Ôn Dạng vẫn còn ngái ngủ, cô trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc chỉnh tề, được Phó Hành Chu dắt tay ra xe. Chiếc xe màu đen khởi động rồi hòa vào làn đường cao tốc, thẳng tiến đến Hồng Kông. Vì tối qua “vận động” quá sức nên Ôn Dạng vẫn còn rất buồn ngủ, cô dụi đầu vào lòng anh ngủ thêm giấc nữa. Phó Hành Chu vừa xem tài liệu, vừa lấy áo khoác choàng lên người cô.
Mặt trời mọc ở hướng Đông, ánh nắng ban mai như soi đường dẫn lối.
Đến Hồng Kông thì vừa đúng buổi trưa.
Ôn Dạng đã ngủ đủ giấc, cô búi tóc lại gọn gàng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy chiết eo kiểu Pháp, trông rất thanh lịch và xinh đẹp. Xuống xe, cô được Phó Hành Chu nắm tay bước vào nhà hàng. Người nhà họ Khưu đã đến đông đủ, cả Phó Bân cũng có mặt.
Khưu Phái là con út trong một gia đình đông anh em, ngoài hai cậu ra thì ở trên còn có hai dì, gia đình các cậu và các dì đều đến đông đủ. Phó Bân là người nhà họ Phó, bố anh ấy cũng có mặt ở đây, mẹ anh ấy thì hiện đang ở Mỹ nên chưa về được. Hai bố con anh ấy giống hệt như đúc, trên người hiện rõ khí chất của một lão đại khét tiếng.
Nhưng hôm nay lại không có Khưu Phái.
Ôn Dạng biết Khưu Phái đang dưỡng bệnh ở Nam Thành.
Phó Hành Chu dắt tay Ôn Dạng ngồi xuống, hai người cậu cùng gia đình và đám trẻ nhìn thấy cô đều rất cung kính. Đúng vậy, chính là cung kính. Ôn Dạng cảm thấy sự cung kính này không phải bởi vì cô, mà là bởi vì Phó Hành Chu bên cạnh cô.
Hai người dì tính tình ôn hoà, kéo Ôn Dạng lại trò chuyện.
Hai người dượng thì ở một bên nghe ngóng, một người trong số đó lên tiếng hỏi Ôn Dạng: “Bố mẹ cháu làm nghề gì? Còn bản thân cháu thì sao?”
Ôn Dạng khẽ mỉm cười, đáp: “Mẹ cháu làm kiểm toán, bố cháu là kỹ sư điện, còn cháu là nhà thiết kế nội thất.”
“Gia đình bình thường vậy sao?”
Đúng là một gia đình rất bình thường.
Vừa nghe dượng anh nói như vậy, dì anh lập tức đẩy ông ta một cái. Ôn Dạng nhẹ nhàng mỉm cười, không hề tỏ ra sợ hãi, đúng là cô xuất thân từ một gia đình bình thường. Phó Hành Chu nhướng mắt liếc nhìn hai người họ.
Hai người dượng lập tức im lặng.
Mấy bạn nhỏ thì thích chơi với Ôn Dạng, bám lấy chân cô, gọi dì ơi dì à. Ôn Dạng xoa xoa đầu bọn nhỏ, bọn nhỏ còn lấy kẹo cho cô ăn.
Trong nhà hàng sang trọng này.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dạng được nghe Phó Hành Chu nói tiếng Quảng Đông. Trước đây cô đã từng nghe vô số lần, nhưng bây giờ mới nghe anh nói nhiều như vậy. Ở đây anh là người dẫn dắt, lúc nói chuyện luôn nắm lấy tay cô, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến bọn họ im lặng.
Khí thế trên người anh càng thêm rõ ràng, mà anh nói tiếng Quảng Đông cũng rất hay, còn những người khác như cậu, dượng và cả đám trẻ thì thỉnh thoảng cũng nói tiếng Quảng Đông.
Sau khi ăn xong.
Mọi người cùng rời khỏi nhà hàng. Nhìn bọn họ lần lượt lên những chiếc xe sang rời đi, Ôn Dạng mới nhìn sang Phó Hành Chu, chớp mắt hỏi: “Hôm nay trông anh ít nói hơn hẳn.”
Khí thế trên người Phó Hành Chu đã giảm đi rất nhiều, anh nắm tay cô, cúi người lên xe: “Ừm.”
Ôn Dạng ngồi vào xe, cô nhìn anh, khẽ hỏi: “Hai người cậu hiện tại đang làm gì?”
Phó Hành Chu nói: “Không làm gì cả. Năm đó chính vì Khinh Chu nằm trong tay họ nên mới lụi bại như vậy.”
Ôn Dạng thoáng sửng sốt, thảo nào hai người cậu kia lại sợ Phó Hành Chu như vậy.
Phó Hành Chu nắm lấy tay cô, nói: “Ông bà ngoại cho bọn họ cuộc sống giàu sang, nhưng không dạy bọn họ cách sinh tồn, đáng lẽ là công ty do cậu anh tiếp quản, cuối cùng bố anh phải đứng ra đảm đương.”
Ôn Dạng nghe vậy thì ngộ ra.
Cô khẽ hỏi: “Vậy còn hai người dì hoặc dượng thì sao?”
Phó Hành Chu khẽ lắc đầu.
Ôn Dạng lập tức hiểu ra, thảo nào Khưu Phái không muốn quay về Hồng Kông, một đám anh chị em đã gián tiếp hại chết chồng bà như vậy, giờ đây Phó Hành Chu lại một mình gánh vác Khinh Chu. Đã không giúp được gì mà còn khiến người ta tốn sức đề phòng bọn họ làm chuyện xấu nữa.
Phó Hành Chu kéo cô vào lòng, nói: “Bố anh đã giúp bọn họ lấp rất nhiều lỗ hổng.”
Ôn Dạng nghe vậy chỉ cảm thấy ngột ngạt.
Cô khẽ nói: “Vậy nên bác trai rất vất vả.”
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Rất vất vả.
Cho nên sau khi tiếp quản, ông ấy không còn dễ gần như trước nữa.
Ôn Dạng liếc nhìn Phó Hành Chu, đại khái có thể cảm nhận được anh lạnh nhạt với bọn họ như vậy chẳng qua chỉ là đang răn đe bọn họ, anh không còn tùy ý ôn hòa như ở nhà tổ Nam Thành.
Phó Hành Chu véo mũi cô: “Gặp một lần là đủ rồi, sẽ không gặp nhiều lần nữa đâu, em cũng đừng để tâm lời bọn họ nói.”
Ôn Dạng gật đầu cười: “Ừm.”
Sau đó, chiếc xe màu đen chạy đến căn nhà của anh ở Hồng Kông, nằm cạnh cảng Victoria. Phong cách trang trí cũng rất đơn giản, theo tông màu lạnh như Tưởng Dược từng nói, cũng chỉ có một phòng ngủ, nhà bếp gần như là để trưng bày, phòng sách và phòng thay đồ đều có, còn lại là phòng giải trí, khu vực tập thể dục. Tính ra cũng giống với căn ở Hoa Phủ, chỉ là cảnh đêm ở đây đẹp hơn, từ ban công nhìn ra chính là khung cảnh về đêm của cảng Victoria.
Buổi tối, Ôn Dạng và Phó Hành Chu ra ban công ngồi uống trà.
Cô tựa người vào bàn, tay nâng chén trà thoảng hơi nóng, nói: “Nếu có rượu uống thì tốt biết mấy.”
Nghe vậy, Phó Hành Chu mỉm cười đi vào trong xách ra một chai rượu vang đỏ, mang theo hai chiếc ly. Anh rót rượu ra hai ly, cụp mắt nhìn cô: “Mỗi người chỉ được uống một chút thôi, ngày mai còn phải chụp ảnh nữa.”
Ôn Dạng gật đầu, mỉm cười nhận lấy chiếc ly, cụng nhẹ với anh một cái.
Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên cao để lộ cổ tay rắn chắc, mặt mày sắc nét. Ôn Dạng chợt nhớ lại cảnh tượng ở quán thịt nướng hôm đó, khi ấy cô cảm thấy người đàn ông này vô cùng cao quý.
Khí chất xa cách khó gần, nhưng không thể phủ nhận rằng anh rất đẹp trai, thu hút ánh nhìn của người khác.
Một ly rượu đã cạn, Ôn Dạng nhón chân hôn lên môi anh. Phó Hành Chu ôm lấy eo cô, môi lưỡi triền miên trong vị ngọt, ánh đèn của cảng Victoria từ xa rực rỡ sắc màu, lãng mạn nên thơ.
Bắt đầu từ ngày hôm sau.
Chuyến chụp hình kéo dài ba ngày, thử váy cưới, chụp ảnh, tất cả đều được Phó Hành Chu sắp xếp chu đáo. Lúc chụp ở Hồng Kông, ê-kíp cũng là hàng đầu, trong nhà ngoài trời đều có cả. Ôn Dạng mang theo máy ảnh, thỉnh thoảng cũng tự chụp rất nhiều bức ảnh, quần áo đều là may đo riêng nên bộ nào cũng rất đẹp.
Ba ngày chụp ảnh ở Hồng Kông kết thúc.
Chơi thêm một ngày, bọn họ trở về Nam Thành. Vì ở Nam Thành cũng có cảnh đẹp để chụp ảnh cưới, ở Nam Thành cũng có một đội ngũ đang chờ đợi. Trên đường về Nam Thành, Phó Hành Chu xem qua kế hoạch của công ty tổ chức sự kiện, hỏi Ôn Dạng: “Em có thích phong cách hôn lễ nào không?”
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh, nói: “Em nói ra một cái tên, nhưng không biết có đặt được lịch hay không.”
Phó Hành Chu rũ mắt nhìn cô: “Là cái nào?”
“Nàng Thơ.”
Phó Hành Chu nghe xong, gật đầu nói: “Có thể.”
“Để anh bảo Tưởng Dược sắp xếp.”
Ôn Dạng ôm lấy cánh tay anh: “Rất khó đặt lịch đó.”
“Ừm, thử xem.”
Phó Hành Chu mỉm cười.
Anh cũng không hề xem mail mà công ty tổ chức sự kiện Nhất Ngôn gửi đến trên máy tính bảng của Tưởng Dược. Nhất Ngôn tuy làm việc rất tốt, nhưng tốt hơn nữa thì đã sao, mong muốn của Ôn Dạng mới là quan trọng nhất. Thông tin anh truyền đạt cho Trình Ngôn Vũ cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Xác định được công ty tổ chức hôn lễ, Tưởng Dược lập tức đi liên lạc, thật ra khi hot search nổ ra, giám đốc của Nàng Thơ cũng đã tự mình đến tận cửa giới thiệu bản thân, đồng thời gửi tài liệu của Nàng Thơ cho bọn họ.
Lúc này, Tưởng Dược chỉ là hồi đáp lại đối phương.
Đối phương rất vui mừng, cũng rất lấy làm vinh hạnh: Cảm ơn bà Phó đã yêu thích và ủng hộ.
–
Chụp ảnh cưới xong.
Bước tiếp theo là đăng ký kết hôn.
Chúc Vân đã chọn một ngày đẹp, bát tự của Ôn Dạng và Phó Hành Chu rất hợp nhau, thế nên ngày có thể chọn lựa đương nhiên cũng nhiều hơn. Sáng sớm ngày hôm nay, dì Chung đã dậy từ sớm để chuẩn bị đồ ăn, còn hồi hộp hơn cả Ôn Dạng.
Ôn Dạng cũng khá hồi hộp, đồng hồ báo thức vừa reo là cô tỉnh giấc, thay quần áo, búi tóc gọn gàng.
Cô chọn cho mình một chiếc váy dài kết hợp nhiều màu sắc nhạt, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương Hải Đường Tâm, cũng đeo chiếc nhẫn cầu hôn. Bước ra khỏi phòng, Phó Hành Chu đã mặc tây trang giày da chỉnh tề đứng chờ cô ở bên ngoài.
Hai người ăn sáng xong thì ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ. Xuống xe, một lần nữa đến Cục dân chính, Ôn Dạng được Phó Hành Chu nắm tay, từng bước leo lên bậc thang. Ôn Dạng nhìn ba chữ Cục dân chính, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh. Chiếc túi nhỏ trên tay rơi xuống, cô buông tay Phó Hành Chu ra, xoay người nhặt túi, nhặt lên xong cô lại xách váy đi lên.
Phó Hành Chu vươn tay về phía cô, Ôn Dạng ngước mắt nhìn vào mắt anh, ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhớ lại lúc đó.
Cũng chính trên bậc thang này, anh đã đỡ lấy tay cô, lúc cô yếu đuối nhất đã giúp cô đứng vững. Ôn Dạng mỉm cười rạng rỡ, đặt tay vào lòng bàn tay anh. Phó Hành Chu cúi đầu mỉm cười, đón lấy tay cô, đợi cô bước lên bậc thang rồi lại dắt cô đi vào Cục dân chính.
Vạt váy Ôn Dạng lướt qua không trung, ánh nắng chiếu xuống, tà váy cô sáng bừng lấp lánh.
–
Lời của tác giả: Nội dung chính đến đây là kết thúc rồi, phần ngoại truyện sẽ giải quyết vài tình tiết liên quan đến Trình Ngôn Vũ và Lê Mạn, có cả ngoại truyện của Dư Tình nữa, mọi người đừng rời đi đâu nhé ^^