Dư Lệ cơ hồ lập tức thay đổi biểu tình, tuy không quá mức nhu nhược động lòng người, nhưng có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
Hứa Vĩnh Bình không háo sắc giống như em trai hắn, nhưng nói gì thì nói, là một người đàn ông, trong tình huống không thù không oán đối mắt với một người phụ nữ đẹp còn rất hòa khí.
"Người đẹp một mình đi toilet không sợ sao?" Hứa Vĩnh Bình hỏi, dù sao nơi này trước đó không lâu đã xảy ra án mạng, đồng thời hắn cũng muốn thử xem NPC này có biết chút gì đó hay không.
Hung thủ án mạng liền đứng trước mặt, Dư Lệ đương nhiên hiểu ý tứ của hắn, lập tức lộ ra biểu tình sợ hãi khó xử, sau đó thở dài thật sâu, hình như có thiên ngôn vạn ngữ kẹt ở trong miệng.
Hứa Vĩnh Bình vừa thấy liền biết có vấn đề, lập tức truy vấn: "Người đẹp có chuyện có thể nói thẳng, quen biết chính là duyên phận, có lẽ tôi có thể giúp được cô."
Dư Lệ nhìn hắn một cái, nhỏ giọng mở miệng: "Tới nơi này ai có thể không sợ được cơ chứ? Nhưng có sợ không cũng không có tác dụng gì, một đám người chúng ta bị nhốt trong biết thự rất lâu, mấy người các anh thì rất xa lạ, vì sao lại tới tham dự tiệc?"
Là người chơi, Hứa Vĩnh Bình hỏi còn chưa có được câu trả lời, cư nhiên đã bị hỏi lại? Hắn chớp mắt một cái nói: "Chủ nhân mời mà thôi, sau khi tới mới cảm giác sự việc xảy ra có chút kỳ lạ, cô biết là nguyên nhân gì không?"
Tốt xấu gì cũng có đầu óc, Hứa Vĩnh Bình không coi đối phương là kẻ ngu ngốc mà nói thẳng ra thân phận người chơi, bình thường khi gặp phải NPC hỏi thăm sự tình trò chơi, hoặc là vừa khéo, hoặc là nói lên cô nắm giữ manh mối quan trọng.
Điều này khác hẳn với việc trước đó không lâu Diêm Hình ở trước mặt quản gia để lộ ra hai chữ trò chơi, khi đó hắn là cố ý thăm dò thái độ đối phương.
Chỉ cần có phản ứng, nói không chừng có thể tra ra manh mối.
Huống chi lời nói của Dư Lệ với Hứa Vĩnh Bình lúc này, rất có vẻ mọi NPC đều say mình ta thì tỉnh, hắn vui thầm trong lòng, cảm thấy có lẽ đã gặp được cá lớn.
Quả nhiên, Dư Lệ lập tức cúi đầu, vẻ mặt khổ sở nói: "Tất cả những điều này đương nhiên là có nguyên nhân", biểu tình của cô đúng lúc lộ ra sợ hãi, ánh mắt nhìn quanh bốn phía đánh giá một chút: "Chúng ta rời WC xa một chút rồi nói đi."
Hứa Vĩnh Bình hoàn toàn nhìn không nhìn ra cô đang đóng kịch, tuy hành vi của Dư Lệ có rất nhiều chỗ khiến người nghi ngờ, ví dụ như sợ hãi còn chạy tới cái toilet này? Nhưng làm người chơi, hắn chắc chắn sẽ không sợ.
"Được, chúng ta qua bên kia." Hắn nhìn về phía ban công cuối hành lang ý bảo, dưới ánh trăng chiếu rọi, chỗ kia rất sáng, đúng là có thể cho người ta có cảm giác an toàn.
Dư Lệ gật gật đầu, hai người sóng vai mà đi, ánh đèn trên hành lang vô cùng mờ ảo, xung quanh không biết vì sao bỗng trở nên yên tĩnh.
Thân ảnh phía sau vỗn dĩ mỏng manh nghiêng ngả, dần dần nhiều thêm tầng tầng tóc đen, mọi sợi tóc đều sinh ra từ dưới chân Dư Lệ, Hứa Vĩnh Bình cơ hồ lập tức liền nhận ra có nguy hiểm, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, thân hình lại án binh bất động.
Năng lực của hắn có hạn, không đoán ra được nguy hiểm từ đâu tới, mới đầu nghĩ có thể là do Dư Lệ gây ra hay không, dù sao cũng là NPC, trước sau biểu hiện có khác biệt, ban ngày lúc mới gặp cô không có vẻ linh động như bây giờ.
Nhưng hiện tại Dư Lệ giống như cũng nhận ra được điều gì, run rẩy giống như cái sàng, đầu ngón tay chậm rãi nắm lấy ông tay áo của hắn, giống như đang tìm cảm giác an toàn.
Trong lòng Hứa Vĩnh Bình lập tức đánh mất hơn phân nửa nghi ngờ, không có cách nào, rất nhiều nam giới đều có thiên tính bảo vệ kẻ yếu.
Tóc dài lặng lẽ tiến tới sát hai người, ngọn tóc dọc theo chân Hứa Vĩnh Bình chậm rãi bò lên trên, lại hoàn toàn không chạm vào hắn, cách lại một chút khe hở nhỏ hẹp.
Rõ ràng chưa qua bao lâu, quanh thân lại khiến người có cảm giác càng ngày càng hít thở không thông, Hứa Vĩnh Bình nện bước nhìn như không nhanh không chậm, nhưng chỉ có hắn mới biết lúc này trong lòng có bao nhiêu hoảng loạn, thành bại tại một khắc này.
Hứa Vĩnh Bình rùng mình một cái, vừa định mặc kệ tất cả chạy thoát khỏi đây, mà Dư Lệ lại phản ứng nhanh hơn, không chút suy nghĩ lao vào lồng ngực hắn, thoạt nhìn cực kỳ sợ hãi.
Cho dù Hứa Vĩnh Bình ý chí sắt đá định chỉ lo lấy bản thân, cũng sẽ có một hai giây kinh ngạc, mà Dư Lệ thì không dừng lại chút nào, tóc dài màu đen từ sau lưng bò tới, trực tiếp xuyên qua ngực hai người.
Hai mắt Hứa Vĩnh Bình bỗng nhiên trợn to, đám tóc khác thuận thế toàn bộ chui vào trong miệng hắn, ngăn lại thanh âm thống khổ phát ra.
Cuối cùng Dư Lệ cũng không ngụy trang nữa, an tĩnh dựa vào ngực Hứa Vĩnh Bình, chậm rãi nâng lên ánh mắt xinh đẹp mang theo ý cười sung sướng nhìn hắn: "Người đàn ông chết trong nhà vệ sinh là em trai anh phải không? Hai người các ngươi bề ngoài cũng thật giống nhau, hắn cũng là do tôi giết chết đấy." Ý tứ khoe khoang rõ rệt.
Ánh mắt Hứa Vĩnh Bình nhìn chằm chằm vào Dư Lệ, giống như muốn đem cô thiên đạo vạn quả, đáng tiếc yết hầu đã bị phá hủy, ánh mắt cũng chỉ dừng lại mấy giây liền dần dần không có thần thái.
Quái vật cũng không lãng phí thời gian, giống như lúc làm với thân thể tóc đuôi ngựa, một lần nữa khống chế Hứa Vĩnh Bình.
Mà cơ thể Dư Lệ giống như bong bóng xì hơi bỗng nhiên khô quắt lại, chỉ còn lại một lớp da người la liệt nằm trên mặt đất, sau đó tóc đen bị cuốn lên, hoàn toàn bị cắn nuốt, hủy thi diệt tích.
......
Giả dạng thành người từ ngoài đến, có vẻ càng thuận tiện hành sự một chút.
Quái vật nhìn nhìn thân thể mới của mình vô cùng vừa lòng, cô hé miệng hắng nhẹ hai tiếng thử giọng, cũng may sau khi nuốt mỗi một người có thể dùng giọng nói của kẻ đó, nếu không thật đúng là không giả dạng thành được.
Quái vật mang theo khuôn mặt của Hứa Vĩnh Bình, bằng vào ký ức tìm được phòng quản gia, mở cửa phòng ra, lập tức đi tới trước tủ quần áo, Hứa Vĩnh Bình bị tóc đen xuyên qua ngực, quần áo đã bị rách, cần phải thay một bộ khác.
......
Mắt thấy sắp đến 12 giờ, quản gia đang đứng ở phòng khách tầng một sắp xếp phòng cho mọi người nghỉ ngơi, trước đó không lâu giải quyết xong Dư Lệ tiếp theo nhắm mắt dưỡng thần, đến bây giờ Diêm Hình mới mở hai mắt.
Vô luận là người chơi hay NPC, thống nhất toàn bộ ở tầng hai, mỗi người một phòng, tùy ý chọn.
Diêm Hình điều tra qua nơi này, bài trí bên trong mỗi phòng đều giống nhau như đúc, cho nên hắn tùy tiện đẩy ra cánh cửa của một gian phòng, Thẩm Bân tay mắt lanh lẹ, chui qua khe hở giữa tay hắn với cánh cửa khi mở ra vào trong phòng.
Không đợi lão đại lên tiếng, Thẩm Bân liền nhanh chóng mở miệng: "Tôi tìm anh có việc."
Diêm Hình chớp mắt một cái, rầm một tiếng đóng cửa lại, ngăn cách thế giới bên ngoài, lạnh lùng nói: "Nói đi."
Dù sao Thẩm Bân cũng là một NPC duy nhất giống người bình thường, Diêm Hình mới nguyện ý cho cậu chút thời gian giải thích.
Thẩm Bân khụ một tiếng, làm bộ làm tịch nói: "Vài lần quái vật xuất hiện trước kia, không phải đều là nhằm vào tôi sao? Tôi có dự cảm, đêm nay quái vật chắc chắn sẽ còn đến tìm tôi, trong đó nhất định có quan hệ, chẳng lẽ anh không muốn biết rõ ràng nguyên nhân sao?"
Diêm Hình lập tức hiểu ra đối phương đang tính toán gì, bản thân cùng quái vật giao chiến biết rõ không có khả năng có bất cứ trợ giúp gì để tìm ra nguyên nhân, dù sao quái vật xuất hiện liền động thủ, cho nên Thẩm Bân tới là cầu bảo hộ.
Là một người đàn ông bên ngoài lạnh bên trong còn lạnh hơn, Diêm Hình chỉ nói ba chữ: "Đi ra ngoài."
Thẩm Bân: "......"
Chiếc đồng hồ bằng đá trong phòng khách tầng một đúng lúc vang lên thật mạnh mẽ, thanh âm bang bang vang vọng toàn bộ cản biệt thự, kêu 12 tiếng báo hiệu đã đến 12 giờ.
Thẩm Bân ngáp một cái thật dài: "Buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ." Nói xong liền định đi tới cạnh mép giường, đáng tiếc còn chưa đi được hai bước, khi đi qua người Diêm Hình liền ngã vào người hắn, một giấy liền đi vào giấc ngủ.
Đầu Diêm Hình đồng thời sinh ra một cái choáng váng, sau khi tỉnh lại phát hiện mình tiếp được Thẩm Bân đang ngã xuống, ánh mắt sắc bén chớp một cái, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?.
Danh Sách Chương: