Tần Mộc nhún vai, vừa khuấy cà phê vừa cho thêm đường: “Chẳng phải lúc đầu cậu xem cô ta là cô vợ bé nhỏ xinh đẹp sao?”
Động tác uống cà phê của Lê Mạn khựng lại.
Cô ta chợt nhớ ra, bây giờ cô vợ bé nhỏ Ôn Dạng đó đang ở bên Phó Hành Chu rồi.
Tần Mộc ngẩng lên nhìn Lê Mạn: “Tôi hỏi cậu nhé, cậu có cam tâm không?”
Lê Mạn mím chặt môi, không đáp lời.
Cô ta cúi đầu đặt ly cà phê xuống.
–
Trình Ngôn Vũ đưa Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn vào phòng khách sạn, là phòng hạng sang được đặt trước, bên trong đầy đủ tiện nghi, không thiếu thứ gì. Trịnh Khôi Lệ đặt hoa lên bàn trà rồi ngồi xuống.
Trình Ngôn Vũ ngồi xuống đối diện bà ấy, dịu giọng hỏi: “Mẹ, mẹ có thích số hoa mua được hôm nay không? Nam Thành có rất nhiều giống hoa quý hiếm, lúc khác có thể đi xem tiếp ạ.”
Trịnh Khôi Lệ nhìn con trai mình, lại đưa mắt nhìn hoàn cảnh nơi này, im lặng không nói gì.
Trình Sơn ngồi xuống cạnh bà ấy, lên tiếng: “Khách sạn Châu Tế là khách sạn năm sao, rất tốt đấy.”
Ông nhìn Trình Ngôn Vũ: “Nhưng con ở Nam Thành vẫn nên mua một căn nhà để dành, đề phòng lỡ như chứ.”
Trình Ngôn Vũ biết bố sẽ nói đỡ cho mình, bèn gật đầu: “Con đang chuẩn bị rồi ạ. Sau này mẹ xem giúp con việc trang trí được không?”
Trịnh Khôi Lệ đáp: “Mẹ không có thời gian đó đâu.”
Trình Ngôn Vũ khựng lại, cười trừ.
Anh không nói với bố mẹ rằng căn nhà trước kia vẫn chưa bán mà chỉ thế chấp ngân hàng để vay tiền, hiện tại anh vẫn đang trả góp, đã rất lâu rồi anh chưa quay về bên đó. Mà đương nhiên anh cũng không thể dẫn bố mẹ đến đó ở lại được.
Anh hơi nghiêng người về trước, nhìn Trịnh Khôi Lệ. Bất giác phát hiện tóc mai của mẹ đã điểm bạc, anh thoáng khựng lại, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ có gì muốn nói thì cứ nói đi ạ, con nghe đây.”
Ánh mắt Trịnh Khôi Lệ lúc này mới thực sự nhìn thẳng vào anh.
Dù sao anh cũng là con trai ruột, được Trình Sơn thuyết phục đến Nam Thành đi dạo, vốn dĩ trong lòng bà đã nguôi ngoai phần nào. Nhưng khi nhìn thấy một số cảnh sắc ở Nam Thành, bà lại không kìm lòng được mà nhớ đến Ôn Dạng, nghĩ về những chuyện đã qua. Thế nên lúc gặp lại con trai, bà lại bắt đầu nói những lời lạnh nhạt. Lúc này nhìn kỹ Trình Ngôn Vũ, bà mới nhận ra dường như anh đã có chút thay đổi.
Anh lạnh lùng và cứng rắn hơn trước đây một chút.
Trình Sơn ngồi bên cạnh khẽ ôm lấy vai Trịnh Khôi Lệ.
Trịnh Khôi Lệ bừng tỉnh, khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Mẹ không có gì muốn nói cả. Ngôn Vũ, mẹ vẫn luôn mong con hạnh phúc.”
Trình Ngôn Vũ gật đầu: “Con biết mà mẹ. Con cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Trong lòng Trịnh Khôi Lệ đã mềm mại hơn một chút, bà nói: “Hoa rất đẹp. Từ trước đến nay mẹ rất thích hoa ở Nam Thành.”
Trình Ngôn Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt ạ.”
Trịnh Khôi Lệ nhìn Trình Ngôn Vũ: “Cô gái mà con đang quen là người như thế nào? Cô ấy thích gì?”
Nghe Trịnh Khôi Lệ nhắc đến Lê Mạn, Trình Ngôn Vũ hơi ngồi thẳng người dậy, ngước mắt lên định lên tiếng rồi lại khựng lại, mấy giây sau mới đáp: “Cô ấy khá tốt. Xử lý công việc khá dứt khoát, chu toàn, cũng khéo léo trong cách cư xử. Cô ấy làm thiết kế trang sức, xuất thân từ gia đình đơn thân nên hơi mạnh mẽ một chút.”
Trịnh Khôi Lệ im lặng.
Bà phát hiện con trai mình không miêu tả rõ ràng về sở thích của đối phương.
Dù sao chỉ là người đến sau mà thôi.
Bà nói: “Dù là người như thế nào, con…. chỉ cần con thích là được.”
Bà nói như vậy có nghĩa là sẽ không nói lời cay nghiệt nữa, tôn trọng lựa chọn của con trai mình.
Trình Ngôn Vũ cúi đầu: “Cảm ơn mẹ.”
Trình Sơn nói: “Vậy khi nào rảnh chúng ta đi ăn bữa cơm đi, con tự sắp xếp lấy.”
Trình Ngôn Vũ nhìn bố, gật đầu đồng ý.
–
Sau khi quyết định tham gia cuộc thi thiết kế nhà kính, Ôn Dạng và Dư Tình phải bắt đầu chuẩn bị. Trước hết là phải phân chia công việc trong tay hợp lý để không ảnh hưởng lẫn nhau. Tới thời điểm then chốt thế này mới thấy nhân lực của studio quả thực có chút thiếu hụt.
Hai nhà thiết kế chính của studio đều sắp tham gia cuộc thi, chiều nay Ôn Dạng và Dư Tình họp bàn, quyết định đề bạt Đào Lật lên làm thiết kế, sau đó tuyển thêm hai trợ lý nữa. Dù sao Đào Lật đi theo Dư Tình cũng được mấy tháng rồi.
Cô nàng vốn là dân học thiết kế, Dư Tình cũng đã chỉ bảo cô ấy được kha khá, đo đạc phòng ốc có khi còn rành hơn cả Ôn Dạng, cũng từng phụ trách thiết kế trọn gói hai căn hộ một phòng ngủ rồi.
Nên đến lúc tự làm riêng một mình thôi.
Đào Lật rất vui mừng, cô ấy bụm miệng nói: “Em chưa bao giờ nghĩ là mình có thể được đề bạt nhanh như vậy.”
Mọi người nhìn cô ấy, ai nấy đều chúc mừng, Đào Lật không giấu nổi sự xúc động, bước đến ôm chầm lấy Ôn Dạng và Dư Tình. Cô ấy thực sự rất cảm kích, bởi vì từ ngày vào Vân Xích đến giờ Dư Tình và Ôn Dạng đã chỉ dạy cho cô ấy rất nhiều thứ, chứ không phải chỉ bảo cô ấy rót trà bưng nước hoặc canh máy in. Dư Tình kêu lên một tiếng “Ấy ấy” rồi nói: “Ôm nhẹ thôi, chị với Dạng Dạng bị em ôm muốn ngạt thở luôn rồi.”
Tay Đào Lật vẫn siết chặt: “Em mặc kệ, em cứ ôm.”
Không chỉ ôm mà cô ấy còn muốn hôn nữa, Ôn Dạng lập tức ngửa đầu ra sau, nhưng vẫn bị Đào Lật hôn chớp được một cái. Ôn Dạng bất đắc dĩ cười đẩy Đào Lật ra: “Thôi được rồi, đã hôn được rồi đó.”
Đào Lật cười ha hả.
Cô ấy buông hai người họ ra, nói: “Lúc vào Vân Xích nhận công việc đầu tiên trong đời này, thực ra khi đó em cũng khá mơ hồ, cảm thấy với một studio bé nhỏ thế này thì mình sẽ học được điều gì nhỉ? Đó là suy nghĩ ban đầu của em. Sau này em phát hiện ra, chị Tình với chị Dạng đã chỉ dạy cho em rất nhiều thứ, dẫn em đi đo đạc, dẫn em đến các công ty trang trí nội thất, cho em giao tiếp với mọi người để học hỏi thêm. Lúc thiết kế chị Tình còn cho em ngồi cạnh xem, không hề giấu nghề, mọi người đều cùng nhau học tập.”
“Hơn nữa các chị nhận em làm trợ lý nhưng lại chưa từng ép em chỉ được làm một trợ lý, có bản thảo nào khó thiết kế thì mọi người đều cùng chia sẻ, cùng nghiên cứu.”
“Bố mẹ em từng nói, đoàn kết là sức mạnh, thể nào cũng sẽ thành công, em cảm thấy mình đã tìm được một bệ phóng đầy triển vọng rồi.”
“Cuộc thi thiết kế của chị Tình với chị Dạng phải cố lên nhé, tương lai của Vân Xích chúng ta dựa cả vào hai chị đấy.”
Nói xong, cô ấy gập người xuống làm động tác cúi chào.
Mọi người cười ha hả.
Ôn Dạng và Dư Tình đứng bên cạnh nhìn nhau cười. Phải, giờ phút này thực sự có hơi tự hào, tính ra thì Đào Lật là nhà thiết kế đầu tiên do bọn họ dẫn dắt.
Điều đó đồng nghĩa với việc Thiết kế Vân Xích đang phát triển đúng hướng, đang đi trên con đường chính xác.
Lúc trở về chỗ ngồi của mình, Dư Tình khoanh tay trước ngực: “Tiểu Lật Tử sến súa thật.”
Ôn Dạng khẽ cười.
Thế là Tiểu Lật Tử vừa mới thăng chức quyết định chiêu đãi mọi người một bữa tối, đặt chỗ trên mạng ở một quán bar nhạc sống kết hợp BBQ. Ôn Dạng đi nhờ chiếc xe hơi Mini của Dư Tình, những người khác thì đi taxi đến điểm hẹn. Lúc Ôn Dạng xuống xe, cô thoáng sững người, cái quán treo biển hiệu là quán bar nhạc sống kết hợp BBQ trên mạng kia không ngờ lại là quán nướng cô từng uống rượu cùng Phó Hành Chu.
Dư Tình khẽ kêu một tiếng, nói: “Quán này chẳng phải ngay gần khu Nhã Các của chúng ta sao?”
Quả thật là gần khu chung cư Nhã Các, hôm đó sau khi uống xong Ôn Dạng đã đi bộ về, cũng hướng về phía mặt trời lặn.
“Chị Tình ơi, gần khu nhà chị thế này, tối nay nhất định phải uống vài ly đấy.” Đào Lật kéo Ôn Dạng và Dư Tình ngồi xuống, những người khác cười hì hì nói, “Tiểu Lật Tử, cậu gọi chỗ này là quán bar nhạc sống kết hợp BBQ á? Bar chỗ nào?”
Đào Lật hắng giọng, kéo mọi người ngồi xuống rồi nói: “Lát nữa sẽ có một anh chàng chơi guitar hát hay lắm, mọi người nghe anh ấy hát xong sẽ biết chỗ này không thua kém mấy quán bar đâu.”
Khương Lãng cầm tờ giấy ăn nói: “Được, vậy để tôi nghe thử xem.”
Ôn Dạng và Dư Tình mỉm cười ngồi xuống, hai người cũng lau dọn bàn.
Ông chủ quán lại đây gọi món.
Dù đông người nhưng ông chủ vẫn nhận ra Ôn Dạng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hôm nay Ôn Dạng mặc áo sơ mi màu vàng nhạt phối với chân váy màu trắng, lẽ ra đã gần một năm rồi, cộng thêm chuyện ngày nào cũng phải tiếp đón biết bao nhiêu là khách, tỷ lệ quay vòng cao như vậy sẽ rất khó để nhớ kỹ một người mà gần một năm mới gặp lại, nhưng không biết tại sao ông chủ lại nhớ Ôn Dạng.
Ngoài khuôn mặt của cô thì có lẽ là do dáng vẻ của cô khi đến đây vào cái ngày hôm đó, cả người đàn ông ngồi đối diện cô toát ra vẻ ngoài sang trọng khiến người ta khó quên kia nữa.
Bởi vậy ông chủ vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra Ôn Dạng ngay.
Nhưng dù có nhận ra thì ông ấy cũng sẽ không cố ý chào hỏi, như vậy quá đường đột, ông ấy cười cười ghi nhớ món ăn bọn họ gọi, tiện thể tặng bọn họ một chai nước lớn.
Đào Lật không chút do dự gọi hẳn một vại bia to đùng.
Dư Tình giơ ly lên, miệng thì nói đừng rót nhiều quá, nhưng cái ly trên tay lại ngoan ngoãn để mặc Đào Lật rót đầy.
Ôn Dạng mỉm cười gắp một miếng đậu phộng.
Đào Lật thò đầu sang hỏi: “Chị Dạng, chị cũng uống một chút nhé? Bạn trai chị không giận chứ?”
Ôn Dạng lườm cô nàng một cái, lại thấy mọi người đều có, cô bèn đáp: “Cho chị chút đi, anh ấy không giận đâu, không đáng sợ như vậy.”
Đào Lật cười hì hì một tiếng.
Tính ra thì cô ấy cũng chỉ mới gặp bạn trai của Ôn Dạng một lần, sau khi biết tên anh, cô ấy cũng lên mạng tra thử, thân phận của anh quả thực không phải người bình thường có thể với tới, huống hồ anh còn đẹp trai ngời ngời như vậy nữa.
Có điều, chỉ cần nhìn vào thân phận kia thôi cũng đủ khiến người ta chùn bước rồi.
Cho nên đương nhiên phải cẩn trọng một chút, hỏi ý Ôn Dạng trước đã.
Đào Lật rót cho Ôn Dạng một ly, đặt bên cạnh tay cô.
“Tối nay em khao nên mọi người cứ thoải mái uống đi nhé.”
Cô nàng ra vẻ hào phóng nói.
Ôn Dạng mỉm cười nhận lấy ly, cụng ly với Dư Tình một cái.
Đồ nướng được dọn lên.
Ôn Dạng vừa ăn vừa uống cùng với mọi người, đã lâu lắm rồi cô không uống bia, cảm giác khi uống vào mát lạnh rất dễ chịu. Nhóm Khương Lãng đang than phiền về nỗi đau khổ khi đi thuê nhà, sống ở khu phố tồi tàn nên rất muốn dọn ra ngoài sớm một chút.
Ôn Dạng nhìn Dư Tình, nói ra thì hai người bọn họ cũng rất may mắn, Dư Tình tuy là gia đình đơn thân nhưng mẹ cô ấy luôn dành cho cô ấy những thứ tốt nhất, ngày trước khi đến Nam Thành làm việc, mẹ cô ấy đã nhét cho cô ấy một cái thẻ ngân hàng.
Ôn Dạng thì khỏi cần phải nói, điểm xuất phát của cô vốn đã dễ dàng hơn người khác rất nhiều.
Dư Tình ghé sát tai Ôn Dạng, thì thầm: “Sau này khi nào studio phát triển lớn mạnh rồi, bọn mình sẽ hỗ trợ tiền nhà cho nhân viên.”
Ôn Dạng gật đầu đồng ý.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, nói hết chuyện buồn thì nói sang chuyện vui, Ôn Dạng cũng chẳng biết từ lúc nào mình đã uống khá nhiều bia, đến khoảng chín giờ tối thì cô đã hơi say, Phó Hành Chu đến đón cô.
Chiếc xe con màu đen từ từ dừng lại.
Chiếc xe trông có vẻ không hợp với nơi này cho lắm, khi dừng lại đã khiến không ít người phải ngoái nhìn. Phó Hành Chu bước xuống xe, ngước mắt nhìn lên, ký ức chợt ùa về trong đầu. Anh khẽ nhướng mày, sải đôi chân dài bước về phía Ôn Dạng.
Ôn Dạng uống cạn ngụm cuối cùng rồi đặt ly xuống, chống cằm lên tay, vừa nhìn thấy anh thì khóe môi khẽ cong lên.
Phó Hành Chu đi tới bàn của cô.
Anh chàng chơi guitar đang hát một bài, kì lạ là anh ấy cũng nhận ra Phó Hành Chu và Ôn Dạng ngay lập tức. Phó Hành Chu gật đầu với những người khác trên bàn nhậu, chủ yếu là do khí chất bẩm sinh và vẻ ngoài của anh quá nổi bật, khiến mọi người vừa nhìn thấy anh đều tự giác đặt ly xuống. Dư Tình mỉm cười, đỡ lấy Ôn Dạng, nói với Phó Hành Chu: “Cô ấy không say đâu, chỉ là hơi tham uống một tí thôi.”
Phó Hành Chu khẽ ừm một tiếng, đưa tay đón lấy Ôn Dạng.
Ôn Dạng ngoan ngoãn để anh dìu đứng dậy.
Chàng ca sĩ đội mũ lưỡi trai vừa hát xong một bài, nhìn họ cười nói: “Sau một năm, cuối cùng anh cũng dỗ dành được cô ấy rồi.”
Phó Hành Chu hơi khựng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Phó Hành Chu hiểu ý của chàng trai, vài giây sau, anh ngước mắt lên nhìn anh ấy: “Đúng vậy.”
Chàng ca sĩ hài lòng rời đi.
“Dỗ dành” này không phải đơn thuần là dỗ dành sau khi cãi nhau, mà là “dỗ dành” cô bước ra khỏi cuộc tình tan vỡ, có lại được nụ cười rạng rỡ như ngày hôm nay.
Phó Hành Chu nói với những người khác: “Tôi đưa cô ấy về trước nhé.”
Dư Tình vội cười đáp: “Vâng, tổng giám đốc Phó.”
Mọi người cũng gật đầu, Ôn Dạng vẫy tay chào họ, dặn dò mọi người về nhà cẩn thận, tất cả đều gật đầu đáp lại. Phó Hành Chu thấy cô nói chuyện với đồng nghiệp xong rồi thì nhẹ nhàng vòng tay qua người cô, dìu cô bước xuống bậc thang, khẽ hỏi: “Em uống bao nhiêu rồi?”
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Có mấy chai à.”
Mắt cô long lanh ngấn nước, hơi men chuếch choáng, đẹp đến nao lòng. Cô còn nói thêm một câu: “Em chưa say đâu.”
Phó Hành Chu ừm một tiếng.
Ôn Dạng nhìn anh: “Hay là chúng ta đi dạo một chút nhé?”
“Ừm.”
Phó Hành Chu dẫn cô đi về phía Nhã Các, trên mặt đất rải rác những cánh hoa, chiếc xe màu đen đỗ sau lưng, Tưởng Dược bước xuống xe, vào quán tính tiền.
Ôn Dạng lần nữa bước trên con đường này, né tránh những cánh hoa rơi trên mặt đất.
Cô nhớ lại cảnh tượng uống rượu với anh ở quán thịt nướng hôm đó, lại ngẩng đầu nhìn Phó Hành Chu: “Lúc nãy anh ca sĩ nói dỗ dành là có ý gì vậy?”
Phó Hành Chu nhìn cô: “Lần đó anh ấy tưởng anh bắt nạt em đến phát khóc.”
Ôn Dạng ngẩn người.
Cô chậm chạp phản ứng lại.
Một bàn thịt nướng, một nam một nữ ngồi đối diện, lúc đó cô lại đang trong tình trạng như vậy, trách sao anh ca sĩ kia lại hiểu lầm. Cô khẽ chớp mắt, nói: “Anh nói chuyện với anh ấy cũng tự nhiên nhỉ.”
Vừa rồi không ngờ anh lại tiếp lời như vậy.
Phó Hành Chu mỉm cười.
Anh không nói cho cô biết, ý nghĩa của hai chữ “dỗ dành” đối với anh là gì.