Chợ hoa Nam Thành thường lớn và nhộn nhịp hơn hẳn các thành phố khác, chợ hoa buổi sáng chủ yếu dành cho các nhà cung cấp, xe tải lớn nhỏ nối đuôi nhau ra vào liên tục. Một số bên thì có cửa hàng hoa ở Nam Thành, phố hoa, hoặc là đơn đặt hàng của công ty; một số khác thì đến từ các thành phố lân cận, chẳng hạn như Lê Thành, Đông Thành.
Đến chiều tối thì chủ yếu là khách lẻ.
Hoa ở phố hoa cũng tinh tế hơn hẳn, vừa bước vào cổng là Ôn Dạng đã ngửi thấy mùi thơm thanh khiết của hoa nhài, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa hồng và hương hoa lan.
Ôn Dạng giơ máy ảnh lên, vừa đi vừa chụp lại. Ở bên ngoài một cửa hàng hoa kim ngân, chủ quán đang mời mọi người uống trà hoa kim ngân miễn phí, dùng hoa nhài và kim ngân để pha chế. Hoa nhài trung hòa vị đắng của kim ngân, hương vị rất tuyệt.
Ôn Dạng bèn mua hai gói trà hoa theo tỉ lệ mà chủ quán đã pha.
Sau đó, cô tiếp tục đi dạo.
Trong phố hoa của chợ hoa này có một cửa hàng chuyên trồng hoa hồng, là nơi được nhiều người đến tham quan và mua đông nhất. Ôn Dạng đã từng đến đây vài lần, lần này cô đến đây là để xem cấu trúc của cửa hàng này.
Nơi này được thiết kế giống như một vườn hồng, cũng được mệnh danh là vườn hồng đẹp nhất Nam Thành.
Ôn Dạng đứng bên ngoài chụp ảnh cửa hàng một lúc, sau đó mới bước vào trong. Mùa này đã lai tạo ra rất nhiều giống hoa hồng mới, đặc biệt là hoa hồng chùm Nàng Tiên Cá ở đây là độc nhất vô nhị. Ôn Dạng tiến lên, giơ máy ảnh lên chụp lại.
Chủ cửa hàng bên cạnh đang trò chuyện với một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ đó đang cầm một bó hoa hồng màu xanh lam nhạt xem xét, chủ cửa hàng hỏi: “Con dâu chị đâu rồi? Hôm nay không đi cùng chị à? Tôi nhớ là nó thích loại này nhất phải không?”
Người phụ nữ ấy lại chọn thêm một bó, ngập ngừng giây lát rồi nói: “Ừ, dạo này nó bận.”
“Có bà mẹ chồng như chị tốt thật đấy, còn đích thân đến chọn hoa hồng cho con dâu. Ban nãy tôi nhận được điện thoại của chị nên mới cố tình giữ lại đó, chứ sáng sớm người ta đã chở đi hết rồi. Bây giờ người khác muốn mua thì phải đợi đến tận ngày kia mới có.”
Người phụ nữ ấy cười đáp: “Cảm ơn cô, tôi thấy trên vòng bạn bè cô nói hôm nay còn loại này nên mới gọi điện cho cô đó.”
“Chị xem, hiếm khi chị đến Nam Thành một chuyến, sao tôi có thể không báo cho chị biết được? Năm ngoái chị không có ở Nam Thành mà vẫn gọi điện đặt tôi mấy bó giao đến khu chung cư Hải Loan, tôi còn nhớ mà.”
Trịnh Khôi Lệ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục chọn hoa.
Ôn Dạng chụp ảnh được một nửa thì nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Nhận ra giọng nói của Trịnh Khôi Lệ, cô thoáng khựng lại, quay người đi chụp những màu hoa hồng khác. Lần trước là tình cờ gặp mặt, lần này thì cô không có ý định chạm mặt.
Chụp ảnh xong cô định rời đi.
Chủ cửa hàng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Ôn Dạng thì lập tức nói với Trịnh Khôi Lệ: “Khôi Lệ à, con dâu chị đến kìa, tôi đã nói mà, hai mẹ con chị đúng là đi sau lưng nhau luôn.”
Bước chân Ôn Dạng khựng lại.
Trịnh Khôi Lệ quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Dạng.
Giọng chủ cửa hàng khá lớn, những vị khách đến mua hoa đều nhìn sang. Lúc Trịnh Khôi Lệ thấy Ôn Dạng, bà rõ ràng rất vui, lập tức chào hỏi: “Dạng Dạng.”
Ôn Dạng mỉm cười, cô cũng tự nhiên đáp lại: “Chào dì, dì đi mua hoa ạ?”
“Ừ, cháu xem hoa hồng chùm Nàng Tiên Cá năm nay đẹp chưa này.” Trịnh Khôi Lệ cầm hoa tiến về phía Ôn Dạng, đưa cho cô xem. Nhìn thấy vẻ dịu dàng trong mắt của Trịnh Khôi Lệ, Ôn Dạng mỉm cười, nhìn những bông hồng xanh lam.
Năm kia Trịnh Khôi Lệ đến Nam Thành, mẹ chồng nàng dâu tay trong tay dạo phố hoa, Trình Ngôn Vũ đi ở phía sau. Lúc vào vườn hồng này, Ôn Dạng vừa nhìn thấy hoa hồng chùm Nàng Tiên Cá thì xuýt xoa không thôi, muốn mua ngay lập tức. Nhưng lúc đó có người đã đặt hết toàn bộ, Trình Ngôn Vũ thấy vậy bèn đến năn nỉ người nọ, cuối cùng mua được hai bó với giá cao hơn.
Sau đó Trịnh Khôi Lệ cố ý kết thân với chủ cửa hàng, một phần là để tiện mua hoa, một phần là hy vọng đến mùa năm sau vẫn giữ lại chút hoa hồng chùm Nàng Tiên Cá cho Ôn Dạng.
Cứ tưởng những kí ức đã bị chôn chặt, rất nhiều chuyện sẽ không dễ dàng nhớ lại, ấy vậy mà khi gặp lại Trịnh Khôi Lệ ở đây, những kỉ niệm ấy cứ thế ùa về. Ôn Dạng thoáng chốc nhớ đến tâm trạng của mình lúc nhận hai bó hoa hồng chùm Nàng Tiên Cá từ tay Trình Ngôn Vũ mua về, ánh mắt mọi người nhìn cô ngập tràn sự ngưỡng mộ.
Ôn Dạng hoàn hồn, cười nói với Trịnh Khôi Lệ: “Dì ơi, hoa này quả thật rất đẹp, nhưng năm nay cháu không còn thích nữa, cháu thích loại khác rồi ạ.”
Trịnh Khôi Lệ sững người.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Gần năm năm chung sống, cho dù ba năm trước hôn nhân hay hai năm sau hôn nhân thì cặp mẹ chồng nàng dâu này vẫn khá hiểu nhau. Trịnh Khôi Lệ thuộc kiểu người nhạy cảm, khả năng nắm bắt cảm xúc rất mạnh. Lúc này, bà ngay lập tức nhận ra ý định giữ khoảng cách của Ôn Dạng, hơn nữa cô còn liên tục gọi ‘dì’ như đang ra hiệu, Trịnh Khôi Lệ bối rối xấu hổ, áy náy nói: “Ừ, cháu thích gì thì mua ấy, chỉ cần cháu thích là được.”
Ôn Dạng khẽ cười.
“Dì hiểu cho cháu là được rồi ạ, vậy cháu đi trước nhé.”
“Được.”
Trịnh Khôi Lệ thả bó hoa trong tay xuống, ánh mắt đượm buồn.
Ôn Dạng gật đầu chào chủ cửa hàng đang nhìn về phía này, sau đó bước ra khỏi cửa.
Trịnh Khôi Lệ đứng im lặng, chủ cửa hàng nhìn bà đầy ẩn ý, cũng không tiện mở lời. Một lát sau, bà lựa chọn loại hoa khác, thanh toán rồi rời đi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Trình Sơn gọi.
Trình Sơn đã trở lại Nam An để tiếp tục công việc, chỉ có Trịnh Khôi Lệ ở lại, bà tuy giận con trai nhưng luôn lo lắng cho bệnh đau dạ dày của Trình Ngôn Vũ.
Chủ cửa hàng gói hoa lại, liếc nhìn bà, hỏi han: “Không sao chứ?”
Trịnh Khôi Lệ gượng cười: “Không sao.”
Chủ cửa hàng gật gù, xem ra mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn tốt đẹp này đã tan vỡ rồi.
–
Rời khỏi vườn hồng, Ôn Dạng cầm máy ảnh bước vào cửa hàng hoa hồng khác, nhưng có lẽ những kí ức hỗn loạn vừa rồi khiến tâm trạng cô bất an, không tài nào tập trung nổi.
Những ý tưởng vừa mới nảy ra cũng bị dập tắt.
Cô dứt khoát dừng chân ở một tiệm bán bánh bột lọc, thưởng thức món bánh bột lọc hoa hồng trứ danh, ăn xong cô lại tiếp tục chụp ảnh, ngắm hoa mẫu đơn rồi cả những đóa hoa quỳnh còn e ấp chưa nở.
Tiếc là cô không có cơ hội được chiêm ngưỡng khoảnh khắc huy hoàng khi hoa quỳnh nở rộ.
Nam Thành vốn có bản lĩnh khiến hoa nở rộ trước thời điểm, kỳ thực chuyện này phải kể công khí hậu ở nơi đây. Ôn Dạng thong thả dạo bước, khi đồng hồ điểm 6 giờ rưỡi, sắc trời bỗng chốc thay đổi.
Cô vội vàng rời khỏi chợ hoa, nấp dưới mái hiên một cửa tiệm ở lối vào. Lúc này tiệm đã đóng cửa, chỉ còn lác đác vài người đứng trước cửa.
Trong số đó có Trịnh Khôi Lệ, Ôn Dạng trông thấy bà thì thoáng khựng lại, khẽ gọi: “Dì.”
Thấy đầu mũi Ôn Dạng lấm tấm nước, Trịnh Khôi Lệ vội vàng lấy cả gói khăn giấy trong túi đưa cho cô. Ôn Dạng mỉm cười đáp: “Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn dì.”
Nói xong, cô lấy điện thoại ra gọi xe.
Thấy Ôn Dạng như vậy, Trịnh Khôi Lệ im lặng vài giây, sau đó lên tiếng: “Dạng Dạng, dì xin lỗi, dì không cố ý, dì cũng không còn mặt mũi đâu để nói với chủ cửa hàng là hai đứa đã ly hôn.”
“Khiến con bị hiểu lầm rồi.”
Ôn Dạng im lặng nhìn màn mưa rợp trời và dòng xe cộ ùn tắc xung quanh, điện thoại vẫn đang kết nối với xe, suy nghĩ giây lát, cô quay sang nhìn Trịnh Khôi Lệ, nhẹ nhàng nói: “Dì, chuyện đã qua rồi.”
Nhìn vào ánh mắt kiên định của cô gái xinh đẹp này, Trịnh Khôi Lệ dịu dàng nói: “Dạng Dạng, nếu, nếu như…”
Nếu như Trình Ngôn…
Những lời định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, đúng lúc này, một tia chớp xẹt ngang bầu trời. Bản thân Ôn Dạng rất sợ sấm sét, cô vô thức lùi lại một bước. Thấy vậy, Trịnh Khôi Lệ vội vàng nói: “Không sao không sao, cháu vào trong đứng đi.”
Ôn Dạng lùi lại, nép sát vào cửa.
Lại một tia chớp nữa lóe sáng, cũng trong khoảnh khắc ấy, một chiếc xe Audi dừng lại bên đường, đó là chiếc xe đã từng rất quen thuộc với Ôn Dạng. Trình Ngôn Vũ đẩy cửa xuống xe, tay che ô, gọi lớn: “Mẹ…”
Chưa đầy một giây sau anh lại nhìn thấy Ôn Dạng, cô mặc váy dài đứng dưới mái hiên, trên cổ đeo máy ảnh, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn neon, xinh đẹp tựa đóa hoa. Anh sững lại giây lát rồi sực nhớ ra là trời đang mưa to, vội vàng chạy nhanh về phía hai người, hé miệng gọi: “Ôn Dạng…”
Giọng anh đầy dịu dàng.
Ôn Dạng nhìn anh bước từng bước về phía này, nước mưa ào ạt đổ xuống, tia chớp xẹt ngang chân trời, trong chớp mắt như kéo cô về cái đêm hôm đó, lúc cô vô tình bị đứt tay trời cũng nổi cơn giông như thế này, cô một mình cô độc bất lực, còn anh thì đang ở đâu? Đồng thời cũng khiến cô nhớ đến cảnh tượng anh đứng bên ban công gọi điện thoại cho Lê Mạn đêm đó, còn cô thì đứng phía sau lắng nghe từng câu từng chữ anh nói, trơ mắt nhìn người chồng năm năm đầu ấp tay gối phản bội mình.
Nỗi đau ấy lẽ ra đã nguôi ngoai, cũng đã được xoa dịu từ lâu, thế nhưng ký ức vẫn chưa thể lụi tàn, chưa từng bị lãng quên, cùng nhau ùa về trong khoảnh khắc này. Là năm năm thanh xuân tươi đẹp của cô đấy.
Anh ân cần chu đáo với người khác. Anh phản bội tình cảm thiêng liêng nhất của hai người.
Ôn Dạng vô thức lùi về phía sau.
Trình Ngôn Vũ lên tiếng: “Ôn Dạng, hay là em…”
Lên xe anh trú mưa?
Để anh đưa em về.
Lời còn chưa dứt.
Một chiếc Maybach đen dài dừng lại phía sau, đèn xe sáng rực, biển số xe màu vàng đen cho thấy rõ nó đến từ đâu. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, trên tay cầm một chiếc ô màu đen sải bước về phía này.
Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Phó Hành Chu trong màn mưa, Ôn Dạng vô thức tiến lên một bước.
Trình Ngôn Vũ nghe thấy tiếng động xung quanh và cả động tác của Ôn Dạng, anh ngước mắt lên, nhìn thấy Phó Hành Chu mặc âu phục đi giày da màu đen, khí phách như vị thần cai quản màn đêm.
Vừa chạm phải tầm mắt của Trình Ngôn Vũ, ánh mắt Phó Hành Chu lập tức trở nên lạnh lùng. Anh bước thẳng qua Trình Ngôn Vũ, đi tới bên cạnh Ôn Dạng nắm lấy tay cô. Ôn Dạng đứng thẳng dậy đi về phía anh, được anh ôm chặt trong lòng.
Cô khẽ hỏi: “Sao anh lại quay về?”
Phó Hành Chu siết chặt eo cô, giọng nói dịu dàng: “Xử lý xong việc nên anh về luôn.”
Cơ thể Ôn Dạng thoáng run rẩy.
Phó Hành Chu nghiêng ô về phía cô, vòng tay che chở đưa cô đi về phía xe.
Tưởng Dược xuống xe, bất chấp mưa gió chạy đến mở cửa xe.
Mái tóc xõa tung của Ôn Dạng cũng được Phó Hành Chu ôm vào lòng, cô khom lưng bước lên xe.
Dưới mái hiên phía sau, một đám người lặng ngắt như tờ.
Chứng kiến cảnh tượng này, có người nhận ra biển số của chiếc xe, là bản giới hạn trên toàn thế giới.
Trịnh Khôi Lệ ngây người nhìn chiếc xe rời đi.
“Ngôn Vũ.”
Bà lên tiếng.
Trình Ngôn Vũ ngoảnh đầu lại nhìn bà, nhận lấy bó hoa trên tay bà: “Đi thôi mẹ.”
Trịnh Khôi Lệ nhìn anh.
Trình Ngôn Vũ không nói gì, khi rời đi anh bỗng nhìn thấy ống kính bị rơi trên mặt đất, bèn cúi người nhặt lên.
–
Chiếc xe màu đen lướt đi trong màn mưa.
Một bên tay của Phó Hành Chu đã ướt sũng, anh cởi áo khoác ra. Ôn Dạng không hề bị ướt một chút nào, cả người cô sạch sẽ, nhưng cô vẫn còn run rẩy, cô sờ thử áo khoác của anh: “Anh bị ướt rồi sao?”
Phó Hành Chu ném chiếc áo khoác lên ghế lái phụ, ôm lấy cô, kéo cô vào lòng: “Em lạnh à?”
Ôn Dạng nằm trong lòng anh khẽ lắc đầu.
Phó Hành Chu đoán là do sấm sét, nhưng đồng thời cũng đoán là có liên quan đến Trình Ngôn Vũ. Ánh mắt anh hơi tối lại, siết chặt cái ôm. Bên ngoài sấm chớp rền vang, đoạn đường này tắc nghẽn nghiêm trọng, vẫn đang kẹt cứng, may mà xe có hệ thống giảm xóc các thứ, chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên và màn mưa lướt qua cửa sổ. Ôn Dạng vùi mình vào hõm cổ anh, khẽ gọi: “Phó Hành Chu.”
Phó Hành Chu rũ mắt: “Ừm.”