Trong cảm nhận của mọi người, lớp trưởng cho tới giờ là một người rất ấm áp, nhưng chỉ giới hạn ở bạn bè, hắn có thể xử lý tất cả mọi việc giáo viên bố trí, có thể nói chuyện với tất cả bạn học trong lớp, nhưng lại không thật lòng với bất cứ ai.
Kỳ thực bản chất của hắn lạnh nhạt, mỉm cười và ấm áp bên ngoài đều đang che giấu nội tâm mà thôi, xung quanh không có ai tìm hiểu nghiên cứu qua, hắn vẫn luôn lấy loại hình tượng này tồn tại.
Người cùng phòng cũng khá tốt, dù sao muốn sống là bản năng của mỗi người, nếu lớp trưởng muốn ngủ với ai mà nói cũng không phải không được, chỉ là hắn không muốn.
Nực cười, ban ngày ban mặt nhiều người nhìn chăm chú như vậy, đáng chết đều phải chết, buổi tối ngủ chung với nhau có tác dụng sao? Cùng lắm là bởi vì sợ hãi, kỳ thực không có tác dụng gì.
Còn lớp trưởng hắn có sợ không? Đáp án là không biết, dù sao một mình ở lại phòng ngủ, buổi tối nhắm mắt lại là ngủ rồi.
Khi Viên Tương Tân tới, xung quanh yên tĩnh, là một kẻ chuyên đi bắt nạt trong trường, hắn có gì chưa từng thử qua? Cạy khóa chỉ là một bữa sáng, hơn nữa động tác tiếng động cũng rất nhỏ.
Nhưng lớp trưởng vốn đang ngủ say bên trong lại lập tức bị bừng tỉnh, hắn từ trước tới nay ngủ không sâu.
Nếu học sinh khác nghe thấy tiếng động như vậy không khỏi bị dọa sợ chết khiếp sao? Ban ngày mới chết vài người, buổi tối liền có người tới gõ cửa.
Lớp trưởng đứng dậy xốc chăn lên, sau khi xuống giường lặng lẽ cầm lấy ghế dựa bên cạnh bàn, tới phía sau cửa giơ ghế lên cao.
Viên Tương Tân căn bản không biết tình huống trong phòng, sau khi cạy khóa ra, chậm rãi đẩy cửa, hắn thò đầu vào trước, tính toán quan sát tình huống một chút, kết quả ngay sau đó ghế dựa liền hung hăng nện xuống.
"A a ——" tiếng thét chói tai này không giống như Đỗ Tử Minh, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, đêm hôm khuya khoắt mặc kệ ngủ hay không ngủ đều bị dọa quá sức, nhưng cũng không ai dám ra ngoài xem thử có chuyện gì xảy ra.
Lớp trưởng lạch cạch bật đèn lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Viên Tương Tân, còn tưởng là thứ gì đáng sợ chứ, kết quả lại là bạn học? Hắn sững người một chút liền hiểu ra điều gì: "Mày tới giết tao sao?"
Trên đầu Viên Tương Tân có máu tươi chảy ra, nhưng lại không ngất xỉu được, hắn ôm đầu nhìn lớp trưởng một cái, không nói lời nào liền xoay người chạy.
Lớp trưởng đứng tại chỗ suy tư trong chốc lát, hiện tại không phải thời điểm truy cứu, hắn chậm rãi đóng cửa lại, bê cái bàn chặn lại cửa ra vào, lại lần nữa tắt đèn lên giường ngủ.
Có đôi khi đáng sợ nhất không phải là ma quỷ, mà là lòng người.
.....
Đêm nay các học sinh khác cũng coi như an ổn, ngoại trừ lúc nửa đêm bị một tiếng thét của Viên Tương Tân dọa ra, không xảy ra bất cứ việc gì, đặc biệt là Úc An, thậm chí còn rất vui vẻ....
.....
Y đi theo Túc Sùng trở lại chỗ ở, mới đầu mọi việc đều tốt, chính là khi đối mặt với người mình thích sẽ nhịn không được đỏ mặt.
Tắm xong Túc Sùng tìm cho y một bộ áo ngủ, là đồ hắn mới mua còn chưa dùng qua, đáng tiếc quá lớn mặc vào dễ bị tuột, cho nên Úc An chỉ mặc áo, dù sao có thể che qua mông.
Đêm nay không biết tại sao, xung quanh phá lệ yên tĩnh, cho nên Úc An vô cùng dính người, cơ hồ nửa bước cũng không muốn cách xa Túc Sùng, kể cả lúc đối phương lại lần nữa lấy a một bộ giường chăn, y đều cự tuyệt.
"Thầy, em muốn ngủ với thầy có được không?" Úc An nhỏ giọng nói.
Sau đó y lại lo lắng Túc Sùng khó xử vội vàng nói: "Nếu thầy không đồng ý cũng được, đêm nay không thể nói dối, em không sao đâu." Đây là nhắc nhở, dù sao bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng tính mạng đối phương.
Túc Sùng vốn dĩ liền tính toán hai người ngủ chung một giường, chẳng qua dùng hai cái chăn mà thôi, ý tứ của Úc An là muố cùng hắn một giường một chăn nhỉ?
Nói thật, Túc Sùng từ nhỏ tới lớn chưa ngủ cùng người khác như vậy bao giờ, dù sao gia thế hơn người khiến hắn chưa bao giờ thiếu phòng ngủ và chăn gối linh tinh, cho dù là bạn bè thân thiết chơi cùng nhau, chẳng lẽ buổi tối còn thiếu một chỗ cho đối phương ngủ à?
Chẳng qua xưa đâu bằng nay, lúc này không phải đã xảy ra sự kiện đặc biệt sao, đứa nhỏ trước mắt sợ cũng là bình thường.
Túc Sùng nhìn Úc An một cái: "Ngủ một giấc có gì mà đồng ý hay không đồng ý, cùng nhau ngủ đi."
Úc An nghe vậy vô cùng vui vẻ, dù sao cũng là ngủ chung! Y thật sự nhịn không được đỏ mặt nở nụ cười.
Túc Sùng có lẽ là bị y ảnh hưởng, vươn tay vuốt đầu Úc An: "Sao lại vui vẻ thế?"
Úc An cúi đầu rất thấp ngượng ngùng mở miệng: "Chỉ cần ở cùng với thầy, làm bất cứ việc gì em cũng đều vui vẻ."
Túc Sùng có chút nghi hoặc: "Vì sao?"
Úc An ấp úng hơn hồi lâu: "Thầy....đã cứu em mà, hơn nữa, hơn nữa em thích thầy nhất." Một câu cuối cùng y nói rất nhỏ.
Nghe được có người thích mình, Túc Sùng đương nhiên cũng vui vẻ, chẳng qua hắn nhìn biểu tình của Úc An, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai, rất giống hiện trường thổ lộ.
Túc Sùng cảm thấy có thể là bản thân hiểu sai, liền đem một chút nghi hoặc kia đè ở đáy lòng.
"Thầy cũng rất thích Úc An." Túc Sùng nói: "Hiện tại 11 giờ, muốn xem tivi một lát hay là ngủ?"
Úc An biết hắn nói thích mình không như mình thích, vẫn chưa giải thích: "Đều được, em nghe thầy."
Cuối cùng hai người vẫn lên giường ngồi cùng nhau xem một chút chương trình gameshow, dù sao trong chốc lát cũng không ngủ ngay được, xem chương trình giải trí giảm bớt áp lực tâm lý một chút.
Úc An nhìn thầy giáo ở bên cạnh to lớn hơn mình cả một vòng, chậm rãi cọ người lại gần hắn, mới đầu là túm góc áo ngủ của người ta, sau đó chậm rãi tới gần cánh tay, ngón tay lặng lẽ leo lên, càng ngày càng gần.
Chờ tới khi Túc Sùng phát hiện, vừa quay đầu liền nhìn thấy Úc An đang gần sát mình chỉ kém một cm.
Hắn sững người một cái, có thể là quá thân cận rồi, hơn nữa Úc An khá trắng trẻo, thiếu niên mới lớn, trong cuộc sống hàng ngày cũng rụt rè không thô bạo như anh, chân này, chậc, Túc Sùng có chút hoa mắt.
Hắn vươn tay bắt lấy cánh tay Úc An, sờ soạng hai cái sau đó lại đổi thành chân: "Em ăn cái gì lớn lên vậy, sao không có lông?" Hắn cũng không kiêng dè, dù sao giữa con trai với nhau, nói thật, không cần quá khách khí.
Đại khái chỉ có thẳng nam mới có thể như vậy đi, còn cong kỳ thực đều rất tránh né, ví dụ như Úc An, bị bắt lấy chân liền giống như chạm vào điểm G, điểm C gì đó.
Sau đó y ngẫm lại, cảm thấy không có gì sai, dứt khoát cũng nắm lấy chân Túc Sùng: "Em thích như thầy, có ít lông khá là gợi cảm."
Túc Sùng cũng liền cười cười, căn bản không hề để ý, chỉ là bắt lấy chân Úc An không buông, cảm xúc thật tốt.
Tận đến khi không biết vì sao hắn....
Túc Sùng giật mình, cho dù quần áo ngủ rộng rãi, nhưng cũng rất mềm mại dính vào người, cho nên mặc dù hắn muốn buông tay che giấu một chút cũng không được.
Sao lại thế này! Ở trước mặt học sinh, cũng quá mất mặt rồi.
Úc An vốn đặc biệt mẫn cảm, cơ hồ ngay lập tức phát hiện ra sự thay đổi của Túc Sùng, ánh mắt sáng ngời: "Thầy....."
Túc Sùng khụ một chút ý đồ giải thích: "Con trai cái này là không khống chế được, em cũng không còn nhỏ cũng không phải không biết."
Úc An lập tức gật đầu: "Vậy thấy có muốn giải quyết một chút không?"
Túc Sùng: "......" Nói thật có chút xấu hổ, đi giải quyết ở trước mặt tiểu bối cảm giác có chút mất mặt, nhưng không giải quyết thì thấy rối rắm, không thể đổi đề tài khác được sao?
Úc An tiếp tục nói: "Hay là em cũng có thể giúp thầy..." giọng nói vô cùng cẩn thận thăm dò.
Túc Sùng sửng sốt: "Giúp tôi?"
Úc An tiếp tục ấp úng: "Chính là......con trai hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau cũng không có vấn đề gì nhỉ? Hơn nữa coi như thầy giúp em về môn sinh học."
Túc Sùng: "....." Không, cái này nghe rất kỳ quái, cái gì gọi là con trai hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau không có vấn đề gì?
Úc An thấy hắn không nói lời nào, liền định vươn tay tới.
Nói y to gan, hàng ngày bị người bắt nạt không dám hó hé một lời, nhưng nói y nhát gan, lúc này lại dám trực tiếp động thủ với Túc Sùng!
Túc Sùng chấn động toàn thân, thật sự không dám tin, Úc An đang làm gì?
......
Bí: H nhẹ nhàng tình cảm đây ~
Giúp đỡ lẫn nhau là việc cần kỹ thuật, mới đầu là một cây đại thụ che trời không thích người khác tới gần, một bộ lão tử không thích thân cận với ai, nhưng dây đằng nhỏ bên cạnh chậm rãi tới gần, không chút báo hiệu tiến sát.
Sau đó rễ cây liền cảm thấy sung sướng, hình như thoải mái hơn lúc có một mình, dây đằng nhỏ khác sờ sờ mình, hai bên cùng nhau chơi đùa thích hơn nhỉ?
Sau đó đại thù liền không nhịn được...
Nhưng chơi thì chơi có thể đừng cử dộng miệng được không?
Hít, cái loại sung sướng không khống chế được này, trong lòng đại thụ thực giãy giụa, cũng không phải không thích, mà là quá thích, hắn sao có thể để dây đằng nhỏ tới gần như vậy được chứ? Dù sao hai người thân phân đặc thù, còn đều là giống đực.
......
Xong việc Túc Sùng tang thương châm thuốc lá, nghĩ tới trong phòng còn có một người bạn nhỏ, hắn đi ra ngoài ban công hút thuốc, nhưng Úc An lại tới nói y sợ, Túc Sùng lập tức tắt thuốc, thôi làm gì thì cũng đã làm rồi, còn không phải bị hút, không có gì ghê tởm.
Kết quả đêm hôm khuya khoắt, Túc Sùng lại mơ một giấc mơ đáng xấu hổ, mơ thấy mình ôm Úc An không buông, cảnh tượng lúc ấy căn bản không thể miêu tả, khiến một người đàn ông nhớ tới đều đỏ mặt.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại liền phát hiện cả người Úc An đang nằm trên người hắn, Túc Sùng hít sâu một hơi, vì sao đàn ông thường dễ dàng xúc động vào buổi sáng! Hắn cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi.
.....
Người cũng không chịu nổi còn có Thẩm Bân, chẳng qua trường hợp của cậu thì khác, thế giới này nguy hiểm như vậy, Diêm Hình không thể khắc chế một chút được sao?
Thật lâu về sau Thẩm Bân mới biết được, ở mỗi một thế giới trò chơi, Diêm Hình đều rất khắc chế! Nếu không sao cậu có thể xuống nổi giường, thậm chí còn nhảy nhót tung tăng?
Ngày hôm qua Diêm Hình nói là đặt giáo viên trong trò chơi mang tới mấy bộ nữ trang, không biết có được hay không? Thẩm Bân cảm thấy mình cần phải cho mèo đen đi thăm dò đường đi tới ký túc xá của nữ sinh một chút, cùng lắm thì đi trộm.
Kết quả quần áo đúng là được mang tới, hơn nữa đều rất đẹp.
Thẩm Bân cao hứng bao nhiêu lại buồn rầu bấy nhiêu, nữ trang mặc vào là không được cởi.
Nhưng lúc trước mèo đen có nói không tìm được bộ nữ trang tiếp theo thì không thể đổi quần áo đang mặc, thậm chí một bộ cuối cùng cứ phải mặc mãi sao?
Người nào đó lúc ấy không hỏi kỹ, hoặc là cậu không nhớ rõ, đành phải chọn một bộ váy trắng thông thường nhất để mặc cuối cùng.
Nữ trang thì nữ trang! Giữ mệnh mới quan trọng nhất, dù sao bản thân đã mất mặt tới tận thế giới hiện thực rồi, hà tất để ý cái nhìn của NPC trong trò chơi?
À đúng rồi! Không nghĩ tới điểm này cậu thiếu chút nữa lại quên phòng phát sóng trực tiếp của Diêm Hình, thay xong quần áo sau đó vươn tay chọc người đàn ông bên cạnh: "Có cần hỏi mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp có cảm nhận gì về thế giới trò chơi này không? Nói không chừng ngoài cuộc tỉnh táo có manh mối?"
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp lệ rơi đầy mặt, đây là lần đầu tiên điện hạ và Băng Băng nhớ tới bọn họ, cảm động quá....
Diêm Hình cũng không có ý kiến gì, liền mở ra hỏi.
Trên thực tế Diêm Hình đối với phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn là trạng thái có thể có có thể không, hắn cũng không phải là người không nhận ra được, bởi vì Thẩm Bân nói không liên quan nên mới không quản.