Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lý Hiên và Giang Hàm Vận bận rộn hơn nửa giờ ở Lãm Nguyệt lâu mới cùng nhau lên xe ngựa trở về Chu Tước đường của Lục Đạo Ty.
Tâm trạng của Giang Hàm Vận rõ ràng là đang không ổn, một tay của nàng chống cằm, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Lý Hiên thì đang suy nghĩ đến vài việc. Một là vụ đại án xảy ra trên sông, hắn đã hỏi Giang Hàm Vận đầu đuôi câu chuyện rồi, nhưng tạm thời thì cấp trên của hắn cũng không biết rõ tình hình cụ thể. Hai thì là Tư Đồ Trung, không rõ là tại sao người này lại nhắm vào hắn.
Trong lúc Lý Hiên đang rơi vào trầm tư thì bỗng nhiên Giang Hàm Vận lại vươn tay ra búng vào trán hắn: "Đang suy nghĩ gì vậy hả? ! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, không nghe thấy ư?"
"Hả?" Lý Hiên ngẩng đầu lên thì mới phát hiện Giang Hàm Vận ở đối diện đang tò mò nhìn hắn.
Hắn lập tức xua tan hết tất cả tạp niệm và suy nghĩ linh tinh, ngồi ngay ngắn ôm quyền: "Thuộc hạ đang nghĩ về tình tiết của vụ án, cho nên mới không chú ý, không biết là đại nhân đang hỏi về chuyện gì?"
"Ta hỏi ngươi nghĩ thế nào về vụ án của muội muội Ngụy Thi?"
Trong đôi mắt vốn trong vắt như nước mùa thu của Giang Hàm Vận, lúc này lại đầy vẻ lạnh lẽo và dữ tợn: "Vừa rồi ta đã cho người điều tra tư liệu rồi, Ngụy Thi không có nói dối, ba cô gái chưa đến mười bốn tuổi đã bị một đám công tử làm nhục đến chết, quả nhiên là một đám súc sinh!"
Lý Hiên suy ngẫm một lúc, sau đó nói thật: "Vụ án này đã kết luận chắc chắn rồi, không thể thay đổi được gì nữa. Nếu như hiệu úy đại nhân muốn lật lại bản án thì sẽ đắc tội với rất nhiều người. Nếu như ngươi thương xót cho Ngụy Thi thì chỉ cần đừng để nàng rơi vào tay của bọn họ là đã đủ nhân từ rồi. Nhưng nếu như hiệu úy đại nhân nhất định phải lật lại bản án, vậy thì thuộc hạ nguyện sẽ dốc hết chút tài hèn sức mọn của bản thân!"
Rốt cuộc thì Lý Hiên vẫn là một người đàn ông vừa trưởng thành mới tốt nghiệp ra ngoài xã hội được hai năm, vẫn còn nhiệt huyết, cho nên bốn chữ "tài hèn sức mọn" cuối cùng mà hắn nói càng có lực, tràn đầy khí phách.
Giang Hàm Vận nghe thấy những lời này thì nhìn hắn đầy kinh ngạc : "Ầy, ta thật sự là nhìn không ra đấy, cảm giác chính nghĩa của người còn rất mạnh đấy. Ta chỉ là đang hỏi ý kiến của ngươi thôi, mà ngươi thì hay rồi, vậy mà lại trực tiếp muốn lật lại bản án cho nàng."
Nhưng sau đó nàng xụ mặt lại: "Ta nhớ lịch trực ban, hôm qua đáng ra là ngươi phải trực ban với Mã Thành Công mà đúng không hả? Lý Hiên, gan của ngươi lớn quá nhỉ, vậy mà lại dám bỏ trực chạy đến thanh lâu qua đêm."
Lý Hiên lập tức tê rần cả da đầu, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, trước đó hắn còn cho rằng Giang Hàm Vận không nhớ đến vụ này.
Khi hai người quay về Chu Tước Đường thì bên Tư Đồ Trung cũng đã áp giải tất cả nghi phạm đến.
Nhưng tình hình tiếp theo thì khó xử rồi, người của Chu Tước Đường đều đi cả rồi, Giang Hàm Vận cũng tìm không thấy đủ nhân thủ để thăng đường thẩm án.
Hai người chỉ có thể lập một phần hồ sơ và ghi chép vụ án này lại trước, sau đó nhốt ba người Ngụy Thi vào ngục giam ở hậu viện của Chu Tước Đường, tạm hoãn việc xét xử vụ án này lại.
Mà trong lúc Lý Hiên đang vùi đầu vào viết hồ sơ vụ án thì một thanh niên trạc tuổi Lý Hiên vội vã bước vào trong từ tiền viện.
"Lý Đại Lục?" Lý Hiên kinh ngạc nhìn qua.
Đó là tùy tùng của nguyên thân, cũng là tên nô bộc vừa lòng nhất, thân cận nhất của người trước đây. Không chỉ xuất thân đáng tin, biết quan tâm chăm sóc mà còn có một thân sức mạnh không hề tầm thường.
Nhưng lúc này sắc mặt của gã lại tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu.