Ôn Dạng ngồi cạnh lan can, không kìm lòng được mà lấy điện thoại ra chụp ảnh hoàng hôn.
Phó Hành Chu lật xem thực đơn.
Lục Trạm cũng lật xem cuốn thực đơn khác, lén liếc nhìn hai người kia. Ôn Dạng đang bận chụp ảnh, Phó Hành Chu thì cầm bình nước lên, im lặng rót cho cô một ly nước chanh.
Anh hỏi: “Em muốn ăn thăn ngoại hay sườn cốt lết?”
Ôn Dạng chụp ảnh xong, bưng ly nước lên uống một ngụm, rồi nhìn Phó Hành Chu: “Sườn cốt lết đi.”
Phó Hành Chu gật đầu và báo với phục vụ.
Lục Trạm ngẩng mặt lên từ cuốn thực đơn và cũng gọi bít tết thăn ngoại. Phó Hành Chu lật tiếp phần tráng miệng, lại hỏi Ôn Dạng: “Muốn ăn loại nào?”
Ôn Dạng đặt điện thoại xuống, ghé sát lại và chọn bánh mousse.
Phó Hành Chu gọi thêm một phần salad trái cây.
Lục Trạm vừa gọi món, vừa quan sát Phó Hành Chu, trong lòng cảm thán anh bạn này thật sự biết quan tâm người khác, còn theo cách thức âm thầm như vậy. Nhưng cũng không loại trừ khả năng, Phó Hành Chu đang cố gắng nhớ những món ăn mà Ôn Dạng thích. Lục Trạm nghĩ đến điều này mà càng cảm thán hơn, một người lạnh lùng một khi đã nghiêm túc thì thật đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, thức ăn được dọn lên. Ôn Dạng cũng chụp xong ảnh, bít tết nóng tạo thành tiếng xèo xèo, may mà phục vụ đã nhanh tay gỡ miếng giấy phủ trên đó, làm âm thanh bớt đi nhiều.
Ôn Dạng cầm dao nĩa, chuẩn bị cắt bít tết, nhưng vì sườn cốt lết có phần xương chữ T nên không dễ cắt.
Lục Trạm ngồi bên cạnh hướng dẫn: “Cắt chỗ này này, cắt ngang sẽ ngon hơn đấy.”
Ôn Dạng nghe theo lời Lục Trạm, nhưng có lẽ dao không đủ sắc, cô cắt vài lần mà vẫn không xong. Lục Trạm cũng sốt ruột thay cô. Phó Hành Chu ở đối diện thấy vậy, đưa tay ra và nói: “Đưa dao nĩa cho tôi.”
Ôn Dạng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh.
Phó Hành Chu ra hiệu, Ôn Dạng khựng lại một chút rồi đưa dao nĩa cho anh. Anh cầm lấy, đặt lên đĩa của cô và chậm rãi cắt bít tết cho cô.
Vài phút sau, miếng bít tết được anh lật qua lật lại, cắt thành từng miếng nhỏ.
Sau đó, anh đưa lại dao nĩa cho Ôn Dạng.
Ôn Dạng nhận lấy dao nĩa từ bàn tay với những khớp xương rõ rệt của anh, cảm thấy vành tai bất giác nóng lên.
Lục Trạm ngồi bên cạnh như bị tắt tiếng. Có thể làm thế nữa à?
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên hết, Ôn Dạng cầm nĩa lên, bắt đầu ăn phần bít tết đã cắt sẵn. Phó Hành Chu cũng cắt xong phần của mình và bắt đầu ăn. Tráng miệng được đặt bên cạnh Ôn Dạng, Lục Trạm ngồi ở góc tam giác nhô ra, như một chiếc bóng đèn lớn sáng lấp lánh.
Sau khi ăn xong, màn đêm đã buông xuống, cảnh đêm ở cảng Victoria thật lung lộng lẫy. Trước đây Ôn Dạng đã ngắm qua, nhưng lúc này nhìn lại vẫn cảm thấy thật đẹp. Phó Hành Chu tính tiền xong, quay đầu nhìn thấy ánh mắt cô đang ngắm cảnh, bèn hỏi: “Em đã đặt khách sạn chưa?”
Ôn Dạng quay lại, chạm phải ánh mắt anh, gật đầu: “Đặt rồi.”
“Ở đâu?”
“Trung Hoàn.”
Phó Hành Chu gật đầu, cất thẻ đi rồi nói: “Vậy chúng ta đi dạo cảng Victoria nhé?”
Ôn Dạng ngừng lại một chút, rồi đáp: “Được.”
Lục Trạm đứng bên cạnh nghe vậy, nhận ra mình chẳng khác nào chiếc bóng đèn sáng chói, nên nói: “Tôi có việc, đi trước đây, hai người cứ từ từ mà đi dạo.”
Phó Hành Chu liếc nhìn anh ta.
Ôn Dạng cười: “Tạm biệt ngài Lục.”
“Tạm biệt Ôn Dạng.”
Lục Trạm móc chìa khóa xe ra và đi về khu nhà của mình.
Phó Hành Chu dẫn Ôn Dạng xuống cầu thang, từ đây đi bộ không xa là tới cảng Victoria, gió mát thổi nhẹ qua. Chẳng bao lâu sau, hai người đến quảng trường, lúc này có rất nhiều người đi dạo. Ôn Dạng đặt tay lên dấu tay của một nghệ sĩ nổi tiếng in trên quảng trường, những ai đến đây đều vô thức muốn chạm tay vào đó.
Phó Hành Chu đứng bên cạnh cô, thấy vậy nói: “Tay em hơi nhỏ đấy.”
Ôn Dạng nghe xong liền rút tay lại.
Phó Hành Chu nói khẽ: “Nhỏ thì nhỏ, nhưng đẹp mà.”
Ôn Dạng cảm thấy tai mình hơi nóng lên.
Cô quay sang nhìn Phó Hành Chu: “Tổng giám đốc Phó sống ở đây, chắc là anh thường ra ngoài dạo thế này nhỉ?”
Phó Hành Chu: “Ít lắm.”
“Dù là cảnh đẹp cỡ nào, sống lâu rồi cũng cảm thấy bình thường.” Anh nói.
Ôn Dạng ngước mắt lên, suy nghĩ rồi bảo: “Cho nên người ta mới nói, du lịch chính là đi từ chỗ mình thấy chán đến chỗ người khác thấy chán.”
Phó Hành Chu khẽ nhếch môi: "Thô nhưng thật."
Ôn Dạng cũng mỉm cười.
Khung cảnh đêm ở đây rất đẹp, gió thổi nhẹ nhàng, thời tiết dường như đang chớm sang đông. Khí hậu của Hong Kong lại khá giống với Nam Thành, mặc dù Ôn Dạng không mặc áo dài tay, cô không cảm thấy lạnh. Cô tựa người vào lan can, ngắm nhìn cảnh đêm. Phó Hành Chu đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại thấy anh nghe điện thoại và trả lời tin nhắn.
Làn gió nhẹ thổi rối tóc cô, vài lọn tóc khẽ lướt qua cánh tay anh.
Lúc này, bỗng có vài giọt nước rơi từ trên cao xuống, văng lên mặt họ. Trong đám người đang tản bộ, có ai đó kêu lên bằng tiếng Quảng Đông: "Mưa rồi!"
Ôn Dạng nhanh chóng đứng dậy khỏi lan can, nhìn sang Phó Hành Chu. Anh cất điện thoại đi và nói: "Đi thôi, tìm chỗ trú mưa."
Ôn Dạng gật đầu, theo sát anh. Cả hai nhanh chóng đi về phía cầu vượt, nhưng mưa mỗi lúc một nặng hạt. Phó Hành Chu đưa tay lên che đầu cô, một tay khác khoác lên vai cô để dẫn cô chạy nhanh về phía cầu. Tuy nhiên, cơn mưa đến quá nhanh, họ không kịp chạy sang bên kia, đành phải trú tạm lại ở trạm xe buýt.
Lúc này, trạm xe buýt trống vắng, không một ai.
Tóc và cổ áo Ôn Dạng đã thấm ướt, Phó Hành Chu cũng không khá hơn là bao, áo và tóc anh đều tích nước. Hai người đứng đối diện nhau, Ôn Dạng mở túi xách, lấy ra một gói khăn giấy, xé ra rồi đưa cho anh. Những giọt nước chảy dọc theo cằm và sống mũi anh. Phó Hành Chu nhận lấy khăn giấy, bắt đầu lau tóc. Ôn Dạng cũng lấy một tờ để lau mái tóc mình.
Cô khẽ nói: "Cơn mưa bất chợt này lớn thật."
Phó Hành Chu đáp lại bằng một tiếng ừ khẽ, rồi lấy thêm một tờ khăn từ tay cô. Ban đầu anh định dùng để lau mặt mình, nhưng ánh mắt anh chợt dừng lại trên hàng mi và sống mũi đầy nước của cô. Phó Hành Chu nâng tay, lau nhẹ nước trên sống mũi và lông mi của cô.
Ôn Dạng không kịp phản ứng, đôi mắt ngước lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Phó Hành Chu tiếp tục lau mái tóc cô, giọng anh trầm ấm nhưng có chút khàn khàn: "Thử với tôi nhé?"
Ôn Dạng vẫn còn vài giọt nước đọng trên lông mi. Xung quanh trạm xe buýt chỉ có hai người họ, phía sau là những chiếc xe chạy vụt qua, mang theo ánh đèn neon loang loáng.
Trong màn mưa, Ôn Dạng chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập.
Cô hơi hé miệng nhưng không thể nói thành lời, chỉ khẽ chớp mắt, khiến những giọt nước trên lông mi rơi xuống.
Phó Hành Chu nhẹ nhàng lau cằm cho chô: "Hiểu rồi, em cứ suy nghĩ thêm nhé?"
Ôn Dạng gật đầu.
Trong khi anh mải lau cho cô, chính anh cũng đang tích táp nước nhỏ xuống từ mái tóc. Ôn Dạng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn với tay lấy một tờ khăn giấy, nhón chân lên lau đôi lông mày anh, hút bớt những giọt nước đọng.
Phó Hành Chu hơi nheo mắt. Đôi mắt đẹp của anh, vốn luôn lạnh lùng và xa cách, giờ đây nhìn cô đầy dịu dàng.
Rõ ràng chẳng có điều gì xảy ra nhưng mặt Ôn Dạng lại nóng bừng.
Lúc này, một chiếc xe màu đen đỗ lại phía sau họ. Tưởng Dược bước xuống, tay cầm áo khoác và ô, nhìn thấy cảnh tượng này liền do dự không dám tiến tới. Phó Hành Chu dường như đã nhận ra, anh quay người lại, đưa tay ra hiệu.
Tưởng Dược lập tức tiến tới, đưa áo khoác cho Phó Hành Chu. Anh nhận lấy áo, đứng chắn trước Ôn Dạng, cẩn thận khoác áo lên người cô. Bởi vì chiếc áo trắng của cô đã thấm nước mưa, những phần vai và xương quai xanh đã bắt đầu ẩn hiện.
Phó Hành Chu không hề nhìn xuống, cũng không khiến cô cảm thấy bị xúc phạm chút nào. Cô kéo áo khoác lại. Anh nhận lấy chiếc ô từ tay Tưởng Dược, nửa ôm lấy vai cô và dẫn cô đến chỗ chiếc xe.
Tưởng Dược đứng bên cạnh ghế lái, không dám nhìn nhiều.
Phó Hành Chu mở cửa xe cho Ôn Dạng ngồi vào, sau đó mới vòng về phía bên kia. Tưởng Dược cầm ô, Phó Hành Chu cúi người và ngồi vào trong xe.
Chiếc xe đã bật sẵn hệ thống sưởi ấm. Trong thời tiết này, mưa khiến không khí trở nên lạnh lẽo. Chiếc quần của Ôn Dạng cũng đã ướt, sợ làm ướt ghế ngồi. Chiếc xe màu đen lướt nhanh trong màn mưa.
Phó Hành Chu mở một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ xinh, bên trong là nước ấm, anh đưa cho cô.
Ôn Dạng quay sang nhìn, anh nói: "Bình này là mới, tôi chuẩn bị riêng cho em."
Câu nói của anh xua tan sự ngại ngùng của cô. Ôn Dạng lại chớp mắt, nhận lấy chiếc bình: "Cảm ơn."
Cô uống một ngụm nước làm nóng người, có lẽ là nước sôi pha thêm nước nguội, nhiệt độ vừa đủ ấm không gây bỏng, uống vào giúp cơ thể ấm áp dễ chịu hơn nhiều. Chiếc bình có hình một chú thỏ nhỏ rất đáng yêu.
Ôn Dạng ôm lấy chiếc bình nhỏ, uống từng hớp từng hớp. Phó Hành Chu thì tùy ý hơn, anh chỉ uống nước khoáng. Nhìn cô uống từng ngụm nhỏ, khóe môi anh khẽ cong lên.
Chiếc xe nhanh chóng đến khách sạn mà Ôn Dạng đã đặt phòng. Vì tình trạng hiện tại của cô, Phó Hành Chu đã đưa cô vào khách sạn, tiễn cô lên đến tận cửa phòng. Ôn Dạng cầm áo khoác đứng ở cửa, nói lời tạm biệt: "Cảm ơn anh vì tối nay, lại làm phiền anh rồi."
Phó Hành Chu đáp: "Không phiền."
"Em định khi nào về Nam Thành?"
Ôn Dạng suy nghĩ một lát, rồi trả lời: "Chắc là ngày mai."
Phó Hành Chu gật đầu.
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh: "Áo khoác tôi sẽ mang đi giặt sấy, sau khi xong sẽ trả lại cho anh."
Phó Hành Chu đáp: "Được."
Ôn Dạng khẽ nói: "Vậy chúc anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cánh cửa đóng lại.
Phó Hành Chu xoay người bước về phía thang máy, tay anh đưa lên nới lỏng cổ áo. Chiếc áo sơ mi vẫn còn hơi ướt, bám chặt vào ngực, để lộ rõ bờ vai rộng, eo thon, cùng những đường nét săn chắc của cơ bụng. Ôn Dạng quay lại ghế sofa, cẩn thận gỡ chiếc áo khoác của anh khỏi vai, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng rất dễ chịu. Cô treo áo lên móc, nhanh chóng lấy đồ ngủ và vào phòng tắm tắm rửa, vì toàn thân cô bây giờ đã ướt đẫm.
Vào phòng tắm, nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương. Chiếc áo mà cô đang mặc là dạng cổ ren, lúc này đang dính sát vào da. Vai, xương quai xanh và thậm chí cả nội y đều ướt, ẩn hiện rõ ràng.
Ôn Dạng giật mình nhận ra tình trạng luộm thuộm của mình.
Thế nhưng Phó Hành Chu hoàn toàn không để cô cảm thấy khó xử, ánh mắt của anh chưa hề lướt qua những chỗ không nên nhìn. Chính lúc này, Ôn Dạng mới nhận ra rằng anh khác hẳn với phần lớn đàn ông.
Chỉ bởi vì cô có ngoại hình nổi bật.
Thế giới không phải lúc nào cũng đẹp đẽ, khi học cấp ba, lúc cô mới phát triển, không ít nam sinh thường nhìn vào những phần cơ thể nhạy cảm của cô. Cũng có những lúc khi cô mặc váy, họ sẽ từ xa xa nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô.
Thời đại học, khi cùng bạn bè đi biển, cô mặc áo đen và quần short. Sau khi từ dưới nước đi lên, một số nam sinh đi ngang qua cũng vô thức dán mắt vào cô. Những ánh nhìn chăm chú từ nam giới, Ôn Dạng đã thấy quá nhiều.
Chỉ cần vừa rồi Phó Hành Chu có liếc mắt thêm vài giây, chắc chắn cô sẽ không thể tự nhiên đến vậy, sự lúng túng và cảm giác muốn che chắn sẽ xâm chiếm tâm trí cô. Nhưng anh không có bất kỳ hành động khiếm nhã nào cả, âm thầm che chắn giúp cô.
Anh quả là một người rất tốt.
Ôn Dạng ngây ngẩn một lúc rồi mới lấy lại tinh thần. Cô mở vòi nước nóng, ngâm mình trong bồn tắm ấm áp.
Sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mặc đồ ngủ vào và lau khô tóc, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Cô bước tới và nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là robot phục vụ của khách sạn.
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, mở cửa ra.
Cửa lấy đồ ăn của robot mở ra, bên trong là một bát canh gừng nóng hổi.
Giọng nói mềm mại của robot vang lên: "Quý khách vui lòng nhận lấy đồ ăn của mình."
Ôn Dạng đưa tay lấy bát canh.
Robot tiếp tục nói: "Xin hãy khép bụng lại giúp tôi."
Ôn Dạng ấn nút, đóng nắp lại.
Robot quay đi, còn lẩm bẩm: "Cay chết mất."
Ôn Dạng nhìn bát canh gừng trong tay: "..."
Quả thực là rất cay.
Cô quay vào phòng, đóng cửa lại. Bát canh này không phải do cô gọi. Đặt bát canh lên bàn, cô mở nắp ra, thử một ngụm. Cảm giác cay xộc lên khiến đầu lưỡi cô như muốn bốc cháy. Điện thoại trên bàn vang lên tiếng thông báo, Ôn Dạng liền xem.
Phó Hành Chu: [Canh gừng được đưa tới chưa?]
Ôn Dạng cầm điện thoại trả lời: [Đưa tới rồi, tôi đang uống.]
Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, anh đã về đến nhà chưa?]
Phó Hành Chu: [Vừa mới tới.]
Phó Hành Chu: [Uống hết canh rồi nghỉ ngơi sớm.]
Ôn Dạng: [Ừm, anh cũng vậy.]
Phó Hành Chu: [Ừ.]