Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lý Thừa Cơ khoảng chừng năm mươi tuổi, thân hình gầy như que củi, đầu thì hói răng thì rụng, không thể nói là rất xấu, lại không cách nào đưa về hàng ngũ người bình thường. Chiều cao thì lại nằm trong khoảng năm thước ba—— Cũng là dáng vẻ một mét sáu. Thêm vào thân thể bị gù, ấn tượng mang đến người khác chính là một lão già có bề ngoài xấu xí.
Mà Thế tử Lý Viêm, ngoại trừ chiều cao ra thì hầu như kế thừa tất cả của phụ thân bọn họ. Chỉ có vóc người hắn cao to hùng tráng, khiến cho hắn có thêm mấy phần khí thế dâng trào của võ nhân.
Vì lẽ đó sau khi tiến vào thư phòng, Lý Hiên theo bản năng mà sờ sờ mặt của mình, đột nhiên hoài nghi quan hệ giữa tiền thân và hai cha con này.
Tuy nói tướng mạo của Lý Hiên được kế thừa từ mẫu thân và nhất mạch cữu tộc của hắn, nhưng mà chênh lệch giá trị sắc đẹp của phụ tử huynh đệ không khỏi quá lớn rồi.
Nhưng mà hai người hẳn là thân sinh, Lý Viêm cũng là huynh đệ cùng chung một mẹ với hắn. Ít nhất trong ký ức của Lý Hiên, Lý Thừa Cơ chưa bao giờ biểu hiện qua nghi ngờ đối với huyết thống.
"Nghe nói đêm qua con lại đi thanh lâu lêu lổng?"
Chờ đến khi Lý Hiên nghênh ngang thi lễ một cái, Lý Viêm đã cười cười dò hỏi: "Không chỉ cả đêm không về, còn bị cuốn vào một hung án, suýt chút nữa bị người ta chộp tới đại lao của Ứng Thiên phủ?"
"Làm sao huynh biết?" Lý Hiên có chút ngờ vực nhìn người này, dù gì thì chuyện này vừa mới xảy ra. Hắn không xác định cái tên này là do quá nhạy với tin tức, hay là trong nhà có sắp xếp người theo dõi hành tung của hắn.
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm." Thành Ý bá Lý Thừa Cơ hừ nhẹ một tiếng, không khỏi tức giận nói: "Trong vòng một tháng, có mười hai ngày đã ở trong thanh lâu, Lý Khiểm Chi con thật sự để ta mở mang tầm mắt."
Trên mặt Lý Hiên lại không có chút sợ sệt nào, ngược lại rất oan ức mà trợn trắng giận dữ nhìn Lý Thừa Cơ: "Lão đầu làm sao có thể như vậy chứ? Phái người theo dõi con?"
Cái này cũng không phải là hắn bất kính với trưởng bối, không biết lễ giáo. Mà là trí nhớ của đời trước, Lý Hiên luôn luôn đều diễn xuất như vậy ở trước mặt lão tử nhà hắn, kiêu căng khó thuần, hững hờ lạnh nhạt, hoàn toàn không để mắt đến quyền uy của lão tử.
"Không cho người theo con, sao ta biết được thường ngày con lại làm xằng làm bậy như vậy? Quả thực là hỗn trướng!"
Lý Thừa Cơ có lệ mà răn dạy một câu, sau đó sắc mặt bỗng dịu lại rất nhiều, tay nắm chùm râu dài: "Nếu không nể mặt con quả thật học được một chút bản lãnh của Lưu Đại Ngỗ, có thể điều tra phá án ngay ở đó, không cho Lý gia chúng ta mất mặt, lần này ta nhất định phải cho con quỳ ở từ đường đủ ba ngày ba đêm."
Thành Ý bá Thế tử Lý Viêm lại cảm thấy rất hoài nghi: "Thật hay giả vậy? Thằng nhóc này có thể điều tra phá án? Có phải là phụ thân lầm rồi không? Con nhớ lúc đệ ấy làm học đồ, trong nửa năm thì chỉ đi năm mươi ngày, trong đó còn có một nửa thời gian là tới lộ mặt rồi bỏ đi. Nếu thằng nhóc này thật sự có thể học được cái gì từ Lưu Đại Ngỗ, heo cũng có thể leo cây rồi!"
"Cái này~ Viêm nhi nói vậy là sai rồi!" Thành Ý bá Lý Thừa Cơ lại nói chuyện thay cho Lý Hiên: "Hiên nhi vốn thông tuệ, trước đây chỉ là không chịu để tâm. Ta nhớ mấy năm trước quốc sư cũng từng khen nó thiên phú dị bẩm, thông tuệ thiên thành."
"Phụ thân!" Lý Viêm lập tức không biết nói gì, gương mặt đầy bất đắc dĩ: "Người ta chỉ nói khách khí thôi, phụ thân còn cho là thật?"
"Vụ án ở Lãm Nguyệt lâu, cũng chẳng ai giúp đỡ ta."
Lý Hiên đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, tâm thần căng thẳng cũng thoáng thả lỏng, hắn ý thức được mình đã bước đầu qua ải, không để lộ sơ sót gì.