• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Dạng quay đầu lại, thấy Từ Nhứ đứng bên cửa thở dài: “Ra ngoài nói chuyện chút đi.”

Ôn Dạng khựng lại, cô quay lại chỉnh chăn cho Dư Tình rồi bước ra ngoài. Khi đến cầu thang thoát hiểm, Từ Nhứ đứng trước cửa, hiếm khi có cơ hội đối mặt riêng với Ôn Dạng, anh ta ngập ngừng rồi nói: “Chuyện của Trình Ngôn Vũ, tôi vừa mới biết thôi.”

Ôn Dạng gật đầu.

Trông cô rất bình tĩnh.

Từ Nhứ chẳng muốn biện hộ cho Trình Ngôn Vũ, chỉ nói: “Cậu ta quá dễ mềm lòng, còn Lê Mạn tôi đã từng gặp qua, cô ta không phải người đàn ông bình thường nào cũng đối phó được.”

Ôn Dạng mím môi, ngẩng đầu lên.

Từ Nhứ thấy vậy, cảm nhận được sự mong manh và đau lòng của cô. Ngay cả anh ta cũng cảm thấy xót xa, đủ biết lúc này Ôn Dạng yếu đuối đến mức nào. Từ Nhứ dịu giọng: “Cậu ta đáng chết, cô vẫn còn nhân từ với cậu ta đấy.”

Ôn Dạng không nói gì.

Những sợi tóc mỏng manh trên gương mặt cô che đi một phần khuôn mặt.

Từ Nhứ im lặng nhìn cô hồi lâu, thực sự cảm thấy đau lòng, nhưng anh ta chẳng thể làm gì hơn. Anh ta nói: “Còn về chuyện của Dư Tình…”

Nghe thấy tên Dư Tình, Ôn Dạng quay sang nhìn Từ Nhứ, anh ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lưu Ngu sẽ không để cô ấy trở thành thành viên hợp doanh* đâu. Hiện tại áp lực cạnh tranh quá lớn, lúc đầu đã trích tỉ lệ hoa hồng cho Dư Tình cao hơn người khác, giờ lại để cô ấy vào nội bộ thì sớm muộn cũng sẽ chiếm lấy vị trí của cô ta, cô ta đương nhiên không muốn. Mà studio này còn một founder khác nữa.”

“Lưu Ngu hiểu rõ năng lực của mình, vì vậy cô ta chỉ có thể không ngừng tuyển người mới để đẩy Dư Tình ra ngoài, hoặc khiến cô ấy từ bỏ việc trở thành thành viên hợp doanh thì cô ta mới yên tâm được.”

“Nếu cứ đấu đá thế này, người bị tổn thương chỉ có Dư Tình thôi.”

Ôn Dạng mở lời, hỏi Từ Nhứ: “Vậy chúng ta phải làm sao?”

Từ Nhứ nhìn cô, đôi mắt cô lúc nào cũng đẹp. Anh ta nói: “Tôi đề nghị Dư Tình tự lập nghiệp. Ban đầu thu nhập chắc chắn không nhiều, khách hàng tích lũy có thể cũng sẽ mất đi, nhưng ít nhất với tình hình hiện tại của cô ấy thì đây là một điều tốt.”

Ôn Dạng chớp mắt.

Những gì Từ Nhứ nói đều đúng.

Tiền thì kiếm không hết, danh tiếng kiếm được cũng vất vả, chi bằng từ bỏ để làm lại từ đầu.

Ôn Dạng gật đầu: “Tôi sẽ nói với cô ấy.”

Từ Nhứ thở phào nhẹ nhõm, anh ta nói với Ôn Dạng: “Trình Ngôn Vũ ly hôn với cô là tổn thất của cậu ta, hãy tin tôi, Ôn Dạng.”

Khi Ôn Dạng quay người đi thì anh ta nói như vậy.

Bước chân cô hơi khựng lại, rồi đi thẳng vào phòng bệnh.

- --

Dư Tình nằm viện.

Ôn Dạng quay về thu xếp quần áo để ở lại chăm sóc cô ấy, buổi tối Lưu Ngu có ghé qua, giả đò dặn dò Dư Tình nghỉ ngơi cho tốt. Dư Tình giờ đã hiểu rõ tình hình của mình, nhận ra sự bức bách của Lưu Ngu có liên quan rất lớn đến tình trạng hiện tại. Khi xưa, khi cha Dư Tình qua đời, thứ đầu tiên cô ấy nhìn thấy khi đến bệnh viện là một tấm vải trắng phủ lên người ông. Dư Tình quý mạng sống của mình.

Sau sự cố lần này, Dư Tình bỗng nhiên hiểu ra nhiều điều.

Vì vậy, ngay khi Ôn Dạng đưa ra đề nghị, Dư Tình đã gật đầu, quyết định rời bỏ Lưu Ngu và tự lập nghiệp.

Dư Tình ra đi bất ngờ, khiến Lưu Ngu trở tay không kịp, nhưng mà Dư Tình chỉ mang theo Từ Nhứ và đơn hàng của vị khách kia. Trong thời gian dưỡng bệnh, Ôn Dạng thỉnh thoảng giúp cô ấy ghi lại những thay đổi mà khách hàng yêu cầu, trong vô thức, không ngờ rằng kiến thức mà Ôn Dạng học từ thời đại học lại được khơi dậy.

Dư Tình ngồi cạnh Ôn Dạng, gọt táo cho cô: “Dạng Dạng, cậu hợp tác với tớ đi, như vậy tớ vừa có thêm một trợ thủ, cậu cũng không cần ra ngoài tìm việc nữa.”

Ôn Dạng đang điều chỉnh tỷ lệ trên máy tính, nghe vậy liền lẩm bẩm: “Không phải cậu bảo tớ đi làm nhϊếp ảnh sao?”

“Làm gì mà làm, làm nhϊếp ảnh có bằng làm chủ không?”

Ôn Dạng chớp mắt rồi cười: “Cũng đúng.”

Vậy là quyết định được đưa ra, Ôn Dạng và Dư Tình hùn vốn mở một studio thiết kế nội thất mang tên “Vân Xích”. Vừa hay, Ôn Dạng có một khoản tiền mặt từ Trình Ngôn Vũ nên thuê được mặt bằng tại tòa nhà COCO. Sau khi khai trương đơn giản, Từ Nhứ gọi điện tới, Ôn Dạng là người nhận máy. Từ Nhứ nói bên kia: “Khai trương rồi, có phải còn thiếu đơn đặt hàng không?”

Dư Tình bật loa ngoài: “Sếp Từ muốn giới thiệu mối à?”

Từ Nhứ đáp rất thoải mái: “Đúng là muốn giới thiệu, dù sao các cô cũng phải tạo dựng tên tuổi chứ.”

Dư Tình bĩu môi: “Cái gì cũng bị sếp Từ nhìn thấu cả."

Từ Nhứ phớt lờ Dư Tình, nói: “Phó Hành Chu gần đây đang chuẩn bị trang trí một căn hộ ở Hoa Phủ, các nhà thiết kế hàng đầu trên toàn quốc đều đổ xô đến nhưng hiện tại anh ta vẫn chưa chọn ai. Các cô dám thử không?”

Dư Tình sốc: “Anh nói ai? Phó Hành Chu à?”

“Đúng rồi.”

Dư Tình nháy mắt với Ôn Dạng, nhưng Ôn Dạng lại quan tâm đến vấn đề khác, cô hỏi Từ Nhứ: “Chúng tôi có thể chứ?”

Từ Nhứ cười một tiếng: “Có làm được hay không thì cũng phải thử, tôi đã giới thiệu các cô với Tưởng Dược rồi.”

Dư Tình phản ứng lại, liền thốt lên một câu: “ Từ Nhứ, anh cừ thật đấy! Có đơn thật này, còn giới thiệu khách hàng đỉnh như vậy.”

“Còn phải xem anh ta có chịu cho các cô cơ hội không. Dư Tình, cô có làm không?”

Dư Tình lập tức ngồi thẳng dậy: “Làm, sao lại không làm, ngược gió mà lên chứ."

“Vậy là được rồi. Ôn Dạng, cô có số điện thoại của Tưởng Dược, các cô liên hệ trực tiếp với anh ta đi.”

Ôn Dạng đồng ý.

Cúp điện thoại, Ôn Dạng và Dư Tình nhìn nhau. Vài giây sau, Dư Tình vỗ vai Ôn Dạng: “Trình Ngôn Vũ là cái thá gì, cho anh ta biến, chúng ta lo sự nghiệp thôi. Kể cả chồng cũ của Lê Mạn thì chúng ta vẫn chiến.”

Nghe vậy, Ôn Dạng cười, nắm tay cô ấy: “Cậu nói chuyện đàng hoàng đi.”

Dư Tình nghe xong, liền bật cười vỗ vỗ miệng mình: “Chúng ta vẫn nhận đơn, tiếp nhận như đơn hàng bình thường.”

Nói xong, cô ấy nhìn Ôn Dạng.

Ôn Dạng lắc đầu: “Tớ không sao, cậu nói đúng, sự nghiệp mới quan trọng.”

Dư Tình nắm lấy mặt Ôn Dạng.

Cô ấy biết rằng hiện tại Ôn Dạng đang cố gắng thích nghi với cuộc sống không có Trình Ngôn Vũ.

- --

Buổi chiều, Ôn Dạng liên hệ với Tưởng Dược.

Tưởng Dược bên kia lịch sự nói: “Cô Ôn, tổng giám đốc Phó có khoảng nửa tiếng trống lịch vào sáng mai, cô đến lúc đó là được.”

Ôn Dạng liên tục nói cảm ơn.

Tưởng Dược đáp không có gì, rồi gửi địa chỉ chi tiết cho Ôn Dạng, cô gửi tin nhắn cảm ơn, sau đó dừng lại, soạn thêm: [Thư ký Tưởng, tôi có thể hỏi thêm một chút về phong cách mà tổng giám đốc Phó thích không? Có chủ đề tham khảo chứ?]

Tưởng Dược trả lời cô: [Phong cách phòng ở của tổng giám đốc Phó ở Hồng Kông đều thuộc kiểu hơi tối, anh ấy ít khi ở Nam Thành, khi về đây chủ yếu ở lại bên nhà tổ chính. Tôi cũng không rõ nữa, không dám chắc tổng giám đốc Phó có muốn trang trí nhà ở Nam Thành theo phong cách nhà giống bên Diên Tự của Hồng Kông không nữa. Vậy nên phiền cô Ôn đến lúc đó tự hỏi anh ấy xem sao nhé!]

Ôn Dạng: [Được rồi, cảm ơn anh.]

Dư Tình nghiêng người tới, xem câu trả lời của Tưởng Dược.

"Thiêng tối à? Lạnh lùng? Hình như tổng tài lạnh lùng toàn thích kiểu này, trông giống như một cái khoang làm việc lạnh lẽo vậy."

Ôn Dạng lướt qua các mẫu thiết kế trên máy tính: "Cậu đã từng thiết kế nhà cho những sếp lớn vậy chưa?"

"Đương nhiên là có."

Dư Tình mở một tài liệu: "Đây là căn hai phòng ngủ mà tớ đã thiết kế, vị khách này là người đứng thứ hai tại công ty AI Diên Tự."

Ôn Dạng nhìn vào màn hình.

Màu sắc chủ đạo là đen và xám, phong cách mang hơi hướng tối tăm.

"Trông khá là sang trọng."

Dư Tình gật đầu: "Đúng vậy."

-

Dư Tình phải đi thực địa để khảo sát hiện trường. Hiện tại, khách hàng đến với studio phần lớn là vì Dư Tình, do đó cô ấy không thể rời khỏi. Thế nên chỉ còn một mình Ôn Dạng đi gặp Phó Hành Chu.

Dư Tình vừa đánh răng vừa chạy đến bên cạnh cọ Ôn Dạng: "Không vấn đề gì chứ? Không vấn đề gì đúng không?"

Ôn Dạng bưng cháo đặt lên bàn: "Không vấn đề gì, cậu mau ăn cháo đi."

Sức khỏe của Dư Tình cần được chăm sóc, dạo này Ôn Dạng tự tay nấu ăn, hầu hết là những món thanh đạm.

Ăn sáng xong, Ôn Dạng dọn dẹp rồi ra ngoài. Tòa nhà trụ sở của Tập đoàn Khinh Chu là công trình mang tính biểu tượng ở Nam Thành. Trước đây cô chỉ đi ngang qua, chưa từng bước vào.

Tòa nhà cao vυ"t chọc trời, trông như một quái vật khổng lồ. Ôn Dạng bước vào sảnh chính, nhân viên vội vã đi lại, trong không khí thoảng mùi cà phê. Cô đi đến quầy lễ tân, nói rõ lý do đến đây.

Nữ nhân viên quầy lễ tân nói: "Thư ký Tưởng dặn cô đợi một lát ở dưới này."

Ôn Dạng thoáng sững người.

Dù có chút lo ngại sẽ có biến cố xảy ra, nhưng cô không hỏi thêm, chỉ cảm ơn rồi ngồi ở khu vực tiếp khách mà lễ tân chỉ.

Khu vực tiếp khách lúc này chỉ có mình cô.

Cô bất giác nhớ lại cuộc gọi hai tháng rưỡi trước với Tưởng Dược, lúc đó cô còn nói muốn đến chỗ họ làm loạn. Thật ra, cô chỉ nói vậy thôi, nhưng giờ nghĩ lại vẫn có chút ngại ngùng.

Tiếng "tinh" vang lên.

Từ cửa thang máy đi ra hai người. Phó Hành Chu bước đi nhanh chóng, cúi đầu nói chuyện với Tưởng Dược, Tưởng Dược gật đầu. Hai người sắp bước ngang qua Ôn Dạng, cô theo phản xạ đứng dậy, Phó Hành Chu chỉ liếc mắt một cái đã thấy cô. Hôm nay Ôn Dạng mặc đồ khá trang trọng, áo sơ mi váy kết hợp thắt lưng, đi giày cao gót đế thấp, duyên dáng yêu kiều.

Lúc này, Tưởng Dược mới nhớ ra, ngay lập tức nói với Phó Hành Chu: "Sếp, nhà thiết kế cần gặp hôm nay là cô Ôn đây."

Phó Hành Chu nhớ lại kết quả điều tra, Ôn Dạng tốt nghiệp đại học chuyên ngành thiết kế. Anh "ừ" một tiếng, tiếp tục bước ra ngoài.

Tưởng Dược quay lại nói với Ôn Dạng: "Cô Ôn, xin lỗi, tổng giám đốc Phó đột ngột thay đổi lịch trình. Bây giờ chúng tôi phải tham dự một buổi tọa đàm, cũng ở Nam Thành. Cô có thể lên ngồi cùng và thảo luận với tổng giám đốc Phó trên xe được chứ?"

Ôn Dạng gật đầu, cầm túi túi laptop lên và đuổi theo sau.

Tưởng Dược nhìn cô một cái, cười nói: "Cô Ôn, mới ba ngày không gặp mà trông khác hẳn."

Ôn Dạng nhẹ nhàng cười: "Thư ký Tưởng đừng trêu tôi."

Tưởng Dược lại cười, lần đầu tiên gặp Ôn Dạng, cảm giác vỡ vụn từ cô quá mạnh mẽ, khó mà quên được. Anh ta mở cửa xe phía sau cho Ôn Dạng. Chiếc xe đen dài có không gian phía sau rất rộng, nhưng tông màu chủ đạo lại tối. Phó Hành Chu vắt chéo chân, lật tài liệu trên đùi, đang đọc.

Ôn Dạng cúi người ngồi vào trong, cửa xe đóng lại.

Trong xe có mùi đàn hương đặc trưng, Ôn Dạng nhận ra đây là mùi hương chất gỗ. Cô đặt túi laptop xuống, đặt máy tính trên đùi và mở ra. Giọng của Phó Hành Chu vang lên bên cạnh, vẫn lạnh lùng như cữ: "Cô quyết định quay về làm thiết kế từ khi nào?"

Anh hỏi bất ngờ. Ôn Dạng quay đầu nhìn, anh vẫn không nhìn cô mà đang chăm chú đọc tài liệu trong tay.

Cảnh vật bên ngoài lướt qua cửa kính xe, khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông này càng rõ ràng hơn. Ôn Dạng trả lời: "Nửa tháng trước."

Cô mở bảng yêu cầu, hơi nghiêng người hỏi: "Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ tìm hiểu nhu cầu của anh trước nhé?"

Phó Hành Chu chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừ".

Ôn Dạng mở sơ đồ bố trí mà Tưởng Dược gửi. Căn hộ này của Phó Hành Chu nằm ở tầng cao nhất, có thể nhìn bao quát toàn cảnh. Phòng ngủ chính nối liền với ban công hình chữ L, nhưng anh chỉ giữ lại một phòng ngủ chính, không gian chung rất rộng rãi và thoáng đãng.

Ôn Dạng ngẩng đầu, hỏi nhỏ: "Tổng giám đốc Phó, yêu cầu chính của anh về căn hộ này là gì? Cho cuộc sống, công việc, hay nghỉ ngơi?"

Phó Hành Chu gập tài liệu lại, nhìn thẳng vào cô: "Nghỉ ngơi."

Ôn Dạng gật đầu, ghi chú vào bảng yêu cầu. Hôm nay trên người cô cũng có một mùi hương nhẹ nhàng, không phải nước hoa mà là hương từ túi thơm trong túi xách, hòa quyện cùng với mùi gỗ trong xe.

Ôn Dạng ngẩng đầu lên: "Anh có muốn mở rộng thêm phòng thay đồ không? Bố trí phòng làm việc bên trong một cửa bí mật, anh thấy sao?"

Phó Hành Chu dựa vào lưng ghế, cầm máy tính bảng lên để xem tin tức, nghe cô nói vậy thì gật đầu: "Phòng ngủ không cần động đến, còn lại tùy ý."

Ôn Dạng ghi chép xong, lại hỏi: "Anh có cần thêm khu vực tập gym không?"

"Cần."

"Phòng bếp kết hợp giữa phong cách Á và Âu?"

"Không cần." Phó Hành Chu nghiêng đầu nhìn Ôn Dạng, giọng vẫn lạnh lùng: "Cô Ôn, phần lớn thời gian tôi đều ở Hồng Kông, căn hộ này tôi chỉ ở tối đa một lần mỗi tháng."

Ôn Dạng chớp mắt.

Nếu chỉ ở một lần, vì sao phải chi số tiền lớn mua rồi trang trí lại nhỉ.

Phó Hành Chu dường như nhìn thấy nguyên nhân khiến cô chớp mắt, ngữ điệu thản nhiên: "Nhà giục cưới, căn hộ này để tôi có chỗ yên tĩnh."

Ôn Dạng sững sờ một giây.

Lập tức hiểu ra, anh đã ly hôn rồi, tức độc thân. Dư Tình từng nói anh ta là đối tượng mà các tiểu thư giới thượng lưu tranh nhau muốn lấy. Bây giờ anh độc thân trở lại, tình huống này có thể xảy ra.

Ôn Dạng liên tục gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Phó Hành Chu nhìn cô cúi đầu ghi chú, bổ sung thêm: "Không gian phòng bếp có thể thu nhỏ, nhưng phòng khách cần rộng rãi."

Ôn Dạng ừm ừm đáp lại.

Dù là gật đầu hay đáp lại, cô đều rất dịu dàng, rõ ràng là kiểu phụ nữ không có tính công kích. Chiếc xe đến nơi, buổi tọa đàm diễn ra ở một khách sạn năm sao. Xe dừng lại, Phó Hành Chu chỉnh lại tay áo, bước đôi chân dài xuống xe.

Ôn Dạng thấy vậy liền dọn dẹp máy tính và xuống xe từ cửa bên kia, kiễng chân lên gọi: "Tổng giám đốc Phó, còn vài chi tiết chưa thống nhất, khi nào anh rảnh? Chúng ta bàn trực tuyến nhé?"

Phó Hành Chu nhìn lại, dừng vài giây rồi nói: "Sáng nay cô có bận gì không?"

Ôn Dạng lập tức lắc đầu.

Phó Hành Chu nói: "Nếu rảnh thì đi vào, chờ tôi một lát."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK