Đi ngang qua quầy bar kiểu Tây ở tầng một, Ôn Dạng nói với Phó Hành Chu: “Trong tủ lạnh có thịt bò đã ướp sẵn đấy, em chỉ ướp một ít gia vị thôi, anh lấy ra chiên sơ là ăn được.”
“Còn hai bát canh nấm linh chi nấu cho bác nữa, anh nhớ hâm nóng cho bác ăn nhé.”
Chuyện này Phó Hành Chu đã biết, nhưng Ôn Dạng vẫn cẩn thận dặn dò thêm một câu.
Phó Hành Chu mỉm cười: “Anh nhớ rồi.”
Anh nắm lấy tay cô.
Ôn Dạng khoác tay anh, hai người bước ra ngoài.
Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi mà tầng một vốn lộn xộn đã trở nên gọn gàng hơn rất nhiều, kể cả nhà bếp cũng vậy. Bao nhiêu năm qua Khưu Phái đều thuê người giúp việc, nhưng chỉ cần không có người giúp việc là nơi này trở thành ổ chó ngay.
Thi thoảng Phó Hành Chu đến thăm bà, thấy chương mắt cũng sẽ thuê dì giúp việc đến dọn dẹp.
Nhưng sau khi anh rời đi thì mọi thứ lại đâu vào đấy.
Lần này Ôn Dạng đến cũng vô tình giúp dọn dẹp một chút.
Lên xe, nhìn đường phố chìm trong bầu trời xám xịt, Ôn Dạng quay sang nói với Phó Hành Chu: “Em có thể hỏi anh một câu được không?”
Phó Hành Chu tranh thủ liếc nhìn cô: “Hửm?”
Ôn Dạng ngẫm nghĩ rồi nói: “Bệnh của bác gái có tái phát không?”
Cô đã tìm hiểu một số tài liệu, ở bệnh viện cũng có nghe bác sĩ nói qua, nhưng lúc đó họ dùng tiếng Pháp nên Ôn Dạng nghe không hiểu lắm. Mấy ngày nay cô vẫn không dám hỏi thăm, có điều hiện tại cô phải về nước rồi, nên vẫn muốn hỏi trực tiếp một câu.
Phó Hành Chu rút một tay ra nắm lấy tay cô: “Tỉ lệ tái phát là có, nhưng không nghiêm trọng lắm. Bởi vì khối u đã được cắt bỏ rồi, bây giờ phẫu thuật ung thư vú đã rất tiên tiến, nên em đừng lo lắng.”
Ôn Dạng nghe xong cũng yên tâm hơn phần nào: “Vậy thì tốt.”
Chiếc xe màu bạc chạy đến sân bay, thời gian vẫn còn sớm, Phó Hành Chu xuống xe, kéo theo vali của Ôn Dạng rồi dắt cô đi làm thủ tục trước, sau đó đi thẳng đến phòng VIP.
Ôn Dạng nhìn Phó Hành Chu đi gửi hành lý, sững người: “Anh mua vé hạng nhất à?”
Phó Hành Chu nhận lấy thẻ lên máy bay, liếc nhìn cô: “Lên máy bay em có thể chợp mắt một lát, khoang hạng nhất sẽ thoải mái hơn.”
Ôn Dạng nhẹ giọng nói: “Được.”
Thực ra khoang thương gia cũng không khác gì mấy, trước đây Ôn Dạng đi cũng là khoang thương gia, chủ yếu là do khoang phổ thông hết vé. Phó Hành Chu dắt cô ra ngoài, hai người đi tìm đồ ăn. Trung tâm thương mại rộng lớn, trong không khí trộn lẫn đủ các loại hương nước hoa. Ôn Dạng và Phó Hành Chu ngồi xuống một nhà hàng, cô nhìn anh, nói: “Anh đặt đồ ăn cho bác gái chưa?”
Thấy cô sắp về nước rồi mà vẫn còn lo lắng cho Khưu Phái, ánh mắt Phó Hành Chu không khỏi dịu dàng, anh nói: “Chú Trần đã mang đồ ăn qua đó rồi.”
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ăn xong thì đi dạo một vòng, chẳng mấy chốc đã đến giờ lên máy bay. Phó Hành Chu đi cùng Ôn Dạng vào trong, kéo vali của cô đi ký gửi trước, cuối cùng đến cổng lên máy bay.
Gió khá lớn, màn đêm buông xuống, thành phố Paris lên đèn.
Ôn Dạng ngước mắt nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô.
Giữa cơn gió này, hai người đều hiểu rằng họ sắp phải chia tay.
Lúc trước đã nói là một tuần sau sẽ gặp lại, nào ngờ sau một tuần đó anh phải bay đến Paris. Nếu không phải lần này cô đến đây, hai người sẽ phải xa nhau lâu hơn nữa. Mà bốn ngày này cũng như vừa mới vụt qua.
Phó Hành Chu ôm eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Trong màn đêm vô tận, phía sau là một chiếc máy bay khổng lồ, Ôn Dạng ngẩng đầu cùng anh quấn quýt môi lưỡi. Nụ hôn dần sâu hơn, thế nhưng ở thành phố lãng mạn Paris này dường như mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
Hồi lâu sau.
Trong mắt Ôn Dạng mờ sương, cô vòng tay quanh cổ anh.
Phó Hành Chu nhìn cô, ánh mắt chất chứa lưu luyến, anh hạ giọng nói: “Lên máy bay nhớ nghỉ ngơi nhé, tới nơi thì nhắn tin cho anh.”
Ôn Dạng gật đầu.
Cô dặn dò: “Chăm sóc bác gái rất quan trọng, nhưng bản thân anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy.”
Hai đêm đầu anh gần như không chợp mắt.
Phó Hành Chu khẽ “ừm” một tiếng.
Đã có người bước lên cửa lên máy bay, thời gian không đợi ai, Ôn Dạng buông tay khỏi cổ anh, Phó Hành Chu nắm tay cô đi kiểm tra vé. Ôn Dạng bước lên bậc thang, ngoái đầu nhìn lại, người đàn ông vẫn đứng đó nhìn theo cô.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen cùng quần dài đơn giản mà phóng khoáng, đôi mắt sâu hun hút tựa như mực.
Ôn Dạng nhìn anh vài giây rồi xoay người bước lên bậc thang, cho tới khi cô vào khoang máy bay, Phó Hành Chu mới rời đi. Vừa ngồi xuống, tiếp viên hàng không đã tiến đến phục vụ cô, đưa cho cô tấm chăn, còn đặc biệt lấy thêm bánh ngọt rồi dùng tiếng Pháp giao tiếp với cô.
Ôn Dạng được chăm sóc rất chu đáo.
Nữ tiếp viên mỉm cười, cúi người hỏi xem Ôn Dạng còn cần gì nữa không. Bất kể là món gì, cô ấy đều có thể chuẩn bị.
Ôn Dạng mỉm cười lắc đầu nói tạm thời cô không muốn ăn gì thêm.
Nữ tiếp viên gật đầu rồi yên tâm rời đi.
Một vị khách ngồi cạnh liếc nhìn Ôn Dạng. Người phụ nữ này là nhân vật nào vậy? Anh ta cảm thấy nữ tiếp viên tỏ ra nhiệt tình với Ôn Dạng hơn hẳn anh ta, không biết có phải là ảo giác không nhỉ?
Ôn Dạng cũng muốn tranh thủ ngủ một lát, thế nhưng mãi đến khi máy bay cất cánh mà cô vẫn chưa buồn ngủ chút nào, bèn mở laptop ra vẽ bản thảo. Cửa khoang hạng nhất vẫn chưa đóng, người đàn ông ngồi cạnh sau khi đi vệ sinh xong thì đến thẳng chỗ cô, đặt lên bàn cô một tấm danh thiếp.
Ôn Dạng sững người, cầm lấy danh thiếp rồi ngước mắt nhìn người đàn ông, dùng tiếng Pháp hỏi thăm.
Người đàn ông kia mỉm cười, đề nghị đổi danh thiếp với cô.
Ôn Dạng nhìn danh thiếp, người đàn ông này làm trong ngành tài chính.
Cô nhoẻn miệng cười, lấy ra một tấm thiếp đưa lại cho anh ta.
Người đàn ông rất vui vẻ nhận lấy, sau đó mới trở về chỗ ngồi của mình.
Khoảng 1 giờ 30 chiều ngày hôm sau, chuyến bay đáp xuống Nam Thành. Thời tiết Nam Thành hôm nay không được tốt lắm, trời chuyển mây âm u. Chiếc xe hiệu màu đen biển số Hồng Kông đậu bên đường. Nhìn thấy cô, Tưởng Dược lập tức tiến lên.
Ôn Dạng thoáng khựng lại: “Thư ký Tưởng, anh tới đây lúc nào vậy?”
Tưởng Dược cười đáp: “Tôi vừa tới thôi. Tổng giám đốc Phó nói hôm nay khả năng sẽ có mưa, tình cờ tôi cũng đang ở Nam Thành nên tới đón cô luôn.”
Nghe vậy, Ôn Dạng nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo. Cô muốn về nhà hay đến studio trước?” Tưởng Dược hỏi.
Ôn Dạng lên xe, nói: “Đến studio trước đi, tôi muốn giao bản thảo.”
“Được.”
Tưởng Dược khởi động xe.
Ngồi ở hàng ghế sau, Ôn Dạng ngáp dài một cái, suốt đêm qua cô cũng gần như chẳng chợp mắt được chút nào. Cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho Phó Hành Chu.
Ôn Dạng: [Em tới rồi đây.]
Cô gửi cho Phó Hành Chu một tấm ảnh chụp.
Lúc này nên Paris khoảng 7 rưỡi sáng. Sau khi tắm rửa xong xuôi, Phó Hành Chu tới quầy bar trong nhà pha một tách cà phê, nhắn lại: [Được.]
Ôn Dạng bất chợt nhớ đến tấm danh thiếp lúc ở trên máy bay.
Cô chụp ảnh tấm danh thiếp đó gửi cho Phó Hành Chu, nói: [Lúc nãy ở trên khoang hạng nhất có người đưa cho em tấm danh thiếp, người đó làm trong ngành tài chính.]
Phó Hành Chu liếc mắt nhìn: [Anh biết công ty này.]
Ôn Dạng hỏi: [Có ích gì cho anh không?]
Phó Hành Chu: [Không có.]
Ôn Dạng: [Ồ.]
Ôn Dạng: [Bác gái thế nào rồi?]
Phó Hành Chu: [Bà ấy vừa mới ngủ.]
Phó Hành Chu: [Bà ấy nhớ em.]
Ôn Dạng khựng lại.
Vài giây sau, Phó Hành Chu gửi tới tin nhắn: [Anh cũng nhớ em.]
Ôn Dạng liếc mắt nhìn khung cảnh Nam Thành đầy quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, hồi âm lại cho anh: [Em cũng vậy.]
Nỗi nhớ nhung vô tận giấu kín trong từng câu chữ.
Phó Hành Chu khẽ ngước mắt nhìn tờ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh, kế bên nét chữ thanh tú còn có một biểu tượng cảm xúc nho nhỏ.
–
Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà studio.
Tưởng Dược giúp Ôn Dạng lấy hành lý xuống, Ôn Dạng kéo vali, mỉm cười nói lời cảm ơn với anh ấy rồi đi lên lầu. Vừa ra khỏi thang máy, Dư Tình đang cắn bánh mì, quay đầu lại nhìn thấy cô.
“Về rồi à! Cục cưng của tớ.”
Đào Lật và những người khác cũng nhìn thấy cô, nhao nhao vây quanh, lúc này Ôn Dạng giống hệt như một thần tài, mọi người đều đang đợi cô trở về để phát lương. Ôn Dạng bị Đào Lật ôm chầm lấy, cô cười nói: “Được rồi được rồi, hôm nay nhất định sẽ phát lương cho mọi người.”
Đào Lật reo lên: “Chị Ôn Dạng tốt nhất.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Bớt nịnh hót đi.”
Cô đến khu vực tiếp khách mở vali lấy ra một số món quà lưu niệm nhỏ, Dư Tình tiến lên ôm cô, thò đầu vào xem: “Cậu còn rảnh mua quà cho mọi người nữa à?”
Ôn Dạng đặt mấy chai nước hoa mua ở cửa hàng miễn thuế lên bàn, nói: “Mua ở sân bay trước khi về.”
Cô chọn, Phó Hành Chu âm thầm thanh toán.
Những người khác ồ lên một tiếng, nhao nhao đến chọn nước hoa. Dư Tình véo má Ôn Dạng, cũng chọn một chai: “Tuyệt vời, mình thích mùi hương này.”
Ôn Dạng cười nói: “Cậu thích là được.”
Dư Tình ngửi mùi nước hoa, lại hỏi cô tình hình của mẹ Phó Hành Chu. Ôn Dạng cất vali rồi đi đến bàn máy tính mở máy tính để liên lạc với khách hàng, vừa liên lạc vừa kể tình hình cho Dư Tình nghe.
Dư Tình ngồi xuống bên cạnh cô: “Bây giờ y học ngày càng phát triển, tỷ lệ sống sót của căn bệnh này cũng khá cao.”
Ôn Dạng nói đúng vậy.
Dư Tình ngẫm nghĩ: “Nhưng mẹ anh ấy đầu tư ngành xa xỉ phẩm là cũng giỏi lắm đấy, mảng này kiếm được rất nhiều tiền, nhãn quan cũng phải độc đáo.”
Ôn Dạng nghĩ đến dáng vẻ nhìn thì có vẻ tùy hứng nhưng lại cực kỳ cá tính của Khưu Phái, gật đầu nói: “Đúng là rất giỏi.”
Ở một mức độ nào đó Khưu Phái có khí chất của nghệ sĩ. Bà tinh tế, thời thượng, phóng khoáng, tình cách hiền hòa nhưng đồng thời cũng có chất riêng.
Dư Tình: “Xem ra người nhà bạn trai cậu không hề đơn giản.”
Ôn Dạng đẩy cô ấy một cái.
Dư Tình cười khúc khích.
Khách hàng bên kia đã xem xong bản thảo, nhanh chóng phản hồi lại, cô ấy rất hài lòng, giơ ngón tay cái với Ôn Dạng, nói: “Lúc đầu xem video của cô đã thấy có duyên, tôi rất mong chờ ngày căn nhà của tôi được trang trí xong để dọn vào ở, cuối cùng cũng không phải bị chủ nhà đuổi đi nữa rồi.”
Ôn Dạng trả lời cô ấy: “Chúc mừng chị nhé, có tổ ấm nhỏ của riêng mình rồi.”
Nữ khách hàng cười tủm tỉm trả lời: “Ừ, cảm ơn cô nha.”
Ôn Dạng: “Không có gì đâu ạ, bên tôi sẽ liên hệ với đội ngũ thi công, bên chị có cần xem ngày không?”
Nữ khách hàng: “Ôn Dạng, cô giúp tôi xem luôn nhé, tôi không rành vụ này lắm.”
Ôn Dạng nói: “Vâng ạ.”
Trước đây lúc đổi thiết kế cầu thang cô cũng đi xem giùm khách, Chúc Vân rất am hiểu mấy khoản này, nên về cơ bản Ôn Dạng đều tìm bà ấy để hỏi thăm, vị khách lần này lại rất dễ tính, Ôn Dạng cũng thích trao đổi với cô ấy.
Nghĩ đến một vị khách hàng khác là cô lại hơi đau đầu, đối phương đã giao yêu cầu, nhưng Ôn Dạng vẫn đang do dự không biết khi nào thì bắt đầu vẽ, nếu trong quá trình vẽ mà đối phương còn muốn sửa chỗ này chỗ kia thì rất phiền phức.
Có điều giao được yêu cầu cũng được xem là chuyện tốt rồi.
Buổi chiều.
Dư Tình thấy Ôn Dạng trở về bèn gọi mọi người cùng đi ăn mừng, chủ yếu là mọi người đã được nhận lương, trong túi đều có tiền. Ôn Dạng xách vali về nơi ở, theo chân bọn họ đi ăn mừng.
Ai ngờ đâu ăn xong ra về thì gặp trời mưa, quán ăn mà bọn họ chọn cách Nhã Các không xa nên Ôn Dạng và Dư Tình không lái xe, lúc đi bộ về ướt sũng cả người, mưa xuân ở Nam Thành lạnh buốt.
Giày của Ôn Dạng bị ngấm nước nên không thể đi được nữa.
Hai người về đến nơi ở thì vội vàng đi tắm, Ôn Dạng bưng cốc trà gừng dựa vào đầu giường nhấp từng ngụm, Phó Hành Chu đúng lúc gọi điện tới, Ôn Dạng đeo tai nghe bluetooth, ôm gối ôm, khịt mũi nói: “Nam Thành mưa rồi.”
Nghe giọng cô, Phó Hành Chu hỏi: “Em cảm à?”
Ôn Dạng sợ anh lo lắng nên vội vàng lắc đầu: “Đâu có.”
Phó Hành Chu im lặng mấy giây: “Đừng lừa anh.”
“Thật sự là không có mà.” Vừa dứt lời thì bên ngoài lóe lên một tia chớp, Ôn Dạng nhìn tia chớp đó, vội vàng đặt cốc nước lên tủ đầu giường để phòng bản thân hoảng loạn làm đổ.
Cô ôm chặt gối ôm, nhẹ nhàng nói: “Có sấm sét.”
Phó Hành Chu nghe thấy giọng cô, bèn hỏi: “Em sợ sấm sét sao?”
Ôn Dạng mím môi: “Hơi hơi sợ.”
“Nhưng mà tối nay cũng không sao, sấm sét không lớn.”
Lúc này Phó Hành Chu bỗng dâng lên một nỗi mong mỏi mãnh liệt muốn trở về bên cạnh cô, anh nói: “Tối nay ngủ sớm đi nhé, có ngủ được không?”
Ôn Dạng gật đầu: “Tất nhiên là được.”
“Còn anh, bây giờ đang ở bệnh viện sao?”
Phó Hành Chu ‘ừm’ một tiếng.
“Bác gái thế nào rồi?”
“Đang xem phim truyền hình.”
Ôn Dạng khẽ ‘ồ’ một tiếng.
Bên đó đang là 4 rưỡi chiều, cô có thêm WeChat của Khưu Phái, Khưu Phái vừa chia sẻ cho cô bộ phim truyền hình bà đang xem, cũng là phim Mỹ.
Khưu Phái bảo là để giết thời gian.
Lúc Ôn Dạng ở bên đó thì có cô bầu bạn, cô đi rồi thì cũng không có gì để nói chuyện với con trai nên chỉ có thể xem phim truyền hình.
Trần Thương và Lý Lạc thỉnh thoảng lại đến thăm bà, tiện thể nói chuyện công ty với bà, chuyện công ty của bà và tập đoàn của Phó Hành Chu gần như tách biệt, hoàn toàn là hai lĩnh vực.
Phó Hành Chu xử lý công việc khá lý trí và quyết đoán.
Khưu Phái lại có phần tùy hứng và ôn hòa hơn, thế nên chuyện của hai mẹ con không ai có thể nhúng tay vào được, cách xử lý hoàn toàn khác nhau sẽ phá hỏng cục diện.
Mũi Ôn Dạng hơi nghẹt, nhưng cô không dám để Phó Hành Chu biết, cô uống thêm chút canh gừng, nói: “Tối nay nhận lương nên bọn em đi ăn.”
“Ăn món gì?”
Ôn Dạng dịu dàng cười: “Lẩu.”
Phó Hành Chu nhướn mày: “Cay không?”
Ôn Dạng: “Hơi hơi cay một chút, bọn em gọi lẩu có ngăn. Tối nay anh với bác gái ăn gì?”
“Đã ăn thịt bò chưa?”
Phó Hành Chu: “Ăn rồi, mùi vị rất ngon.”
Ôn Dạng cười cong cả mắt.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, sau đó Ôn Dạng thấy mũi càng lúc càng nghẹt hơn, cô lấy cớ nói mình buồn ngủ muốn cúp máy. Phó Hành Chu “ừm” một tiếng, nói: “Ngủ ngon.”
Ôn Dạng: “Ngủ ngon.”
Sau khi thả điện thoại xuống, Ôn Dạng xuống giường đi lấy bình xịt để xịt mũi.
Dư Tình cũng xoa xoa mũi đi vào: “Mẹ kiếp, hình như sắp cảm rồi.”
Cô ấy rút một tờ giấy ăn lau mũi.
Ôn Dạng bất đắc dĩ cười.
Ngày hôm sau cả hai người đều bị cảm thật, may mà không bị sốt, có điều cơn cảm này cứ kéo dài lê thê cũng phải gần một tuần. Một tuần sau Khưu Phái xuất viện, gửi cho Ôn Dạng một bức ảnh bà mặc váy khi xuất viện.
Ôn Dạng trả lời: [Đẹp lắm ạ.]
Khưu Phái: [Dẻo miệng quá đấy.]
Ôn Dạng: [Đẹp thật mà ạ.]
Khưu Phái: (Hôn yêu)
Ôn Dạng vừa cười vừa gửi cho bà một icon khác.
Vừa nhắn tin cho Khưu Phái xong thì Phó Hành Chu gửi tin nhắn tới: [Em đang ở đâu?]
Ôn Dạng ngẩn người, đáp: [Em đang ở trung tâm thương mại.]
Phó Hành Chu: [Được.]
Lúc này Ôn Dạng đang ở trung tâm thương mại mua giày, hôm trước mắc mưa nên giày bị hỏng rồi. Thấy anh nhắn tin như vậy, cô bèn hỏi: [Anh về nước rồi à?]
Phó Hành Chu: [Ừm, em đang ở cửa hàng nào?]
Ôn Dạng bèn gửi tên cửa hàng giày cho anh.
“Cô Ôn, cô thấy đôi này thế nào?” Nhân viên bán hàng cầm đôi giày đến trước mặt Ôn Dạng, hơi ngồi xổm xuống muốn thử giày cho cô. Ôn Dạng cúi đầu nhìn, ướm thử đôi giày.
Qua một lúc, vừa ngẩng đầu lên cô đã thấy Phó Hành Chu đi tới. Trên tay anh vắt chiếc áo khoác ngoài, trông có vẻ mệt mỏi sau chặng đường dài, dáng người cao ráo đẹp trai, toát lên vẻ sang trọng. Ôn Dạng sững người: “Sao anh đến nhanh thế?”
“Sân bay gần đây mà.” Phó Hành Chu nói.
Anh nhìn thoáng qua đôi giày trong tay nhân viên, thuận tay lấy một chiếc rồi đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống nắm lấy bàn chân cô: “Đôi cũ đâu rồi? Mới mua mà?”
Nhìn động tác của anh, tai Ôn Dạng hơi nóng lên, cô hạ giọng nói: “Em muốn đổi một đôi khác.”
Cô không dám nói là bị hỏng.
Nghe vậy, Phó Hành Chu nhìn thoáng qua cô, sau đó lại cúi đầu đi giày cho cô.
Nữ nhân viên bán hàng đứng bên cạnh không dám tin nhìn người đàn ông đẹp trai này cứ thế ngồi xổm xuống, lại nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, biết ngay đây không phải là người tầm thường.
Ôn Dạng đang mặc chiếc váy sáng màu, Phó Hành Chu lúc này cũng mặc áo sơ mi sáng màu, một người ngồi, một người ngồi xổm, hình ảnh rất đẹp mắt. Ôn Dạng dựa tới gần đầu gối, nhẹ giọng nói: “Mẫu đó hết hàng rồi, bây giờ chỉ còn lại mẫu này thôi.”
Phó Hành Chu vừa nắm lấy mắt cá chân cô vừa nói: “Đôi này cũng được, em thích chứ?”
Ôn Dạng gật đầu.
Hai người thì thầm vài câu, Phó Hành Chu bảo nhân viên lấy một đôi khác cho cô thử.
Đúng lúc này có hai người khác bước vào cửa hàng.
Lê Mạn khoác tay Trình Ngôn Vũ, vừa bước vào đã ngước mắt tìm nhân viên, nhưng cùng lúc đó cả cô ta và Trình Ngôn Vũ đều nhìn thấy hai người ở phía trước.
Phó Hành Chu đang đi giày cho Ôn Dạng, còn Ôn Dạng thì vừa trò chuyện với Phó Hành Chu vừa buộc mái tóc xoăn nhẹ lên, để lộ ra sườn mặt xinh đẹp.