích. Dư Tình tắm xong, mặc đồ ngủ bước ra, cầm đũa lên ăn. Hôm nay ngoài uống cà phê, Dư Tình chỉ ăn được mỗi hai miếng bánh trứng hấp vào buổi trưa.
Dư Tình không khỏi cảm thán: “Trước kia Trình Ngôn Vũ đã sống những ngày tháng tốt lành thế nào nhỉ."
“Mẹ nó.”
Dư Tình không nhịn được mà chửi một tiếng.
Ôn Dạng cũng cầm một cái bát nhỏ đến ăn, mì còn nóng hổi. Dư Tình nhìn Ôn Dạng: “Hôm nay ly hôn, anh ta có nói gì không?”
Ôn Dạng lắc đầu.
Dư Tình lại chửi thêm một câu, làm giảm đi vài phần hương vị của mì. Lúc này điện thoại của Dư Tình vang lên, cô ấy cầm lên xem, rồi lại chửi một tiếng.
“Lê Mạn cũng ly hôn rồi.”
Ôn Dạng ngẩng đầu, Dư Tình đưa điện thoại cho Ôn Dạng xem. Ôn Dạng thấy tiêu đề trên đó:
#Tin sốc! Người điều hành hiện tại của tập đoàn Khinh Chu, Phó Hành Chu và vợ Lê Mạn đã đạt thành thỏa thuận ly hôn#
#Cuộc hôn nhân vượt giai cấp của Lê Mạn - người sáng lập thương hiệu trang sức Mộng Bách đã kết thúc#
Dư Tình tặc lưỡi: “Đáng đời, vất vả lắm mới chen vào giới hào môn, giờ lại quay về xuất phát điểm rồi.”
Dư Tình đặt điện thoại xuống, nói với Ôn Dạng: “Chắc chắn là nhờ cậu tố cáo, họ mới ly hôn. Nghe nói Phó Hành Chu thường xuyên ở Hồng Kông, không chừng còn đội mấy cái mũ rồi. Nhưng anh ta đẹp trai như vậy, năng lực tốt, danh tiếng cũng tốt, mà lại bị phản bội, thật không thể hiểu nổi.”
Trong đầu Ôn Dạng hiện lên hình ảnh điềm tĩnh tối nay của anh, thực sự không hiểu sao người đó lại bị phản bội. Dư Tình đang đắc ý thì đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ôn Dạng, vậy nghĩa là Trình Ngôn Vũ có cơ hội ở bên Lê Mạn rồi phải không?”
Ôn Dạng ngừng ăn mì, hơi cụp mắt: “Dù không ly hôn, họ cũng có cơ hội ở bên nhau.”
Dư Tình lại muốn chửi thêm.
“Mẹ nó, giờ anh ta có thể sống chung giường chung chiếu người phụ nữ mình thích rồi. Mà không chừng Lê Mạn cũng chả thích anh ta. Hơn nữa, nếu không phải vì anh ta, Lê Mạn có ly hôn không? Hận đi, ghét anh ta đi, để anh ta chịu đau khổ.”
Lửa giận của Dư Tình đối với Trình Ngôn Vũ đạt đến đỉnh điểm.
Ôn Dạng thì bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù trong lòng cô như bị đào khoét một phần, nhưng sẽ dần hồi phục.
Cô nhẹ nhàng gọi: “Dư Tình.”
Dư Tình: “Hả?”
Ôn Dạng đặt bát xuống: “Tớ muốn tìm việc làm, nhưng hiện tại không biết mình có thể làm gì.”
Dư Tình ngẩn người một lát, sau đó phản ứng lại: “Chuyện này không khó. Cả hai chúng ta đều tốt nghiệp thiết kế nội thất, cậu có thể làm trong ngành này. Cậu khá giỏi trong việc chụp ảnh, hoặc là đăng ký một lớp học nâng cao, sau đó làm nhϊếp ảnh gia. Tớ có một người bạn làm trong ngành tạp chí, có thể giới thiệu cậu.”
“Tớ giỏi chụp ảnh gì chứ? Chỉ là chụp bừa thôi.”
“Không thì làm livestream cũng được, cái này cũng khá tốt, kỹ năng quay chụp của cậu có thể dùng.”
Ôn Dạng lắc đầu, khẽ nói: “Tớ thật sự không giỏi chụp ảnh đâu.”
“Vậy thì cậu muốn làm gì?”
Ôn Dạng bị câu hỏi làm khó, chớp mắt mấy cái.
Dư Tình nhún vai: “Cậu vẫn còn đang mông lung đấy. Hay là cậu cứ nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, từ từ suy nghĩ. Cậu gấp rút đi làm như vậy làm gì? Cậu nhìn tớ không thấy sợ à?”
Ôn Dạng: “Sợ chứ, nhưng tớ lo cậu lắm, cậu có thể nghỉ ngơi một chút không?”
“Được, ngày mai hoặc ngày kia tớ sẽ nghỉ.” Dư Tình gật đầu, cô ấy véo má Ôn Dạng: “Cậu suy nghĩ kỹ thêm nhé, nếu cậu làm thiết kế nội thất, tớ sợ cậu sẽ mệt mỏi, vì ban đầu đều phải đi từ vị trí thấp lên. Cậu không có nhiều kinh nghiệm, sẽ chịu nhiều thiệt thòi, nhưng về nhϊếp ảnh thì khác, cậu đã có chút kỹ năng rồi.”
Ôn Dạng im lặng một lúc. Cô nói: “Để tớ nghĩ thêm.”
“Ừm.”
Nhưng Dư Tình quả thật là biết nói dối, cô ấy nói rằng sẽ nghỉ ngơi vào ngày mai, nhưng sáng hôm sau, khi nhận được một cuộc gọi từ khách hàng, Dư Tình lập tức bật dậy để chỉnh sửa bản vẽ. Sau đó, khách hàng này muốn đến hiện trường, Dư Tình mang theo laptop đi ngay. Ôn Dạng thấy vậy, cũng thay quần áo và đi theo Dư Tình. Cô nhận thấy sắc mặt của Dư Tình tái nhợt hơn cả hôm qua, cô bắt đầu lo lắng.
Khi đến công trường, khách hàng này đang ở một căn biệt thự đơn tầng, bốn phía đều là kính. Dư Tình cầm máy tính bảng và nói chuyện với khách hàng. Khách hàng vẫn tỏ vẻ khó chịu, luôn cảm thấy thiếu gì đó nhưng lại không thể nói ra. Dư Tình kiên nhẫn giải thích, trời nóng, cô ấy lại mặc bộ vest, Ôn Dạng bảo cô ấy cởϊ áσ khoác ra và đưa cho cô cầm.
Trán Dư Tình đổ mồ hôi hột, Ôn Dạng lấy khăn giấy lau cho cô ấy. Dư Tình nhíu mày, Ôn Dạng lo lắng hỏi: “Cậu có thấy nóng quá không?”
Dư Tình lắc đầu, đặt máy tính bảng xuống, quay người nói: “Tớ đi vệ sinh một lát.”
Đúng lúc này, sự cố xảy ra, khi Dư Tình còn chưa kịp đi đến cửa thì cả người đã ngã xuống, bụi bặm tung bay. Ôn Dạng hét lên một tiếng, chạy đến định đỡ cô ấy lên. Anh công nhân bê xi măng gần đó nhanh chóng ngăn lại: “Đừng đỡ cô ấy, để cô ấy nằm thẳng ra, gọi điện thoại nhanh lên, cô ấy bị nhồi máu cơ tim rồi.”
Ôn Dạng đang đưa tay ra thì vội vàng rụt lại, tay dừng lại giữa không trung vài giây, rồi cô vội vàng cầm điện thoại run rẩy gọi cấp cứu.
Một vài công nhân cùng vị khách hàng kia cũng xông tới, nói chuyện rôm rả.
“Sao trẻ vậy mà lại bị nhồi máu cơ tim chứ?”
“Giờ nhồi máu cơ tim ngày càng trẻ hóa. Nhìn nhà thiết kế họ Dư, có vẻ dạo gần đây thức đêm không ít.”
“Trời ơi, thật đáng sợ.”
Trán Dư Tình đầy mồ hôi, thở gấp, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy. Ôn Dạng bật khóc, lau mồ hôi cho cô ấy. Cô nhớ rằng bố của Dư Tình hình như cũng mất vì nhồi máu cơ tim.
Hai mươi phút sau.
Dư Tình được đưa vào phòng cấp cứu, Ôn Dạng đứng trong hành lang bệnh viện bối rối không biết làm gì. Cô ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào đèn báo hiệu đang sáng, trong hành lang vang lên tiếng bước chân. Vị khách hàng đó cầm máy tính bảng và túi đựng laptop của Dư Tình đến, đưa cho Ôn Dạng: “Đồ của cô Dư.”
Ôn Dạng đưa tay nhận lấy, thấy bản vẽ thiết kế vẫn còn mở trên máy tính bảng, cô ngẩng lên nói với vị khách hàng: “Xin lỗi, đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ nhờ cô ấy liên hệ với anh.”
Khách hàng đó lộ vẻ áy náy: “Không sao, không sao, đợi cô ấy khỏe lại rồi tính tiếp, các cô cũng vất vả quá.”
Ôn Dạng nắm chặt máy tính bảng. Trước đây Dư Tình không làm việc liều mạng như thế này, chỉ có năm nay mới vậy.
Vị khách hàng thấy cô như vậy, thở dài rồi rời đi.
Rất lâu sau.
Khi đèn trong phòng cấp cứu tắt, Ôn Dạng bật dậy, hai chân cô đã tê rần. Vị bác sĩ đeo khẩu trang kéo nó xuống và hỏi: “Cô là gì của bệnh nhân?”
“Chúng tôi là bạn, bác sĩ, cô ấy sao rồi ạ?”
Vị bác sĩ bước về phía văn phòng, nói: “Cô ấy không sao, may mắn là còn trẻ. Nhưng cô ấy bị hẹp động mạch vành bẩm sinh, cần phải chú ý đến vấn đề này. Cô hãy liên lạc với gia đình của cô ấy.”
Ôn Dạng nhìn về phía phòng cấp cứu, sau đó theo chân bác sĩ. Cô dừng lại và nói: “Nhà cô ấy chỉ còn một người mẹ thôi, cha cô ấy đã qua đời vì nhồi máu cơ tim khi cô ấy còn rất nhỏ.”
Bác sĩ mở cửa, nói: “Vậy là có tiền sử bệnh từ gia đình.” Ôn Dạng gật đầu, rồi hỏi: “Bác sĩ, tình trạng của cô ấy bây giờ thế nào? Tương lai sẽ ra sao?”
Bác sĩ đi vào trong, rửa tay rồi quay lại ngồi sau bàn, nói với cô: “Cô ấy cần phải được theo dõi thêm một thời gian. Với tình trạng này, về sau nhất định phải chú ý, phải từ từ dưỡng bệnh, kết hợp uống thuốc và kiểm tra định kỳ.”
Ông ngồi xuống và bắt đầu viết đơn thuốc.
Ôn Dạng đứng trước bàn, cầm theo túi đựng máy tính của Dư Tình. Vị bác sĩ vừa viết đơn vừa nói: “Các cô còn trẻ, hãy chú ý giữ gìn sức khỏe. Công việc làm hoài không hết đâu. Vừa rồi tôi nghe nói cô ấy đã mấy đêm không ngủ, như vậy không ổn.”
Ôn Dạng mím môi, gật đầu.
Một lát sau, bác sĩ yêu cầu cô đi thanh toán viện phí. Dư Tình có bảo hiểm xã hội nên chi phí sẽ được khấu trừ. Sau khi chạy đi thanh toán và quay lại, Dư Tình đã được chuyển đến khu nội trú. Ôn Dạng vội vàng đến bên giường cô ấy. Dư Tình đang được gắn các ống truyền dịch, ngủ say. Thấy vậy, Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm, đặt đồ xuống rồi ngồi cạnh giường.
Căn phòng này là nơi dành cho các bệnh nhân mắc bệnh động mạch vành, phần lớn là người cao tuổi, cũng có một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Đối diện còn có một chàng trai trẻ nhuộm tóc vàng, trông có vẻ chừng ngoài hai mươi tuổi như họ.
Ôn Dạng ngồi một lúc thì Dư Tình tỉnh dậy, môi khô khốc, cô ấy khẽ mở miệng, giọng nói yếu ớt: “Ôn Dạng.”
Mắt Ôn Dạng ngay lập tức đỏ hoe, cô nghẹn ngào hỏi: “Cậu có khát không?”
Dư Tình gật đầu.
Ôn Dạng đứng lên, lấy tăm bông thấm nước rồi nhẹ nhàng thấm lên môi cô ấy. Cô hỏi: “Cậu có muốn báo cho mẹ cậu biết không?”
Dư Tình lắc đầu: “Đừng nói.
Ôn Dạng khẽ đáp: “Bác sĩ nói không sao, chỉ cần dưỡng bệnh thôi. Tớ nghĩ cậu không cần liều mạng như thế…”
Vành mắt Dư ươn ướt.
Đến trưa, tình trạng của Dư Tình đã tốt hơn nhiều. Bản chất "chụp mạch vành" là một thủ thuật xâm lấn tối thiểu, nhưng vẫn cần phải nằm viện để theo dõi. Dư Tình ăn được một chút cháo, Ôn Dạng cũng ăn cùng cô ấy một chút cháo. Vừa dọn dẹp xong đồ đạc thì Từ Nhứ đến.
Từ Nhứ là bạn học của Trình Ngôn Vũ từ thời cấp ba, dù lên đại học họ không học cùng trường nhưng vẫn giữ liên lạc, vòng bạn bè của họ cũng giao thoa, Ôn Dạng cũng biết Từ Nhứ.
Nhưng bây giờ cô đã ly hôn với Trình Ngôn Vũ, Từ Nhứ với cô chỉ còn là bạn của chồng cũ.
Ôn Dạng khẽ gật đầu chào Từ Nhứ.
Từ Nhứ tháo kính râm, chào lại Ôn Dạng rồi đi đến chỗ Dư Tình. Anh ta đứng chống tay bên hông, nhíu mày nói với Dư Tình: “Cô cần gì phải khổ sở như thế, với mối quan hệ giữa chúng ta, tôi có thể hủy hợp đồng hay sao? Huống hồ khi tôi chọn studio của các cô, chẳng phải là vì có cô ở đó hay sao? Không lẽ tôi còn không rõ năng lực của Lưu Ngu? Tôi sẽ giao căn nhà lớn của tôi cho cô ta làm chắc? Cô ta không đủ trình độ.”
Dư Tình mím môi: “Tôi không phải vì đơn hàng này của anh. Hơn nữa, quan hệ giữa tôi với anh cũng bởi vì thông qua Trình Ngôn Vũ. Giờ Trình Ngôn Vũ đã ly hôn với Ôn Dạng, tôi và anh còn quan hệ gì nữa đâu?”
"Cô... đừng ép tôi phải chửi bậy chứ.” Từ Nhứ cười nhạt, chỉ tay vào Dư Tình: "Cô hãy dưỡng bệnh cho tốt, căn nhà đó tôi cần cô làm cho tốt."
Dư Tình khẽ gật đầu: “Vậy phiền sếp Từ chờ tôi thêm vài ngày, xuất viện rồi tôi sẽ làm tiếp cho anh."
“Cô cứ dưỡng tốt cái thân cô đi đã.” Từ Nhứ trừng mắt, rồi đeo kính râm lên.
Anh ta đến tay không và cũng định đi về tay không. Lúc ra đến cửa, anh ta nhìn về phía Ôn Dạng và gọi: “Ôn Dạng.”