Phó Hành Chu không kiềm chế được mà cúi xuống hôn cô lần nữa. Ánh mắt Ôn Dạng đẫm nước nhìn anh một cái, khiến anh mất kiểm soát.
Đêm đó, dù không bắt đầu quá muộn, nhưng khi kết thúc thì đã gần sáng.
Trong phòng ngủ chính có bồn tắm, từng làn nước gợn sóng. Phó Hành Chu bế Ôn Dạng lên khỏi nước, rồi đặt cô lại trên giường. Cô ôm lấy cổ anh, mệt mỏi, người mềm nhũn như không còn sức lực. Phó Hành Chu vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: "Uống chút nước không?"
Ôn Dạng gật đầu, đôi mắt vẫn còn mờ hơi nước, cô nói khẽ: "Ngoài kia vẫn còn lê chưng, anh chưa uống."
"Anh sẽ uống sau, em cũng uống chút nhé?"
Ôn Dạng đáp nhẹ: "Được."
Cô ngẩng đầu nói: "Em còn phải sấy tóc."
"Anh lấy cho em." Phó Hành Chu đứng dậy, vào phòng tắm lấy máy sấy ra, cắm vào ổ điện. Ôn Dạng định đưa tay lấy, nhưng anh không đưa, anh luồn tay vào tóc cô, ngồi xuống bên giường sấy cho cô.
Ôn Dạng mặc bộ váy ngủ mềm mại mà dì giúp việc mua, cúi đầu để anh dễ sấy tóc hơn. Váy ngủ rộng rãi và thoải mái, nhưng cổ cô lại hiện rõ vết hôn mới của Phó Hành Chu. Ôn Dạng ngượng ngùng kéo lại cổ áo.
Khi Phó Hành Chu vuốt tóc cô, anh cũng thấy những vết tích đó. Làn da cô quá nhạy cảm, dễ để lại dấu vết, điều này chỉ làm anh càng thêm động tình. Sau khi sấy khô tóc, Phó Hành Chu nâng cằm cô, hôn nhẹ lên trán rồi nói: "Anh đi lấy nước cho em, em nghỉ ngơi một lát."
Ôn Dạng gật đầu, nói: "Lê chưng tối nay rất ngon."
"Ừ, lát nữa chúng ta cùng uống." Phó Hành Chu rời khỏi giường, đi ra ngoài. Ôn Dạng nhìn anh bước đi, định nằm xuống lại, nhưng không gian lạnh lùng đầy bí ẩn trong căn phòng của anh, khiến cả việc thân mật cũng có thêm một chút cảm xúc khác lạ. Trong đầu cô suy nghĩ loạn xạ, chợt nhớ đến gì đó rồi phóng xuống giường, xỏ dép và đi ra ngoài.
Cô gọi với theo: "Canh lê có thể hâm nóng lại, để lạnh uống không ngon."
Cô vừa nói vừa ngoặt đến phòng ăn. Phó Hành Chu vừa vào bếp, giọng anh vẫn trầm ấm: "Đang hâm nóng rồi."
Ôn Dạng đi dép lê, bước đến cửa bếp. Thấy anh đang đặt nồi chưng trở lại bếp, thêm nước để hâm, thân hình cao lớn của anh khiến cả căn bếp trông như nhỏ hơn. Phó Hành Chu quay lại nhìn cô, dáng vẻ nhẹ nhàng và đẹp đẽ của cô làm ánh mắt anh trở nên dịu dàng: "Chờ chút nữa là xong rồi."
Ôn Dạng mỉm cười, hỏi anh: "Anh biết nấu ăn à?"
Phó Hành Chu đi về phía cô, kéo cô vào lòng, nói: "Có một khoản thời gian anh ở nước ngoài từng tự nấu ăn."
Ôn Dạng dựa vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn: "Chả trách, em thấy anh làm cũng thành thạo lắm."
Phó Hành Chu chạm nhẹ vào mũi cô: "Mấy năm nay bận quá, không có nhiều cơ hội vào bếp."
Ôn Dạng khẽ ừm một tiếng: "Trước đây anh còn không muốn làm bếp ở Hoa Phủ."
"Vậy sau đó tại sao lại thay đổi?" Ôn Dạng đột nhiên nhớ ra điều này, có chút thắc mắc.
Phó Hành Chu cúi xuống nhìn cô, đối diện với ánh mắt cô: "Không phải em thích sao? Phòng trừ những tình huống bất ngờ."
Ôn Dạng hơi sững sờ, hóa ra anh đã thay đổi nhà bếp vì cô. Cô chớp mắt, thầm thì: "Anh nghĩ xa vậy à, lỡ em không đồng ý với anh thì sao?"
Phó Hành Chu hôn nhẹ lên môi cô: "Vậy sau đó tính tiếp."
Ôn Dạng khẽ hừ hừ.
Một lát sau, canh lê đã nóng lên. Phó Hành Chu bưng ra ngoài, Ôn Dạng thực sự cũng muốn uống. Cô múc mỗi người một bát, đứng ở bàn ăn, cô ngồi xuống, cầm bát uống một ngụm và nói: “A, ngon thật.”
Phó Hành Chu cười khẽ, vài ba hớp thì uống xong.
Anh thu dọn bát đĩa vào bếp.
Ôn Dạng đứng dậy, đi vào phòng khách nhỏ để kiểm tra bản thảo của mình, cô nhận ra quên lưu lại trước đó, liền bấm lưu. Đúng lúc ấy, cô thấy trong hộp thư có một email được gửi vào buổi chiều, nhưng cô không để ý thấy.
Phía gửi đến là email chính thức của công ty Nhất Ngôn.
Ôn Dạng kéo chuột mở email.
Email thông báo cho cô về biến động cổ phần của Nhất Ngôn.
Có một công ty đầu tư mạo hiểm mới tên là Khải Tín, chiếm 15% cổ phần, xếp sau Ôn Dạng. Ôn Dạng nhớ đến thỏa thuận mà cô đã thấy trước đó, công ty định đầu tư không phải là công ty này, mà là một công ty khác. Bây giờ, Khải Tín đã đầu tư thành công, cổ phần trong tay Ôn Dạng cũng không cần phải bán đi, mọi người đều vui vẻ. Ôn Dạng ngay lập tức có nhiều thiện cảm với Khải Tín.
Phó Hành Chu lau tay rồi đến phòng khách, thấy cô chăm chú xem email, dựa vào tay vịn chờ cô một lúc.
Ôn Dạng quay đầu nhìn thấy anh, nói: “Nhất Ngôn đổi một công ty đầu tư khác, tên là Khải Tín, đã hoàn thành đầu tư rồi, 30% kia của em không cần phải bán nữa."
Phó Hành Chu nhìn vào máy tính của cô, khóe miệng nhếch lên, gật đầu: “Ừ, tốt đấy.”
Anh đưa tay về phía cô: “Đi ngủ thôi.”
Ôn Dạng mới chợt nhận ra, tối nay cô sẽ ở lại đây qua đêm, tai cô hơi nóng, đóng máy tính lại, bị anh nắm tay dẫn đi.
Ngoài trời đã tắt đèn, vào phòng ngủ chính, cả hai người rửa mặt, Ôn Dạng lên giường bị anh kéo vào lòng. Cô nằm vào ngực anh, cảm nhận hương sữa tắm nhàn nhạt, hơi thở của người đàn ông bao trùm lấy cô.
Đèn phòng ngủ chính tắt.
Mùi đàn hương nhẹ nhàng lan tỏa.
Hương sữa tắm trên người hai người là giống nhau. Ôn Dạng khi ngủ rất mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng rơi vào bên xương quai xanh của anh. Phó Hành Chu ban đầu chỉ định hôn cô một cái, nhưng cô đã đưa tay quàng lấy cổ anh.
Nụ hôn trở nên sâu sắc hơn.
Thời gian trôi đi.
Trong căn phòng tối tăm, bóng người nhấp nhô, cuối cùng Ôn Dạng run rẩy quàng lấy cổ anh, có chút cầu xin. Phó Hành Chu vuốt tóc ướt sũng của cô, hôn và dỗ dành cô.
Một lúc lâu, anh xuống giường mang khăn nóng quay lại lau mồ hôi cho cô.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Đêm khuya.
Tại studio Mộng Bách.
Trình Ngôn Vũ lái xe đến, dừng xe dưới studio gọi điện cho Lê Mạn. Một lúc lâu sau, Lê Mạn mới nhấc máy, cô ta đã uống một ít rượu, đi giày cao gót, cầm túi đi ra khỏi đại sảnh.
Trình Ngôn Vũ đứng bên xe chờ cô ta.
Lê Mạn nhìn thấy anh từ xa, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc không thể nói thành lời, bước xuống bậc thang, Trình Ngôn Vũ ngẩng đầu hỏi: “Uống rượu à?”
Lê Mạn gật đầu, khoanh tay ôm lấy mình. Vài giây sau, cô ta vươn tay lấy Trình Ngôn Vũ khiến anh ta khựng lại. Trên người Lê Mạn tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, Trình Ngôn Vũ đưa tay ôm lại cô ta.
“Có chuyện gì vậy?”
Lê Mạn ôm Trình Ngôn Vũ không nhúc nhích, nói: “Không có gì, chỉ muốn ôm cậu thôi, em trai.”
Trình Ngôn Vũ ừ một tiếng, hai người ôm nhau ở ngoài một lúc, rồi mới lên xe.
Lê Mạn chơi đùa với mái tóc xoăn sóng, ngay cả mùi hương trên tóc cũng nồng nàn. Trình Ngôn Vũ khởi động xe, khi đi qua một trạm xe buýt, có một cô gái mặc váy màu vàng mơ đứng ở đó, tóc búi cao, cầm điện thoại, mắt cười tít lại, góc nghiêng có vài phần giống Ôn Dạng. Ánh mắt Trình Ngôn Vũ vô thức dừng lại ở đó vài giây cho đến khi xe lướt qua.
Chiều hôm đó, Vu Chiêm thông báo cho các cổ đông về sự thay đổi cổ phần công ty, Ôn Dạng nhận được, nhưng cô không phản hồi, có lẽ cô biết là Phó Hành Chu đầu tư cho cô.
Lên tầng.
Không khí từ từ bắt đầu trở nên ấm áp.
Lê Mạn quấn chặt áo choàng tắm đi ra, cánh tay cô ta có hình xăm hoa hồng.
Trình Ngôn Vũ thấy Lê Mạn cởϊ áσ choàng tắm, không hiểu vì sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh Ôn Dạng cuộn tròn trong lòng anh ta, anh ta đột ngột đứng dậy nói: “Em đi lấy cốc nước.”
Lê Mạn ngồi trên giường, nói: “Nhanh lên.”
“Được.”
Mười phút sau, Trình Ngôn Vũ mới bưng cốc nước vào, Lê Mạn liền quấn lấy anh ta.
Đêm khuya.
Mỗi nhà sáng tối khác nhau.
Nửa đêm, vô vàn sinh mệnh đang được ra đời.
Sáng hôm sau.
Ôn Dạng tỉnh dậy thì Phó Hành Chu không còn bên cạnh, nhưng chăn vẫn được đắp kín. Chiếc váy trên người là do anh mặc cho cô tối qua, Ôn Dạng nhớ lần cuối cô đã cắn vào yết hầu của anh, cắn rất sâu.
Tai cô hơi đỏ, ngồi dậy, chỉnh lại tóc. Trên bàn đầu giường, Phó Hành Chu để lại kẹp tóc của cô ở đó.
Ôn Dạng cầm lên kẹp tóc.
Sờ vào điện thoại xem thử, khoảng bảy rưỡi sáng.
Dư Tình đã nhắn tin cho cô vào khoảng ba giờ sáng.
Dư Tình: [Bảo bối, tối nay chắc cậu không về đúng không? Vậy tớ khóa cửa nhé.]
Dư Tình: [Cục cưng, có phải cậu sắp rời xa tớ rồi không?]
Ôn Dạng ho một tiếng, trả lời cô ấy: [Tớ vừa mới dậy.]
Dư Tình bên kia không trả lời, chắc vẫn đang nghỉ ngơi. Ôn Dạng xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, rửa xong đi ra, cô mở cửa phòng ngủ chính ra ngoài tìm người, quay đầu lại thấy Phó Hành Chu đang đứng ở góc nói chuyện với một người giúp việc.
Người giúp việc này là lần đầu Ôn Dạng gặp, là một bà cô phúc hậu, Ôn Dạng đi gần muốn chào hỏi, thì nghe người giúp việc hỏi: “Ôn Dạng thích ăn sáng món gì?”
Phó Hành Chu nghĩ một chút, nói: “Dì hầm cho cô ấy chút cháo yến mạch.”
Người giúp việc cầm điện thoại ghi lại.
Phó Hành Chu lại nói thêm: “Một cốc sữa nóng.”
"Vâng, ngài Phó.”
“Cái khác thì tùy dì sắp xếp.”
“Vâng.”
Người giúp việc ngẩng đầu định nói, liền nhìn thấy Ôn Dạng, bà hơi ngạc nhiên, ngay lập tức mỉm cười với Ôn Dạng. Ôn Dạng nở nụ cười, nháy mắt, Phó Hành Chu theo ánh mắt của bà giúp việc nhìn qua, nhẹ giọng hỏi: “Thức dậy rồi à?”
Ôn Dạng cười một tiếng: "Ừm."
Cô mặc một chiếc váy ngủ mỏng, không có áo trong. Phó Hành Chu bước tới gần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và nói: "Trong tủ quần áo có sẵn đồ, em thay đồ đi."
Ôn Dạng cảm nhận cơ thể mình áp sát vào anh, mặt cô đỏ bừng, giờ cô mới nhận ra mình chưa thay đồ. Cô "à" một tiếng, rồi nhỏ giọng: "Em quên mất, ở nhà em hay quen... "
"Quen cái gì?"
Phó Hành Chu cúi xuống nhìn cô, mắt anh ánh lên chút vui vẻ.
Ôn Dạng đỏ mặt, nhẹ đẩy anh: "Em đi thay đồ đây."
Phó Hành Chu mỉm cười, buông cô ra. Ôn Dạng vội vã chạy vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ này có một tủ quần áo lớn, thông với phòng tắm. Ôn Dạng mở tủ đầu tiên, bên trong đã treo sẵn một loạt quần áo mùa xuân, không biết anh đã bố trí từ bao giờ, ngay cả chiếc váy ngủ thoải mái mà cô mặc tối qua cũng đã được chuẩn bị từ trước mà cô không hề hay biết. Ôn Dạng chọn một chiếc váy sáng màu, đúng phong cách cô thích. Mác sản phẩm trên váy vẫn còn nguyên.
Đồ lót bên trong anh không chuẩn bị quá phức tạp, chỉ có một vài bộ, có đủ cả cỡ A, B. Khi lấy ra, mặt Ôn Dạng lại đỏ bừng, có lẽ anh không chắc cô mặc size nào, nên chuẩn bị cả hai. Cô lấy cỡ B.
Sau khi thay xong, Ôn Dạng bước ra khỏi phòng thay đồ, thấy Phó Hành Chu đang ngồi trên giường đợi cô. Anh ngẩng đầu hỏi: "Có vừa không?"
Ôn Dạng tim đập thình thịch, gật đầu: "Vừa, anh chuẩn bị từ bao giờ vậy?"
Phó Hành Chu đứng dậy, nắm tay cô và nói: "Một tuần trước, phòng hờ nếu em có ở lại."
Ôn Dạng khoác tay anh, cả hai cùng ra ngoài. Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, nói: "Khi không có giúp việc ở đây, em cứ tùy tiện mặc gì cũng được."
Ôn Dạng đỏ mặt lần nữa: "Anh đừng nói nữa mà."
Phó Hành Chu khẽ cười.
Khi họ bước vào phòng khách, dì giúp việc đã bưng bữa sáng ra. Thấy cô, bà liền cười và chào hỏi: "Chào buổi sáng, cô Ôn."
Ôn Dạng mỉm cười đáp lại: "Chào buổi sáng dì."
Dì giúp việc nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô, trong lòng cũng thấy mến: "Cô Ôn thích ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi có thể nấu đủ các món."
Ôn Dạng cười đáp: "Nếu có món gì muốn ăn, cháu nhất định sẽ nói với dì."
Phó Hành Chu đứng bên cạnh nhìn Ôn Dạng, đôi mắt anh đầy ý cười.