• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Lý Hiên lập tức ngây người: "Như vậy không tốt lắm đâu. Đại ca sẽ có ý kiến đấy."

Trong ký ức của hắn thì của hồi môn của Lưu thị là một mớ của cải rất lớn, chỉ tính đến cửa hàng trong thành Nam Kinh thì đã có hơn ba mươi tiệm rồi, còn có thêm hai trăm mảnh đất tưới tiêu, mười mấy ngọn núi nhỏ trồng dâu tằm.

Hơn nữa quy chế của các triều đại hiện nay là, trừ phi phạm phải tội lớn mưu phản, nếu không dù là quan phủ có đến xét nhà thì của hồi môn này cũng không thể tùy tiện chạm vào.

"Nó dám! Cả cái Bá phủ to lớn này đều thuộc về hai phu thê bọn nó, ta muốn cho tiểu nhi tử của mình một chút tiền riêng cũng không được sao?"

Lưu thị chống tay lên eo, thở phì phò mà nói: "Thằng nhóc không có lương tâm, có tức phụ thì quên nương kia. Thê tử hắn nói cái gì đều là đúng, ta thì làm cái gì cũng là sai? Hừ! Dù sao ta cũng sẽ không để lại cho bọn chúng một đồng một xu nào cả."

Lý Hiên lập tức hiểu ra mọi chuyện, hóa ra là xung đột mẹ chồng nàng dâu. Ngao cò tranh nhau, vì thế nên ngư ông đắc lợi —— a ~ cái ví dụ này hình như có hơi không đúng.

Lúc này Lưu thị lại đổi giọng điệu: "Đúng rồi! Hiên nhi, sắp tới phủ Hứa Quốc Công sẽ tổ chức một buổi tụ hội, con phải theo ta đến tham dự."

"Buổi tụ hội?" Lý Hiên không rõ: "Khách nhân đều là nữ quyến mà, con đi làm gì chứ? Không đi!"

"Cũng có nam, đều là một vài người trẻ tuổi, nguyên do gì thì con cũng đừng hỏi." Lưu thị cười híp mắt, nói: "Nếu con chịu đi, hiện tại ta có thể cho con một ngàn lượng tiền tiêu vặt. Ta nghe quản gia nói, hiện trong tay con cũng không có tiền đúng không?"

"Mẫu thân người cũng thật là, sao mà cứ lấy tiền ra dỗ hài nhi?" Lý Hiên cau mày, hình như cực kỳ không thích: "Cuộc liên hoan này đại khái tổ chức vào lúc nào?"

※※※※

Sau khi Lý Hiên nhét ngân phiếu một ngàn lượng vào trong ngực, đi ra từ tiểu phật đường, hắn không khỏi âm thầm cảm khái. Cái gọi là con hư tại mẹ, lời ấy quả nhiên không sai. Những câu nói vừa nãy của Lưu thị, chỉ thoáng chốc thôi đã dễ dàng đánh nát bấy mục tiêu cuộc sống mà hắn dựng lên ngay sau khi đi tới thế giới này rồi.

Tiền thân hoang đường phá của đến mức này, cũng không hoàn toàn là lỗi lầm của chính hắn. Cái tên này cũng chỉ chơi bời lêu lổng, hoang phế thanh xuân mà thôi, không bước vào lối rẽ tà đạo, thiên tính đã rất tốt rồi.

Lúc này sắc trời còn sớm, nhưng Lý Hiên vẫn trở về nơi ở của mình, lấy ra quyển sách quý 'Hỗn Nguyên Thiên Tượng quyết' từ trên kệ sách của mình, vẻ mặt nghiêm túc mà bắt đầu nghiên cứu.

Đáng nhắc tới chính là, trên quyển sách quý này chỉ có hình vẽ, không có văn tự. Đây là phương pháp mà Lý gia Thành Ý dùng để phòng ngừa võ học gia truyền bị để lộ ra ngoài, tất cả công pháp khẩu quyết nhà bọn họ chỉ có thể truyền miệng dạy dỗ, mà tuy rằng tiền thân lười nhác, nhưng mà khi hắn còn bé Lý Thừa Cơ đã sớm bức bách cái tên này đọc thuộc làu làu tất cả yếu quyết của 'Hỗn Nguyên Thiên Tượng quyết'.

Năng lực học tập của Lý Hiên cũng rất tốt, vào thời trung học hắn cũng từng hoang phế mấy năm rồi lại nhặt sách lên, sau đó ngay vào năm sau thì thi đậu cả hai trườg, còn lấy được học bổng, có thể thấy được thuộc tính trí lực và trí nhớ của hắn tuyệt đối gần với đỉnh cấp.

Trên thực tế, ngay ngày đầu tiên mà Lý Hiên xuyên qua, hắn đã học thuộc hết công pháp tu hành của 'Hỗn Nguyên Thiên Tượng quyết'.

Nhưng mà trong mấy ngày kế tiếp, mỗi lần trước khi tu hành, Lý Hiên vẫn sẽ xem lướt qua sách quý mấy lần, mong có thể ghi nhớ mỗi một chi tiết nhỏ trên quyển sách quý này, cũng làm sâu sắc thêm trí nhớ của mình.

Nguyên nhân là vì những bức vẽ quan tưởng trong này cũng rất trọng yếu, là một phần không thể thiếu của 'Hỗn Nguyên Thiên Tượng quyết'. Mà quỷ dị chính là, mỗi cách một ngày, Lý Hiên sẽ quên đi một phần nội dung trên bức vẽ quan tưởng, dù hôm qua hắn vẫn có thể dùng bút mà vẽ lại hết từ đầu tới cuối.

Có người nói cái này là do một số nội dung trong bức vẽ quan tưởng tương tác với 'Thiên đạo', nếu như tu sĩ không đạt đến tu vị nhất định, thì không thể ghi nhớ những bức vẽ này vào trong đầu mãi được.

Đối với chuyện này, Lý Hiên cảm thấy rất thần kỳ, mà điều càng làm hắn càng cảm thấy khó tin chính là công pháp tu luyện này lại là của chính bản thân hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK