• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Không biết là huyết sắc trên mặt Ngụy Thi đã rút đi mất từ lúc nào, nàng rũ mắt xuống, vẫn giữ bình tĩnh như trước, nhìn về đôi tay của chính mình: "Công tử, người thật là tỉ mỉ mà, ta chê nó vướng víu nên đã cắt đi rồi."

"Cho nên để nó lại hiện trường xảy ra vụ án ư?" Lý Hiên lấy khăn tay trước ngực ra: "Ta nghĩ là Ngụy cô nương hẳn là rất quen thuộc với vật này, điều đáng để nhắc đến đó là trên đấy còn có vết máu của người chết."

Giang Hàm Vận nghe thấy những lời này thì lập tức chau mày, trực tiếp đi đến bên cạnh Lý Hiên cướp lấy chiếc khăn tay đó về tay. Mọi người xung quanh lúc này cũng đều ló đầu ra nhìn về hướng hai người.

Mà âm thanh trong đại sảnh cũng dần yên tĩnh lại, sau chốc lát đã trở nên có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

"Công tử, người đang nghi ngờ ta ư?" Ngụy Thi cắn răng, ra vẻ tươi cười: "Nhưng sao người lại cho rằng nó là của ta chứ?"

"Trừ ngươi ra thì còn có ai nữa chứ?" Mộng Tinh Nghiên không biết đã đứng lên từ lúc nào, nàng nhìn chằm chằm vào thứ trong tay Giang Hàm Vận: "Đó là băng diệp hồng, loại sơn móng tay này chỉ có ở "Nữ nhân phường", trong lâu, người có thể dùng được nó chỉ có một mình Ngụy Thi ngươi mà thôi!"

Lý Hiên trái lại cũng không biết lai lịch của loại sơn móng tay này, sở dĩ hắn đoán là Ngụy Thi, đầu tiên là vì hôm qua đã từng nhìn thấy, nên thấy quen. Thứ hai là. . .

"Ngụy hành thủ, hôm nay có rất nhiều cô nương ở đây, người cắt móng tay cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi."

Ngụy Thi sững sờ, mặt hiện ra vẻ dữ tợn đối diện với Lý Hiên: "Quả thật là ta đang dùng loại băng diệp hồng này, trong Lãm Nguyệt lâu cũng chỉ có một mình ta sửa móng tay. Nhưng vậy thì thế nào chứ? Đại nhân chỉ dựa vào hai mảnh móng tay không rõ từ đâu đến mà đã muốn định tội cho ta rồi sao?"

Lý Hiên khẽ lắc đầu: "Ngụy hành thủ nghĩ rằng giảo biện chống chế như vậy có ý nghĩa gì ư? Ta đoán là binh mã quân hữu vệ phủ Nam Trực Lệ của chỉ huy sứ Thôi Tử Chiêm đã cách đây không xa rồi. Hắn ta có thể làm cho ngươi và vị Hàm Yên cô nương đây sống không bằng chết, cũng có thể làm cho ngươi hối hận, sụp đổ trong tay của Lục Đạo Ty bọn ta.

Hắn trực tiếp bắt chước những lời Tư Đồ Trung đã doạ dẫm hắn để hăm doạ Ngụy Thi. Nhưng những lời này của Lý Hiên cũng không phải là đang tung tin nhảm, vào thời đại này, đương nhiên là bọn họ không có các loại dụng cụ khoa học kỹ thuật cao cấp, nhưng trong lúc điều tra xử lý vụ án cũng không cần phải chặt chẽ cẩn thận như ở xã hội hiện đại.

Chỉ dựa vào những chứng cứ Lý Hiên nắm trong tay là đã đủ để định tội Ngụy Thi rồi.

Mà nếu có cơ hội thì nhất định là Bác Lăng Thôi thị sẽ trả thù Ngụy hành thủ bằng thủ đoạn hung ác nhất.

"Nhưng chuyện này không đúng. . ." Bành Phú Lai nhíu chặt mày: "Tuy rằng hôm qua ta đã ngủ mất rồi, nhưng ta nhớ là ta vẫn luôn ôm một người trong lòng."

Lý Hiên khẽ cau mày, hắn lại nhìn Ngụy Thi một cái, lập tức vẻ mặt hơi thay đổi, quét mắt về thị nữ bên cạnh nàng, sau đó trầm ngâm một tiếng: "Cơ thể cân đối, đầy đặn quyến rũ, tóm lại là xúc cảm cực tốt. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK