• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Phía trước xe lừa, là một người kỵ sĩ trung niên có vết sẹo trên mặt, mặc đồng phục bộ đầu mà tím, áo khoác màu đen. Vị này quan sát toàn bộ lầu Lãm Nguyệt, khi trông thấy Lý Hiên thì con ngươi hơi co lại, sau đó mới xuống ngựa, đi vào trong sảnh lầu Lãm Nguyệt.

Lúc này, đã có bộ khoái lớn tiếng nói ở trong lầu các: "Ai là tú bà? Cút ra đây nhanh lên! Còn nữa, tất cả mọi người có trong lầu các, đều đi tới đại sảnh, chúng ta phụng mệnh phủ Ứng Thiên tới phá án, có một vài vấn đề muốn hỏi thăm các ngươi."

Lý Hiên và hai người bạn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ buồn rầu trong mắt đối phương. Phương pháp bọn họ rời khỏi phủ đều không chính quy, nếu như ở lại nơi này quá lâu thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Hay là xông thẳng ra ngoài đi?" Trương Thái Sơn cống hiến một ý kiến rất ngu ngốc.

Lý Hiên từ chối rất dứt khoát: "Xông cái gì mà xông? Vị tổng bộ đầu áo tím kia chính là Thiết Đảm - Tư Đồ Trung, nổi danh với tính tình nóng nảy. Nếu như chúng ta dám xông ra, chắc chắn hắn ta sẽ ngăn cản."

Cuối cùng, Trương Thái Sơn và Bành Phú Lai cũng chỉ có thể hộ tống Lý Hiên đi vào trong đại sảnh của lầu Lãm Nguyệt với vẻ bất đắc dĩ, sau khi bọn họ vào trong đại sảnh không lâu thì chiếc quan tài trên xe lừa kéo cũng được người nhấc vào trong.

Quan tài không có nắp đậy, cảnh tượng ở bên trong làm cho rất nhiều người đều không tự chủ được mà lùi về phía sau, chỉ có mấy vị gia đinh vạm vỡ thì vẫn đứng tại chỗ, mặc dù sắc mặt của họ cũng trắng bệch đi.

Lý Hiên liếc nhìn cảnh tượng bên trong quan tài, khi thấy được bên trong là một cơ thể đã sưng phù lên thì hắn bỗng ngẩn người ra.

Mặc dù thi thể này đã sưng phù lên, không thể nhận ra gương mặt ban đầu là thế nào nữa, thế nhưng hắn vẫn nhận ra người này là ai, người này chính là một vị công tử bột nổi danh của Nam Trực Lệ, Thôi Hồng Thư - con trai út của quận chúa quận Bác Bình, cũng là đối thủ một mất một còn với thân thể này trước đây.

"Khoảng một giờ trước, có thuyền hoa báo án, bọn họ phát hiện thi thể này tại hạ du con sông, cách lầu Lãm Nguyệt khoảng hai trăm trượng. Sau khi giám định thì có thể xác định người này chính là sĩ tử Bác Lăng - Thôi Hồng Thư."

Tư Đồ Trung bước tới trước bàn tròn, bệ vệ ngồi xuống, nói: "Có người chính mắt nhìn thấy, đêm qua Thôi Hồng Thư đi vào trong lầu Lãm Nguyệt, ta muốn biết chuyện này có phải là thật hay không? Với lại hắn rời đi khi nào?"

"Đại nhân, đêm qua Thôi công tử đã uống rượu tại lầu Lãm Nguyệt tới tận nửa đêm, cũng bởi vì đã rất muộn, cho nên qua đêm ở trong lầu luôn." Sắc mặt của tú bà lầu Lãm Nguyệt đã rất khó nhìn, nói tiếp: "Ta đã sắp xếp cho hắn ở vào phòng số đinh tại lầu bốn."

Tư Đồ Trung gật đầu: "Như vậy hắn đã từng xung đột với người nào ở trong lầu? Hoặc là gặp được kẻ thù nào hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK