Mục lục
Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Sùng gật gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Diêm Hình, hung hăng thở dài nói: "Được rồi, mạng người quan trọng, hai đứa các em lại đây đánh tôi một trận, dùng sức một chút, đừng giống như chưa ăn cơm no."

Chủ yếu trên bảng đen viết chính là "hung hăng" đánh hắn một trận, Túc Sùng mới nói một câu cuối cùng.

Những học sinh khác sửng sốt, ánh mắt nhìn Túc Sùng lập tức thay đổi, vô luận bên ngoài nói hắn thành cái dạng gì, nhưng đối diện với sống chết nguyện ý động thân ra mà cứu người khác, loại quyết đoán này cũng không phải ai cũng có thể làm được.

Hai học sinh nghe xong thực do dự, bọn họ cũng không ngờ giáo viên toán ngày thường dọa người lại nói như vậy, có thể không mất mạng đánh Túc Sùng một trận đương nhiên tốt nhất, nhưng có chút không hạ thủ được.

Đương nhiên, làm ra vẻ thì làm ra vẻ, nếu để bọn họ lựa chọn, không hạ thủ được cũng phải hạ thủ.

"Không được!" Người lên tiếng là Úc An ngồi ở bàn đầu, y chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện như vậy lần nào: "Bị đánh sẽ xảy ra chuyện, dựa vào đâu phải lấy mạng thầy cứu bọn họ?"

Túc Sùng kinh ngạc nhìn Úc An, hắn biết rõ cậu nhóc này nhát gan như thế nào, không ngờ lại vì mình nói chuyện.

Vốn dĩ Ngô lượng cùng Chu Thành còn thật ngượng ngùng, nhưng sau khi nghe được Úc An nói cả giận nói: "Ai nói bị đánh nhất định sẽ chết? Chúng tôi không đánh mới nhất định sẽ chết."

"Cũng vẫn có tỷ lệ cơ mà? Vì sao thầy ấy phải thay các cậu gánh vác nguy hiểm!" Úc An trừng mắt với hắn, y tức giận miệng phồng lên, có vẻ vô cùng đáng yêu.

Túc Sùng cười, đi xuống bục giảng xoa nhẹ đầu y một cái ý tứ an ủi: "Là thầy giáo tôi nên làm như vậy, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không sao."

"Nhưng mà...." Úc An còn muốn nói gì đó, lại bị ngắt lời.

"Chuyện này tôi đã quyết định, Tiểu An không cần lo lắng" Túc Sùng nói: "Hơn nữa nếu hai bạn học đã chết kia biến thành quỷ gây ra việc lớn như vậy, tôi chết chắc chắn sẽ tìm bọn họ tính sổ."

Úc An: "...." Một câu cuối cùng là nói đùa à? Đến lúc nào rồi còn tâm tư nói đùa như vậy!

Nói tới đây Túc Sùng rất nghi hoặc: "Trước kia người già nói không phải chỉ chết oan mới có thể trả thù sao? Xem ra hai đứa nhỏ kia chết có vấn đề, có cơ hội tôi nhất định phải điều tra rõ."

Thẩm Bân nghe đến hiện tại cũng không nói một nửa lời, cậu nhìn về tên mặt lót giày Dương Ký kia, phát hiện ánh mắt đối phương vẫn đang dán trên người Diêm Hình, có chút tức giận.

Thẩm Bân cầm lấy bút ở trên bàn không chút do dự chọc chọc, hừ! Ngu ngốc, đợi lát nữa ông đây liền tìm cơ hội chỉnh ngươi!

Không chú ý một cái, Chu Thành và Ngô Lượng đã chạy tới trước mặt Túc Sùng, Úc An cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, y vẫn một bộ dáng không đồng ý, trong mắt tràn đầy thần sắc sốt ruột.

Chu Thành và Ngô Lượng vừa mới định che lại hai mắt Túc Sùng muốn đánh, Úc An không biết lấy dũng khí ở đâu tới, hốc mắt đỏ hoe xông lên ngăn cản.

Từ một kẻ nhát gan yếu đuối được cứu ra khỏi bạo lực học đường, Túc Sùng chính thần ở trong mắt Úc An, mà Chu Thành và Ngô Lượng là người xấu, hai người bọn họ chính là một trong những kẻ bạo lực học đường.

Cho nên dựa vào cái gì bắt Túc Sùng mạo hiểm cứu bọn họ?

Úc An nhát gan còn có một nguyên nhân, là nam sinh tuổi dậy thì, Túc Sùng là đối tượng đầu tiên y ảo tưởng....

Lúc ấy y đều ngốc, vô cùng sợ hãi, chẳng may bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ càng bị bạn học lạnh mặt đối xử và chế giễu.

Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được nghĩ tới được người đàn ông kia ôm hôn, thậm chí còn hơn thế, cho nên, Úc An liền biết xu hướng giới tính của mình là nam.

Sau đó y tra cứu rất nhiều về phương diện này, phát hiện ở phương diện đồng tính này ngoài lời chửi rủa còn có rất nhiều người chúc phúc, điều này cho Úc An rất lớn dũng khí, chỉ là ngày thường khi đối mặt với Túc Sùng vẫn "sợ hãi" như cũ.

Đó chính là giáo viên, còn bảo vệ mình không bị người khác bắt nạt, mình sao có thể sinh ra cái loại tâm tư này đối với hắn được chứ?

Úc An một bên cảnh cáo bản thân một bên nhìn về phía hạ thân của người ta.

......

Dù sao, vô luận thế nào Úc An cũng không hi vọng Túc Sùng xảy ra chuyện, cả đời y, có lẽ chỉ có lúc này mới có dũng khí liều mạng với người khác.

Kết quả Túc Sùng lại một tay ôm chặt y vào trong ngực giữ lại, hướng về phía Chu Thành và Ngô Lượng nói: "Mau động thủ, bằng không tôi liền đánh các em! Đừng đánh tới Úc An."

Hai học sinh kia cũng rất sợ hãi, cho dù ngày thường ở trường có ngang ngược, đối phương chính là giáo viên hung danh bên ngoài, nhưng vì giữ mạng, bọn họ cắn răng môt cái, liền bắt đầu động thủ.

Úc An bị Túc Sùng gắt gao ôm vào trong ngực, hai học sinh kia đánh ở sau lưng hắn,cho dù xuống tay tàn nhẫn cũng sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.

Úc An không nghĩ tới có một ngày mình thực sự được đối phương ôm trong ngực, lại ở trong thời điểm này, y muốn tránh khỏi Túc Sùng sau đó ngăn cản hai người kia, nhưng không thể động đậy được chút nào.

Úc An vốn biết sức lực hai người chênh lệch lớn, lại không nghĩ rằng lớn như vậy, cánh tay Túc Sùng quả thực giống như tường đồng vách sắt, y sốt ruột không nhịn được nhỏ giọng khóc.

Vẫn nói đàn có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, Úc An biết bản thân là một ngoại lệ, gặp chuyện luôn thích khóc, nhưng y không phải cố ý, bởi vì không khống chế được.

Tuyến lệ phát triển không có cách nào.

Thẩm Bân cau mày nhìn một màn, giống như trò khôi hài, cậu nhìn Diêm Hình một cái, vừa lúc đối diện cùng tầm mắt hắn.

Thẩm Bân muốn cười với hắn một cái, nhưng Úc An nhỏ giọng nức nở vô cùng khiến người đau lòng, có loại buồn sẽ lây lan, tâm trạng cậu trở nên sa sút.

Diêm Hình đại khái nhìn thấu ánh mắt người nào đó, lập tức mở miệng nói: "Đủ rồi! Động thủ không cần thời gian dài như vậy."

Chu Thành và Ngô Lượng lập tức dừng tay, vẻ mặt rất chột dạ, bọn họ đều không nương tay, bởi vì cần phải vậy, nhưng sau khi thu tay lại cúi đầu nói với Túc Sùng: "Cảm ơn thầy ạ!" Lời này xuất phát từ thật lòng.

Túc Sùng lúc này mới buông Úc An ra, bị đánh không thể không đau được, nhưng đúng là hắn không có vấn đề, chịu được, cùng lắm là sau lưng có mấy khối xanh tím thôi.

Hắn thậm chí không có nhiều cảm giác thương thế sau lưng mình trước, mà vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Úc An: "Đừng khóc, tôi thật không có việc gì." Giọng nói có chút nặng nề, không phải lo lắng cho mình, mà là do Úc An khóc.

Trên đời này có vài người có nước mắt có thể cảm nhiễm người, y ngày thường luôn ăn nói nhỏ nhẹ, lúc này cho dù khóc cũng giống như tiếng mèo kêu, vô cùng khiến người đau lòng.

Úc An nức nở nói: "Lý Mẫn tan học liền có chuyện, chẳng may...." Y còn chưa nói hết, không muốn nói Túc Sùng sẽ xảy ra chuyện, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Túc Sùng còn chưa trả lời y, chuông tan học liền vang lên, học sinh trong lớp lại không có một ai động, giáo viên chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy vì học sinh, hắn đáng giá được mọi người quan tâm.

"Được rồi, các em trở về nghỉ ngơi đi, thuận tiện cũng hỏi thăm một chút về bạn học đã qua đời, nếu người xung quanh vẫn luôn có vấn đề, thì có thể về nhà tận lực lánh nạn." Túc Sùng nói.

Dù sao hắn cũng chỉ có một người, lớp nhiều học sinh như vậy, cứu được hai người, chứ làm sao thời thời khắc khắc bảo đảm được an toàn của mọi người được chứ. Cho nên dứt khoát về nhà lánh nạn, cho dù là ma quỷ, cũng không tin có ba đầu sáu tay đồng thời truy tung nhiều học sinh như vậy.

Đương nhiên, trong tiềm thức của Túc Sùng vẫn không tin có quỷ, thật không xảy ra việc gì là tốt nhất, nếu là trò đùa do ai đó bày ra, hắn nhất định đánh chết người đó.

Có thể tưởng tượng rất nhiều giáo viên đều giống như mất trí, hẳn là sẽ không phải giả.

Các học sinh nghe được Túc Sùng nói mới mau chóng thu dọn đồ vật, đúng vậy, nhanh về nhà thôi, mọi thứ xung quanh thật đáng sợ, cho dù ngày mai thi đại học hôm nay cũng phải đi!

Học sinh trong lớp hôm nay đi về nhanh chưa từng có, chưa tới hai phút liền chỉ còn lại mấy người chơi và Túc Sùng cùng Úc An.

Các người chơi đã biết thân phận đối phương, cũng không cần giả vờ nữa, chủ yếu là không nghĩ tới vừa tới thế giới trò chơi đã xảy ra sự kiện người chơi có thể nhìn người viết chữ lên bảng đen mà NPC thì không thể. Sau một thời gian, người chơi xung quanh liền ghi nhớ lẫn nhau rõ ràng rành mạch.

Túc Sùng nhìn bọn họ: "Sao các em lại không đi? Thầy Diêm, còn chuyện gì nữa sao?"

Diêm Hình đi tới cạnh Thẩm Bân: "Không có việc gì, chờ đứa nhỏ nhà tôi đi cùn thôi." Vừa nói tay đã ôm lấy bả vai người nào đó.

Bình thường hai người đàn ông kề vai sát cánh rất là bình thường, nhưng giữa thầy và trò thì rất ít, cũng không phải anh em, nhưng Diêm Hình và Thẩm Bân đứng chung một chỗ lại giống ba và con trai...như vậy hình như không có gì sai, cho nên người khác liền không nghĩ quá nhiều.

Ngoại trừ tên mặt lót giày Dương Ký kiêu ngạo kia.

Gã biết Diêm Hình và Thẩm Bân là quan hệ gì, thậm chí lên giường với nhau không chỉ một lần.

Tuy Diêm Hình vì vấn đề thân phận mà phát sóng trực tiếp rất nổi tiếng, nhưng loại trò chơi phát sóng trực tiếp này quá nhiều đại thần, hơn nữa cũng không phải cũng xem phát sóng trực tiếp truy tinh gì đó, cho nên người không biết hắn và Thẩm Bân cũng rất nhiều.

Ít nhất hai người chơi khác trong lớp không biết họ là ai.

Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, Tinh Không giới quá lớn, so với địa cầu cổ còn lớn hơn nhiều.

Cho nên, câu nói thế giới to lớn việc lạ gì cũng có ở Tinh Không giới cũng rất hữu dụng.

Một nam một nữ người chơi dừng lại, nam người chơi nhìn về phía Túc Sùng: "Chào thầy, chúng em kỳ thực là muốn biết vừa rồi thầy hỏi thăm tin tức về cái chết của Lý Mẫn, có việc gì đặc biệt hay không, ví dụ như bạn ấy chết như thế nào? Hoặc là hiện trường có người chứng kiến hay không."

Muốn có manh mối từ miệng NPC? Túc Sùng nghĩ nghĩ: "Sự tình đều rất đặc biệt, nhưng cũng không có gì đặc biệt, còn người chứng kiến....đúng rồi hình như thầy Diêm là người chứng kiến, tôi nhớ thầy đã nói?"

Diêm Hình lạnh lùng " ừ " một tiếng: "Trường học xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người vẫn nên về trước đi, thầy Túc có thể đi tới phòng y tế của trường nhìn xem, Bân Bân chúng ta đi." Hoàn toàn không trả lời người chơi kia hỏi chuyện.

Nhưng cũng có thể lý giải, dù sao cũng là quan hệ cạnh tranh, vì sao ta phải đem điều ta biết nói cho ngươi.

Sau khi nghe được Diêm Hình nói, Úc An lập tức mở miệng: "Đúng vậy, chúng ta đi tới phòng y tế kiểm tra một chút." Y rất khó khăn mới ngừng khóc được, hiện tại hốc mắt còn rất đỏ.

Túc Sùng cười cười: "Không cần, thân thể của thầy thầy còn không rõ sao? Chút thương vặt thôi."

"Không được" Úc An kiên trì nói: "Chúng ta đi xem, đi." Nói rồi lôi kéo hắn rời đi.

Túc Sùng cũng không ngăn cản, dù sao đứa nhỏ này vừa rồi khóc thành như vậy, hành động lúc này cũng là vì tốt cho mình, vô luận hắn như thế nào cũng không thể từ chối.

Sao lại đáng yêu như vậy chứ? Loại suy nghĩ này vừa toát ra trong lòng Túc Sùng hắn liền nhớ tới việc lúc trước Úc An bị bạo lực học đường, đám nhãi ranh đó cũng thật thiếu đánh!

"Vậy thì, thầy Diêm chúng tôi đi trước." Túc Sùng trước khi đi còn không quên lên tiếng nhắc nhở: "Các em cũng mau về đi." Đây là nói với các người chơi.

Diêm Hình: "......Ừ." Thật đúng là nhiệt tình, không hổ là giáo viên.

Tuy rằng không phải tất cả giáo viên đều như vậy, luôn có mặt tốt và mặt xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK