Bà trang điểm tinh xảo, nhưng vẫn ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi bước lên bậc thang đến trước phần mộ của Phó Lễ An. Bà nhìn thấy hoa hồng Nàng Tiên Cá, còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí.
Khưu Phái đặt bó hoa trên tay cạnh hoa hồng Nàng Tiên Cá, bà nhìn người trong ảnh, nói: “Hình như con trai đã đến rồi, còn dẫn theo cả Ôn Dạng tới nữa.”
Bà tìm một chỗ ngồi xuống.
Tài xế sợ bà làm bẩn quần áo, định lấy khăn giấy lót cho bà, nhưng bà xua tay, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt Phó Lễ An, nói: “Con trai không cho tôi đến, là tôi lén đến đấy.”
“Nhắm chừng nó sẽ đến buổi sáng nên tôi đã đi lệch giờ với nó.”
“Thời gian trước tôi bị bệnh nặng, nếu tôi từ bỏ trị liệu thì có khi đã xuống đó tìm ông rồi. Ban đầu tôi cũng có ý này, nhưng con trai không cho, thằng bé tâm sự với tôi là nó có bạn gái rồi.”
“Lúc đó tôi đã vô cùng bất ngờ. Sau khi ông qua đời, bao nhiêu năm nay con trai chúng ta như người tu hành không ham muốn gì cả, để vực dậy cái nhà họ Khưu rách nát kia mà nó còn chẳng có dự định gì cho tương lai của mình. Bà cụ ở nhà cứ sốt hết cả ruột, ngày nó ly hôn lập tức lật cuốn danh sách ra, muốn tìm cho nó người khác, ép nó phải đi tân trang lại Hoa Phủ.”
“Nhưng phải công nhận là sự cố gắng của bà cụ cũng có hiệu quả, sau lần sửa sang ấy, con trai gặp được Ôn Dạng. Ban nãy ông gặp con bé rồi đúng không? Nhìn xinh chứ hả?”
“Con bé không chỉ xinh đẹp mà còn rất tốt bụng, tôi từng tiếp xúc với nó rồi, ở một mức độ nào đó con bé đã giúp chúng ta bù đắp cho con trai sự thiếu hụt tình cảm, cũng tốt chứ nhỉ?”
“Nắng Nam Thành gay gắt quá, muốn đến thăm ông là phải đủ sức khỏe mới được. Nhưng tôi thích đến vào buổi trưa thế này, như vậy mới được nhìn ông rõ hơn.”
Khưu Phái ngồi trên mặt đất trò chuyện cùng chồng. Tài xế đứng bên cạnh che nắng cho bà. Ánh nắng chói chang, nụ cười của Phó Lễ An như càng sâu thêm, đang âu yếm nhìn người vợ trước mặt.
–
Ăn cơm xong, Ôn Dạng trở về studio.
Vừa bước vào cửa Dư Tình đã ồ lên một tiếng, khẽ kéo váy của cô rồi nói: “Cậu mặc như vậy thật sự rất đẹp!”
“Ố ồ, còn mang cả giày cao gót nữa à?”
Dư Tình nhìn đôi giày của Ôn Dạng, đôi giày cao gót màu đen phối với chiếc váy này khiến khí chất của Ôn Dạng trở nên khác biệt. Ôn Dạng ngồi xuống ghế, hạ giọng nói: “Hôm nay đến tớ đi thăm bố của Phó Hành Chu.”
Dư Tình khẽ chớp mắt, đang định hỏi bố của anh ở đâu, thì chợt nhớ ra là lúc trước hình như có nghe nói qua bố của Phó Hành Chu đã mất từ sớm. Cô ấy lập tức hiểu ra, nói: “Nhìn được đó, rất hợp.”
Ôn Dạng khẽ mỉm cười, cô đưa gót chân cho cô ấy xem: “Xém chảy máu luôn ấy chứ.”
Dư Tình cúi đầu nhìn: “Không phải đã dán băng cá nhân cầm máu rồi sao?”
Hai má Ôn Dạng nóng ran.
Cô ngại ngùng không nói nên lời. Cái này là lúc ở trong xe Phó Hành Chu dán cho cô. Anh cúi người nắm lấy bàn chân cô, xé miếng băng cá nhân ra nhẹ nhàng dán lên, vị trí vừa đẹp. Mà bậc thang lên xuống đó đúng là hơi dài thật, thêm nữa là Ôn Dạng lâu rồi không mang giày cao gót, khi về đến xe thì gót chân cô hơi trật ra khỏi giày, bị anh nhìn thấy, sau đó không biết anh lấy đâu ra hai miếng băng cá nhân màu da, dán mỗi bên cho cô một cái.
Ôn Dạng khẽ thì thầm: “Trước khi dán là đã chảy máu rồi.”
Dư Tình chống tay lên bàn, nói: “Đó là điều đương nhiên, cậu đâu có hay mang giày cao gót. Nhưng hồi đại học thấy cậu mang nó khiêu vũ cũng vững vàng đấy chứ, hơn nữa cậu còn bỏ ra hai tháng để tập đi thuần thục giày cao gót, lúc đó tớ đã cảm thấy bạn tớ không phải người thường rồi.”
Ôn Dạng nghe vậy thì đẩy cô ấy một cái.
Dư Tình cười phá lên, sau khi cười xong, cô ấy nhìn chằm chằm Ôn Dạng bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm qua ả tiểu tam Lê Mạn kia rốt cuộc đã nói gì với cậu vậy?”
Ôn Dạng sững người.
Cô chợt nhớ ra, từ tối hôm qua sau khi nghe Phó Hành Chu nói muốn kết hôn, cô dường như đã quên khuấy chuyện Lê Mạn. Cô mở laptop, nhìn Dư Tình, tóm tắt lại những gì Lê Mạn đã nói.
Dư Tình nghe xong thiếu chút nữa đập bàn. Cảm thấy hôm qua mình đến phòng làm việc của cô ta mắng như vậy là vẫn còn nhẹ.
“Cô ta coi cậu là cái gì vậy? Thùng rác tái chế hả?””
Một giây sau Dư Tình mới phản ứng lại, kéo tay Ôn Dạng: “Ý tớ không phải nói Trình Ngôn Vũ ngày xưa là rác rưởi, mà là sau khi ngoại tình cậu ta mới trở thành rác rưởi.”
Ôn Dạng khẽ cười, trở ngược tay lại nắm lấy tay Dư Tình: “Không sao, thật ra hôm nay tâm trạng của tớ đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là hôm qua bị những lời cô ta nói làm kích động, nhất thời không thể hiểu nổi cô ta thôi.”
Đừng nói là Ôn Dạng, đến chính Dư Tình vẫn còn thấy sốc, không dám tin là có kẻ lại trơ tráo đến thế. Song nhìn tâm trạng hôm nay của Ôn Dạng, xem ra là tổng giám đốc Phó đã an ủi cô rồi.
Dư Tình lên tiếng: “Kiểu người ti tiện này tự có trời phạt, đừng vì cô ta mà ảnh hưởng đến tâm trạng. Với loại tam quan méo mó đó, cô ta sẽ không đi xa được đâu.”
Ôn Dạng cười gật đầu.
Tâm trạng của cô quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều, cô mở phần mềm vẽ ra. Điều quan trọng nhất hiện tại là cuộc thi thiết kế nhà kính trồng hoa.
Lúc bắt đầu cô có hơi căng thẳng, giờ thì nét vẽ đã uyển chuyển hơn nhiều, cô vô thức quay sang nhìn Dư Tình, bên phía Dư Tình cũng đang thiết kế hình dáng bên ngoài, hai người đã bước được những bước đầu tiên.
Hơn tám giờ tối.
Ôn Dạng về đến nhà, Phó Hành Chu đang vừa nghe điện thoại vừa uống cà phê. Ôn Dạng đặt laptop xuống, chạy tới vòng tay qua cổ anh. Phó Hành Chu hơi ngẩn ra, anh bỏ cốc cà phê xuống, cúp điện thoại, dùng một tay ôm eo cô, cụp mắt nhìn cô: “Hửm?”
Ôn Dạng ngẩng đầu lên cười nói: “Bản thảo của em và Dư Tình đã phác họa xong rồi.”
“Vậy à?” Phó Hành Chu nhướn mày, “Cho anh xem thử nào.”
Ôn Dạng gật đầu, định rời khỏi vòng tay anh thì lại phát hiện cánh tay người đàn ông cứng như đá. Cô chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn anh. Phó Hành Chu mỉm cười cúi đầu, chặn lấy môi cô.
Hiếm khi người đẹp tự dâng đến cửa.
Ôn Dạng vòng tay qua cổ Phó Hành Chu, nhiệt tình đáp lại nụ hôn này.
Hồi lâu sau.
Ôn Dạng và Phó Hành Chu ngồi xuống ghế sofa, cô mở máy tính ra, dựa vào lòng anh cho anh xem. Phó Hành Chu rũ mắt nhìn, Dư Tình dự định thiết kế lệch tầng, còn Ôn Dạng phụ trách thiết kế bố cục bên trong. Thiết kế bố cục bên trong chú trọng đến tính ứng dụng, đương nhiên phụ nữ thích cái đẹp, thích các loại hoa, sau này vườn hoa Nam Thành này sẽ trở thành một công trình mang tính biểu tượng, cũng sẽ trở thành một điểm đến check-in.
Vì vậy, Ôn Dạng đã đưa vào bản thiết kế yếu tố thẩm mỹ, cũng như cách bài trí đồ đạc, chăm sóc hoa tươi và vấn đề ánh sáng. Đương nhiên Ôn Dạng không thể vẽ hết trong một buổi chiều được. Tuy rằng cô thích hoa và cũng biết kha khá về các loại hoa, song vẫn cần phải học cách kết hợp với thực tế, thế nên cô mới chỉ vẽ một góc nhỏ.
Cô nói: “Dư Tình muốn thiết kế lệch tầng, phần thiết kế cầu thang cũng rất quan trọng, do đó em dự định để vị trí hoa tử đằng ở cầu thang.”
Phó Hành Chu nghe xong, thấp giọng nói: “Rất tốt, dành ra một chỗ để chụp ảnh, cũng tiện chăm sóc.”
Hoa tử đằng là loài hoa đặc trưng của Nam Thành, nhất định phải có, để ở cầu thang thì vừa bước vào cửa sẽ nhìn thấy ngay, quả thực rất bắt mắt. Ôn Dạng cong cong khóe mắt, sau đó nói với Phó Hành Chu một số chi tiết, mặc dù có phần hơi không thực tế nhưng cô vẫn nói ra. Phó Hành Chu chăm chú lắng nghe, cũng không ngắt lời cô bảo rằng như vậy là không thực tế.
Cô sẵn lòng chia sẻ là chuyện tốt.
Còn hơn là vẽ không ra lại bị ảnh hưởng mà không nói gì.
Đợi cô chia sẻ gần xong, Phó Hành Chu ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Tối mai em có rảnh không?”
Ôn Dạng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh: “Sao vậy anh?”
Phó Hành Chu nói: “Khinh Dạng định tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, mời đồng nghiệp ở studio của em cùng đi chơi nhé?”
Ôn Dạng nghe vậy bèn hỏi: “Vậy là doanh số bán hàng khả quan lắm đúng không?”
Phó Hành Chu vuốt ve tóc cô, cụp mắt cười: “Ừm.”
Ôn Dạng ồ lên một tiếng, cô gật đầu: “Được.”
“Tối mai Tưởng Dược sẽ đến đón em.
“Ừm, được.”
–
Hôm sau.
Ôn Dạng trở về studio thông báo tin này cho mọi người, đồng thời mời họ, hỏi họ có rảnh không, có muốn đi không.
Mọi người đang ăn sáng, nghe được tin này thì nháo nhào giơ tay lên.
“Có chứ, có chứ, có cái để chơi đương nhiên là phải đi rồi.”
“Wow, vậy chẳng phải là doanh số của Khinh Dạng rất khủng sao? Mới tung ra thị trường chưa được bao lâu mà đã tổ chức tiệc ăn mừng rồi.” Đào Lật vừa cắn đũa vừa nói.
Dư Tình xé bánh mì, thò đầu tới: “Em nghĩ đi, đồ mà em không giành mua được thì doanh số có tốt không?”
Đào Lật cười hì hì nói: “Đúng ha, vậy chiều nay chúng ta có cần phải ăn diện một chút không?”
Dư Tình nói: “Nhất định phải thế rồi, cứ mặc bộ nào đẹp nhất của em vào, biết đâu trong Khinh Dạng có mấy anh quản lý đẹp trai, add Wechat của nhau chẳng hạn, thế là thoát ế.”
Vừa nghe đến chuyện này, Đào Lật chợt nghĩ, những người có chút liên quan đến tổng giám đốc Phó – bạn trai của Ôn Dạng chắc cũng không phải dạng tầm thường, thế là cô nàng hào hứng hẳn lên.
Ôn Dạng nhìn bọn họ nhốn nháo, mỉm cười ngồi xuống trước bàn máy tính.
Khoảng 4 rưỡi chiều.
Ôn Dạng bị Dư Tình và Đào Lật kéo đi trang điểm lại. Sáng nay Ôn Dạng đã trang điểm nhẹ rồi, không có gì cần phải dặm lại, chỉ tô thêm son môi nữa thôi. Dư Tình và Đào Lật thì trang điểm lại từ đầu.
Ôn Dạng mỉm cười nhìn bọn họ trang điểm, còn đưa bút kẻ mày cho họ.
Địa điểm tổ chức tiệc ăn mừng ở ngay sân sau của Khinh Dạng, lần trước Ôn Dạng đã đến đó rồi, khung cảnh ở đó quả thực rất thích hợp để tổ chức tiệc tùng.
Khoảng 5 giờ chiều, Tưởng Dược lái xe đến dưới lầu. Ôn Dạng dẫn Dư Tình và Đào Lật xuống lầu. Bọn họ lo lắng trên xe có Phó Hành Chu nên Dư Tình đã kéo Đào Lật đi sang chiếc Mini Cooper của cô ấy. Ôn Dạng nhìn chiếc xe của bọn họ phóng nhanh như bay, có chút bất đắc dĩ.
Tưởng Dược mỉm cười nói: “Cô Ôn, mời lên xe, bên tổng giám đốc Phó đột nhiên có chút việc, bảo mọi người đi trước.”
Ôn Dạng ồ một tiếng, cô biết, nếu anh rảnh rỗi thì đã không phải Tưởng Dược đến đón rồi. Cô cúi người ngồi vào trong, mỉm cười nói: “Thư ký Tưởng, vất vả cho anh rồi.”
“Không hề không hề.”
Tưởng Dược đóng cửa xe.
Ôn Dạng đặt máy tính lên tay vịn, chiếc xe màu đen khởi động. Khương Lãng lái một chiếc xe khác chở những đồng nghiệp còn lại xuất phát, studio ít người nên đi ba chiếc xe là đủ.
Hơn nữa gần đây mọi người đều quá bận rộn, khó có dịp được thư giãn, cho nên ai cũng đi tham gia.
Chủ yếu là mọi người cũng cân nhắc đến bạn trai của Ôn Dạng, nhân vật tầm cỡ như vậy, tiệc ăn mừng nhất định không đơn giản, phải đi mở mang tầm mắt một chút.
Không biết Dư Tình lái xe kiểu gì mà còn nhanh hơn cả xe của Tưởng Dược, lúc Ôn Dạng xuống xe, Dư Tình vừa dừng xe xong, đang khoác tay Đào Lật. Thấy Ôn Dạng xuống xe mà chỉ có một mình cô, cô ấy lập tức vẫy tay.
Ôn Dạng mỉm cười bước tới. Dư Tình khoác lấy tay cô, hỏi: “Ông xã cậu đâu?”
Ôn Dạng lườm cô ấy, gò má thoáng nóng ran, cũng lười sửa lại: “Tối nay anh ấy không rảnh.”
Dư Tình ồ lên một tiếng: “Vậy thì có thể thoải mái rồi, hahaha.”
Cũng đúng, những dịp thế này làm sao tổng giám đốc Phó có thể tham dự được, còn phải ở cùng với những người như bọn họ nữa, cho nên không đến là tốt nhất. Ôn Dạng thấy cô ấy cười tí tởn, bèn nhéo cô ấy một cái, cùng bọn họ đi vào trong.
Khinh Dạng tối nay quả thực có chút khác biệt, được trang trí rất lộng lẫy, hơn nữa còn sử dụng không ít hoa cỏ của Nam Thành. Bước vào vào khu vườn phía sau càng đẹp mắt hơn, còn có cả bóng bay đủ màu sắc và bàn dài tự chọn, trên đó toàn là đồ ăn, có bánh kem, bánh quy, nước ép, đồ uống, rượu, vô cùng xa hoa.
Đào Lật wow một tiếng, hai mắt sáng rực.
Dư Tình thầm chửi ‘mẹ kiếp’: “Bữa tiệc ăn mừng này sao nhìn thơ mộng quá vậy. Dải đèn này làm thế nào mà trông đẹp thế nhỉ.”
Mọi người còn đang kinh ngạc thì lại phát hiện ra điều bất thường. Ở đây trông giống như hiện trường cầu hôn hơn, đặc biệt là con đường hoa mà Ôn Dạng đang đứng, xoẹt một tiếng, đèn của cả con đường hoa đều sáng lên. Dư Tình và Đào Lật vô thức bước ra khỏi con đường hoa, Ôn Dạng có chút sửng sốt, ngước mắt nhìn lên.
Phó Hành Chu mặc âu phục chỉnh tề, ôm theo một bó hoa bước về phía cô.
Bước chân anh vững vàng, ánh mắt kiên định. Lúc anh đứng trước mặt cô, Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, tim đập thình thịch. Phó Hành Chu đưa bó hoa cho cô, Ôn Dạng vươn tay nhận lấy, vô thức ôm chặt bó hoa. Phó Hành Chu nhìn cô, lấy ra một chiếc nhẫn, nắm lấy tay cô rồi quỳ một gối xuống, ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự dịu dàng: “Có ngàn lời muốn nói nhưng không biết phải bày tỏ thế nào, chỉ biết cảm ơn em vì đã xuất hiện, em là món quà vô giá mà cuộc đời ban tặng cho anh.”
“Biết em không sợ gả cho anh, nhưng anh vẫn muốn chính thức cầu hôn em.”
“Ôn Dạng, gả cho anh nhé?”
Woa——
Phía sau vang lên tiếng reo hò.
Trong đó còn có cả Lục Trạm và Phó Bân, hai người đều mặc âu phục chỉnh tề, quả là một dịp hiếm thấy.