Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vẻ mặt của tên đó hơi run sợ: "Tiểu nhân là bếp phó ở đây, đầu bếp đã nghỉ ngơi vào đầu giờ hợi (Chín giờ tối) tối hôm qua rồi."
"Vậy thì sau giờ hợi là ngươi phụ trách nhà bếp à?" Lý Hiên vẻ mặt lạnh lùng: "Giải thích cho ta xem là tại sao hôm nay hầu hết các khách nhân của Lãm Nguyệt lầu đều mê man không tỉnh sau giờ tý (Mười một giờ ba mươi tối) vậy hả?"
Tên bếp phó này mù mờ một lúc, hoàn toàn không hiểu ý của hắn. Ánh mắt của Tư Đồ Trung ở bên cạnh chợt nghiêm túc, trực tiếp cướp lại rất cả khẩu cung trong tay Lý Hiên, lật xem từng tờ một.
Giang Hàm Vận cũng trở nên hưng phấn, nàng lười phải xem khẩu cung, trực tiếp hỏi Lý Hiên đáp án: "Là tên này hạ thuốc trong thức ăn sao?"
"Tổng cộng có hơn bốn mươi vị khách, dù sao thì cũng không thể đều đến thanh lâu để ngủ một giấc được đâu nhỉ?"
Sắc mặt của Lý Hiên lạnh như băng: "Nhưng tất cả cô nương, tạp dịch và tôi tớ trong Lãm Nguyệt lầu đều bình yên vô sự. Vậy thì thuốc này chỉ có thể hạ vào trong thức ăn chuyên cung cấp cho khách nhân."
"Là canh bầu dục cừu và cẩu tử của Lãm Nguyệt lầu!" Bành Phú Lai đã cho khẩu cung xong vỗ trán một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chả trách ta lại ngủ một giấc đến sáng, như là đã bị hạ mê dược. Canh bầu dục cừu và cẩu tử của Lãm Nguyệt lầu tiếng tăm lừng lẫy, bổ thận tráng dương, bổ khí sinh tinh. Đa phần khách nhân đều sẽ uống một bát, còn những cô nương đó thì sẽ không uống loại canh này."
Hắn ta hung ác trừng tú bà: "Các ngươi phải bồi thường tiền!"
Tú bà da đầu tê dại: "Lý công tử, có phải là đã có hiểu lầm gì đó rồi không?"
"Không thể nào là hiểu lầm được." Lý Hiên lắc đầu, nhìn tên đầu bếp đó bằng ánh mắt lạnh lùng: "Trên dưới bảy tầng lầu của Lãm Nguyệt lầu đều có khách nhân trúng chiêu, chuyện này không thể nào là do người phụ trách đưa canh xảy ra vấn đề được. Nói thử xem, lúc đó ở phòng bếp có bao nhiêu người?"
"Người có mặt lúc đó chỉ có ta và mấy người đệ tử thôi, nhưng sao bọn ta lại có thể hạ dược được kia chứ? Chuyện này thật là không có đạo lý, bọn ta. . ."
Tên bếp phó đó vừa gấp lại vừa ngỡ ngàng, nhưng sau đó thì vẻ mặt của hắn ta hơi thay đổi: "Ngoài bọn ta ra thì Hàm Yên cũng từng vào phòng bếp, lúc đó ta đã thấy cô ta lén la lén lút, bộ dạng rất khả nghi."
Lý Hiên hơi nhướng mày: "Hàm Yên là ai?"
"Là nha hoàn của Mộng Tinh Nghiên, Mộng tiểu thư!" Giọng của bếp phó trở nên cao lên: "Nàng ta nói là cần một bát canh sen cho tiểu thư của nàng ta giải nhiệt, ở trong phòng bếp cũng được vài phút, ta có thấy nàng ta đi qua bên cạnh cái bếp đang nấu canh bầu dục cừu kỷ tử. . ."
Mà vào lúc này, một cô gái bên cạnh Mộng Tinh Nghiên lập tức tái mặt hô to lên: "Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Đúng là ta có vào phòng bếp, nhưng vẫn luôn đứng ở cửa."
Lý Hiên cẩn thận nhìn cô gái này một cái, thấy đáy mắt nàng ta hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng trừ cái này ra thì dường như là còn có vài phần như trút được gánh nặng vậy.
Biểu hiện của Mộng Tinh Nghiên bên cạnh nàng ta cũng rất kỳ lạ, người này nhẹ nhíu mày, ánh mắt bao hàm vài phần ngạc nhiên và nghi ngờ.
"Làm tốt lắm!" Giang Hàm Vận không đợi tên bếp phó đó nói xong đã nặng nề vỗ vào vai của Lý Hiên, lúc này nàng càng hiện ra vẻ phấn khích: "Giữ tất cả đầu bếp và Hàm Yên cô nương lại, giam riêng từng người. Thêm vài người nữa theo tôi lục soát phòng của tiểu thư Mộng Tinh Nghiên. Lý Hiên, ngươi. . ."
Lý Hiên lập tức ôm quyền: "Ta đi tìm hiện trường xảy ra vụ án, hiệu úy đại nhân có thể để cho Tư Đồ đại nhân và hai vị bộ đầu đại ca đi theo ta. Nếu như tìm thấy gì ở hiện trường xảy ra vụ án thì tôi lo là vị tổng bộ đầu đại nhân này sẽ nói là tôi ngụy tạo chứng cứ."