Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giang Hàm Vận vung tay áo ngắt ngang lời của Tư Đồ Trung, hiện rõ vẻ không để ai vào mắt, không coi Tư Đồ Trung ra gì: "Vụ án mạng này liên quan đến huân quý*, nghi là võ tu gây án, vậy thì cũng nằm trong quyền hạn và trách nhiệm của Lục Đạo Ti ta. Phải rồi, vừa nãy ta có loáng thoáng nghe thấy có người muốn kiểm nghiệm thi thể của Thôi Hồng Thư..."
*Huân quý: công thần quyền quý, công danh phú quý.
Tầm nhìn của Giang Hàm Vận lúc này đặt lên người Lý Hiên: "Ta nhớ được ngươi, bộ hạ của Mã Thành Công, con thứ trong phủ của Thành Ý bá - Lý Hiên, tuần kiểm phục ma bát phẩm, là người học việc linh ngỗ?"
Lý Hiên thầm thở phào, vị này hình như không biết việc hắn trốn việc, hắn chắp tay hành lễ: "Trước khi ti chức vào Lục Đạo Ti từng học ngỗ tác*."
*Ngỗ tác: giống như pháp y, khám nghiệm tử thi.
"Vậy thì khá đúng lúc, vừa hay lần này ta cũng không có dẫn ngỗ tác đến đây." Giang Hàm Vận cười nói tự nhiên, mê hoặc mọi người: "Mặc dù không biết ngươi có bản lĩnh đến đâu, nhưng nếu chỉ là xem thôi thì cũng chẳng sao."
"Đại nhân!" Ấn đường của Tư Đồ Trung đã nhăn thành chữ Xuyên (川): "Lý Hiên là nghi phạm của vụ án này! Dấu tay màu đỏ sau lưng của nạn nhân rất có thể là do Hàn Tức Liệt Chưởng của Thành Ý Lý gia gây nên!"
"Có chuyện này sao?" Giang Hàm Vận hơi ngẩn ra, sau đó khịt mũi coi thường; "Đã nói là chỉ xem qua, cũng có phải là mổ bụng tại hiện trường đâu. Hơn nữa, có nhiều người ở hiện trường như thế, hắn có bản lĩnh giở trò hay sao? Tư Đồ Trung nhà ngươi không có mắt để nhìn à? Còn nữa, Tư Đồ Trung ngươi muốn dạy ta phải làm việc như thế nào à?"
Vào lúc này, trong mắt nàng ta xuất hiện một tia sáng nguy hiểm.
Ngũ quan Tư Đồ Trung vặn vẹo, da mặt đỏ lên. Sau đó hắn ta thở dài một hơi, dứt khoát lui về sau một bước.
"Ti chức không dám! Nhưng ti chức cũng có lời muốn nói trước, hắn có thể nhìn thi thể, nhưng không thể gây ra bất cứ tổn hại gì."
Lý Hiên cảm kích hành lễ với Giang Hàm Vận: "Đa tạ đại nhân!"
Thiếu nữ mặc giáp bạc như cười như không nhìn hắn một lúc, sau đó mới nghiêng đầu: "Còn không mau đi kiểm nghiệm thi thể? Ngươi đừng có làm cho ta thất vọng."
Trong lòng Lý Hiên khẽ rét lạnh, nhưng việc đáng làm thì phải làm, hắn đi đến bên cạnh quan tài, bắt đầu quan sát thi thể Thôi Hồng Thư.
Đối với việc nghiệm thi, hắn vô cùng tự tin. Mặc dù kiếp trước là nhị thế tổ, về phương diện khám nghiệm tử thi chỉ học được cái được cái không. Nhưng trước khi chuyển kiếp hắn cũng đã theo nghề pháp y được hai năm, trong ngành nghiệm thi này cũng coi như là có kinh nghiệm phong phú.
Mà sau khi chuyển kiếp, tinh thần lực và khả năng ghi nhớ của hắn không biết gì sao lại trở nên vô cùng mạnh, có thể nhớ rõ toàn bộ những gì vị ngỗ tác kia chỉ dạy.